Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 109: Ngoại Truyện 6


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 109: Ngoại Truyện 6


Phó Viễn Xuyên vốn không có ý định tham gia vào, nhưng vì mục tiêu có liên quan đến Quân Thanh Dư nên anh không thể làm lơ được.
Người trên bục vẫn còn tiếp tục, trong lời nói chẳng còn gì khác ngoài miêu tả về tình hình cơ bản của mục tiêu nhiệm vụ lần này.

Từ tính cách đến cách hành sự đều nói lên sự nguy hiểm của đối phương.

Phó Viễn Xuyên nắm lấy cổ tay, ngón tay vô thức mà gõ nhẹ.

Giờ anh không đeo vòng tay thông minh, không có cách nào liên lạc với cá nhỏ, chỉ đành yên lặng chờ đợi thôi.

Cuộc họp này rất phô trương, người đến cũng rất nhiều, mà đã có phân tích mục tiêu nhiệm vụ thì tất nhiên cũng sẽ chỉ ra cả những nơi mục tiêu nhiệm vụ hay xuất hiện.

Phó Viễn Xuyên đợi một lúc, quả nhiên người đứng trên bục mở ra một trang PPT, trong đó có ba vị trí xuất hiện.
“Mục tiêu nhiệm vụ rất cảnh giác, rất khó để nắm bắt được dấu vết của cậu ta.

Nơi đầu tiên là nơi duy nhất phát hiện sự có mặt của cậu ta, hai nơi sau có tồn tại năng lượng mới, cũng là nơi chúng tôi đoán rằng có thể cậu ta sẽ đến”.
“Chỉ cần có người có thể mang Quân Thanh Dư đến trước mặt tôi, phần thưởng trong tổ chức sẽ để cho người đó tùy ý chọn, bao gồm cả năng lượng hiếm”.

Phó Viễn Xuyên hơi nhíu mày, những lời này không hiểu sao có chút quen.

Có phải trước đây cá nhỏ từng nói cậu đối chọi với một tổ chức thế giới không? Mà đối tượng tranh giành hình như là những năng lượng này.

Vậy nên hiện giờ anh trở thành một thành viên của tổ chức đối chọi với cá nhỏ?
Đang nghĩ thì Phó Viễn Xuyên nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng thầm thì.
“Tôi chẳng nhớ nổi chúng ta bị cậu ta cướp năng lượng bao nhiêu lần nữa, rốt cuộc bên trên cũng định xử lí rồi à?”.
“Cậu không đi hỏi thử à, trong tổ chức có ai mà chưa từng bị cướp mất chứ.


Tôi quyết định rồi, tôi phải bắt Quân Thanh Dư về rồi tự tay giải quyết”.
“Giải quyết cái quần…!Không nhìn ra ý của bộ trưởng à? Rõ ràng là định ăn mảnh”.
“Vậy tôi cũng phải tự tay bắt được cậu ta!”.
“Cả tôi nữa”.
Phó Viễn Xuyên bình thản liếc nhìn bên kia.

Cá nhỏ của anh, chỉ anh được bắt.

Vị bộ trưởng trên bục thôi nói mà nhìn xuống phía dưới đang bàn luận, phản ứng này khiến ông rất hài lòng.

Ông nâng cao giọng, nói: “Hi vọng mọi người đặt an toàn của bản thân lên trước nhưng vẫn có thể mau chóng bắt được Quân Thanh Dư”.
“Rõ!”.
Phó Viễn Xuyên nhớ kĩ những địa điểm kia rồi đứng lên đi ra ngoài đầu tiên.

Vừa đi anh vừa dùng điện thoại tìm thông tin, ba địa điểm, nơi đầu tiên cá nhỏ từng xuất hiện là một quán cà phê.

Thông tin ghi rằng đó là một quán cà phê rang xay tại chỗ, ngoài cà phê ra thì chẳng còn gì khác.

Nhưng với sự hiểu biết của anh về cá nhỏ thì nơi đó rất có thể đã cố tình tung tin ra để bọn họ biết.

Nơi thứ hai và ba không có khác biệt gì, phân tích đơn giản thì rất khó để thấy bóng dáng cá nhỏ xuất hiện ở đó.

Nhưng hai thành phố, một trong đó là thành phố Phó Viễn Xuyên đang có mặt, nơi còn lại thì cách khá xa.

Mà so sánh hai nơi, Phó Viễn Xuyên càng thiên về thành phố nơi anh đang có mặt đây.

Cá nhỏ sẽ đến, bởi vì…!đồ ngọt ở đây rất có tiếng tăm.
Tiện tay mở một trang mạng trên điện thoại, cửa sổ bật ra đều có liên quan đến đồ ngọt ở nơi đây.

Ra khỏi cổng lớn, Phó Viễn Xuyên vẫn như trước không hề có bất cứ kí ức quen thuộc nào.

