Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 110: Ngoại Truyện 7
Nhìn người đàn ông mất ý thức mà gục xuống, Quân Thanh Dư nhíu mày.
Không hiểu vì lí do gì mà lúc người này ngã xuống cậu lại giơ tay đỡ, để anh dựa vào lòng mình.
Hơi thở rõ ràng phả bên tai, vẻ mặt Quân Thanh Dư hơi đổi, cậu vô thức muốn đẩy anh đi.
Nhưng ngón tay bám lấy tay anh chỉ hơi nhúc nhích, không hề đẩy người ta ra.
Quân Thanh Dư không giải thích nổi lí do tại sao.
Nhân viên đứng trong quầy gọi đồ thấy thế thì đặt đồ trong tay xuống rồi chạy ra, nhìn Phó Viễn Xuyên hoài nghi nói: “Người này có cần tôi…?”.
Nói rồi nhân viên ra ẩn ý.
“Không cần”.
Nhân viên nghe thế thì gật đầu, im lặng lùi lại mấy bước nhường đường cho Quân Thanh Dư.
___
Tầng dưới cùng mở cửa hàng đồ ngọt, các tầng trên cho thuê, cũng có một phòng đơn để riêng cho Quân Thanh Dư làm chỗ nghỉ chân.
Quân Thanh Dư ngồi xuống ghế nằm cạnh giường, vẻ mặt âm trầm đánh giá Phó Viễn Xuyên.
Theo lí mà nói, hiện giờ cậu hẳn là nên kéo người này đến tổ chức thế giới ra điều kiện, không thì cũng là giao cho cấp dưới, moi thông tin có ích từ miệng người này.
Nhưng mà…
Trong đầu lướt qua một lượt các phương án, rồi lại không hề có chút ý định nào muốn thực hiện.
Cũng lại không muốn túm cổ ném ra ngoài.
Kì lạ.
Không nghĩ ra được lí do, Quân Thanh Dư bèn đơn giản là không nghĩ những chuyện khiến bản thân phiền lòng nữa.
Dù sao cũng không có việc gì làm, cậu bèn ngồi một chỗ đợi, đợi cho người này tỉnh lại.
Cậu ra tay không hề quá trớn, người này hẳn cũng sẽ không hôn mê quá lâu mới đúng.
Nhưng rất kì lạ, kim giờ đã chạy được quá nửa mà người này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Quân Thanh Dư nhíu mày, hết sạch kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Mở mắt ra”.
Phó Viễn Xuyên nghe thế thì chậm chạp mở mắt ra.
Nhìn Phó Viễn Xuyên vô cùng hợp tác, Quân Thanh Dư liếc anh một cái, giọng nói trầm trầm: “Giả vờ ngủ?”.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, Phó Viễn Xuyên cảm giác mình nên trả lời, cá nhỏ rất có thể sắp xù lông rồi.
Nhưng tỉnh lại rồi lại chẳng biết phải nói sao.
“Vừa tỉnh”.
Phó Viễn Xuyên bình thản giải thích: “Trùng hợp thật”.
Quân Thanh Dư hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Nhìn cá nhỏ như vậy, Phó Viễn Xuyên chỉ thấy có chút mới lạ, cũng rất đáng yêu.
Mặc dù trông thì lạnh lùng, nhưng một vài động tác nhỏ đã chứng minh đây chính là cá nhỏ của anh.
Chỉ là, cá nhỏ không có kí ức khá là cảnh giác, nếu anh không tìm được lí do thích hợp nào thì e là cá nhỏ sẽ không để anh lại gần.
So với tốn thời gian vào những việc vô bổ thì chi bằng cứ làm con tin bị bắt lại thế này.
Vốn Phó Viễn Xuyên định ở cạnh cá nhỏ, như vậy thì giúp cậu nhớ lại sẽ dễ dàng hơn.
Anh cũng suy xét đến việc cứ xuất hiện thế này có thể sẽ bị tống vào phòng thẩm vấn, nhưng không ngờ những lo lắng của anh lại không cần thiết.
Vậy giờ phải làm sao để khiến cá nhỏ nhớ lại đây.
Phó Viễn Xuyên lúc suy nghĩ không hề nói chuyện.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, thấy anh vẫn không có ý định mở miệng, Quân Thanh Dư cũng không nhịn nữa, thẳng thừng đá vào giường, hỏi: “Ai sai anh đến đây?”.
“Tra hỏi anh sao?”.
Phó Viễn Xuyên cảm giác căn phòng này không giống như phòng thẩm vấn hay phòng giam gì đó, chỉ là quan hệ hiện giờ của bọn họ lại hơi giống tù nhân và người thẩm vấn.
Phó Viễn Xuyên khẽ động cổ tay, có chút ngạc nhiên.
Còng tay? Còn là loại khóa bằng vân tay, công nghệ rất tiên tiến lạc hậu.
Quân Thanh Dư không bao giờ nhắc lại câu hỏi lần thứ hai.
Thấy Phó Viễn Xuyên không đáp, cậu đứng lên dí dao vào cổ anh, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cứ nhìn anh như thế.
Hành động này đã đủ nói lên tất cả.
Phó Viễn Xuyên bất lực, chỉ đành bịa ra lí do, “Anh chỉ là muốn đến mua đồ thôi, không ai sai khiến hết”.
Anh tự biết lí do này chẳng lừa được ai, nhưng có thể kéo dài một lúc thì cũng là kéo dài.
Quân Thanh Dư nhíu mày, khẽ nói: “Nhìn vào mắt tôi”.
Phó Viễn Xuyên vô cùng phối hợp, thành thật ngẩng đầu nhìn.
Khoảng cách này hơi gần, trong mắt cá nhỏ lờ mờ xuất hiện dấu vết màu vàng kim, xẹt nhanh qua rồi lại giống như anh vừa nhìn nhầm.
Không để cho Phó Viễn Xuyên nhìn kĩ, Quân Thanh Dư đã rời tầm mắt, quay mặt sang hướng khác.
Cậu nghiến răng, lạnh lùng nói: “Còn cười nữa là tôi móc mắt”.
Phó Viễn Xuyên nhìn vành tai ửng hồng của Quân Thanh Dư, anh khẽ nhướn nửa hàng mày, “Sao mặt em lại đỏ…”.
“Vụt”.
Còn chưa dứt lời thì đầu nhọn của dao găm đã dừng ngay trước mắt.
Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên không hề thay đổi, nhưng anh cũng không tiếp tục nói nữa.
Bàn tay nắm dao găm hơi thả lỏng rồi hạ xuống, nhưng ngay sau đó lại được Quân Thanh Dư lần nữa dí sát.
Từ đầu đến cuối Phó Viễn Xuyên không hề chớp mắt.
Quân Thanh Dư cất dao đi, tiện tay đặt trên đầu giường, giọng nói dửng dưng: “Tốt nhất là thế”.
Nói rồi cậu cũng chẳng còn ý định tiếp tục truy hỏi mà quay lưng rời đi.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì ngồi dậy, nói: “Đợi đã, vừa nãy anh ở dưới tầng mua ít đồ ngọt, có thể mang lên đây không?”.
Quân Thanh Dư nhíu mày, lạnh mắt nhìn người đàn ông đang bị còng tay mà vẫn dám ra điều kiện.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Trong này thoang thoảng mùi đồ ngọt thì chắc không cách cửa hàng đồ ngọt quá xa đâu nhỉ”.
Mang đồ ngọt lên cũng chỉ là đi thang máy lên xuống một chuyến, chẳng tốn công tốn sức là bao.
Quân Thanh Dư nghe rồi quay đầu đi mất.
Cửa đóng lại vang lên một tiếng “sầm”.
Cậu cũng chẳng hề nói là đồng ý hay không.
Phó Viễn Xuyên nhìn bình sứ đặt cạnh cửa rơi xuống thảm, lăn hai vòng nhưng không hề vỡ.
Nhớ lại ánh mắt trước khi rời đi vừa nãy của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên lần nữa nằm xuống.
Một cá nhỏ có chút hung dữ.
Đáng yêu ghê.
Quân Thanh Dư tâm trạng không hiểu ra làm sao mà lại đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hoảng sợ lùi lại, “Chào anh ạ”.
“Mang đồ ngọt anh ta đã mua lên đây”.
“Vâng”.
Nghĩ đoạn, Quân Thanh Dư lại nói: “Thôi khỏi đi”.
“Dạ?”.
Nhân viên phục vụ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cũng không dám ngẩng lên nhìn.
Cảm giác được Quân Thanh Dư đi lướt qua bên cạnh anh ta, tiếng bước chân xa dần, một lúc sau mới dám ngẩng đầu lên.
Lúc này trong hành lang đã chẳng còn bóng người.
___
Khay đồ được một cái nắp mờ đục đậy lên nên Quân Thanh Dư không nhìn rõ được bên trong có cái gì.
Nhưng cách một cái nắp vẫn có thể ngửi được hương đồ ngọt ngọt ngấy, thật không biết thứ này có gì ngon nữa.
Cầm theo cái khay lên tầng, Quân Thanh Dư vẫn luôn nhíu mày, không hiểu sao mình lại phải mang thứ này lên.
Rất phiền, cũng rất bực mình.
Trong thang máy toàn là mùi đồ ngọt, càng khiến người ta thấy bực.
Quân Thanh Dư thản nhiên nghĩ.
Mang cái này lên.
Ụp lên đầu người kia..