Nhưng cái tên chứng thực trong điện thoại là của anh, còn có cả vân tay mở khóa lẫn một vài thông tin đều là anh hết.

Thậm chí trong danh bạ còn có phương thức liên lạc của Thi Khải Tân và Ngu Tri, chỉ là không có cách nào để gửi tin hay gọi điện đi.
Tạm thời chưa thể làm rõ là có chuyện gì nên Phó Viễn Xuyên dự định đi tìm cá nhỏ trước.

Dựa trên lẽ thường mà đoán, nếu không hòa hợp với một tổ chức quốc tế thì tất nhiên sẽ không lảng vảng gần trụ sở đầu não của người ta.

Chuyện này không khác gì tự chui đầu vào lưới.

Đang lúc nghĩ xem phải đi đâu để tìm cá nhỏ thì Phó Viễn Xuyên thấy Quân Thanh Dư, không hề ngụy trang che giấu, giống như đang tản bộ mà đi vào một cửa hàng đồ ngọt ngay trước mắt.
Phó Viễn Xuyên: “…”.
Rất đông người xếp hàng vào cửa hàng đồ ngọt, không thấy có ai mặc đồng phục, vả lại dù gì cũng công việc đầy mình, ai còn đi xếp hàng đến vài tiếng đồng hồ để vào một cửa hàng đồ ngọt chứ.
Quay đầu nhìn lại, chẳng ai chú ý đến.


Linh khí trong không khí chuyển động như thể không hề bị kìm kẹp.

Quân Thanh Dư đã dám đến đây mà không thèm đoái hoài gì khác thì hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Hơn nữa cậu còn đi theo lối riêng.

Phó Viễn Xuyên xếp hàng đằng sau, từ góc độ này có thể nhìn thấy Quân Thanh Dư đang ở trước nói gì đó, sau khi đi lên tầng thì không còn thấy bóng dáng cậu nữa.

So với mọi khi thì hôm nay cũng coi như ít người, Phó Viễn Xuyên xếp hàng không lâu lắm.

Trong cửa hàng có giờ tiếp khách cố định, đằng sau Phó Viễn Xuyên chẳng còn người nào khác.

Nhưng vừa bước vào anh đã cảm nhận được có chút gì đó, vô thức lùi lại nửa bước.

Đúng lúc này tách trà bằng sứ trắng mang theo khí thế dữ dội rơi từ trên xuống.
Khoảnh khắc tách trà lướt qua trước mắt, Phó Viễn Xuyên giơ tay đỡ lấy, bàn tay khựng lại giữa không trung từ từ hạ xuống.

Sức mạnh này không giống như tự rơi xuống.
Trà trong tách hơi sóng sánh rồi dần ổn định, không hề bắn ra ngoài một giọt nào.

Phó Viễn Xuyên thuận theo hướng tách trà rơi mà ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Quân Thanh Dư.
Hai người không ai nói gì.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư thản nhiên, hạ mắt nhìn đối phương, từ ánh nhìn vừa nãy cho đến tay không đang đỡ lấy tách trà của cậu.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, Quân Thanh Dư đặt một dấu hỏi cho thân phận của đối phương.

Rất ít người có thể nhìn thấy cậu, nhưng cái người đang mặc đồng phục của tổ chức quốc tế này…!nhìn thấy cậu, lại cũng không hề có biểu cảm kinh ngạc sửng sốt, thậm chí còn không hề gọi cho đồng nghiệp.
Quân Thanh Dư nhớ đến nội dung cuộc họp vừa nghe được, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Chẳng lẽ định một mình vây bắt cậu sao?
Thực lực ra sao chưa nói trước được, nhưng khá khen cho sự dũng cảm đấy.


Động tĩnh bên này không hề khiến người khác chú ý, tách trà rơi xuống ngang nhiên giống như chỉ mình Phó Viễn Xuyên thấy được.

Quân Thanh Dư ngồi một lúc, đồ ngọt trên bàn chỉ mới động đến mấy miếng, cậu chẳng còn hứng thú nữa bèn đứng lên đi xuống tầng.

Phó Viễn Xuyên cảm giác được cá nhỏ không đúng lắm, đại khái thì anh cũng có thể đoán ra chỗ nào không đúng, cá nhỏ hình như không có kí ức.

Mắt thấy Quân Thanh Dư đi xuống, Phó Viễn Xuyên bước lên khẽ nói: “Anh…”.
Lời nói khựng lại, có thứ gì đó dí sát phần bụng.

Giống như dao, cũng có thể là dao đầu tròn cắt bánh được mang ra cùng đồ ngọt.

Thứ này không hề tạo thành uy hiếp đối với Phó Viễn Xuyên, nhưng anh cũng không hề có ý tránh thoát.

Anh để mặc cho Quân Thanh Dư giữ lấy vai mình.

Cá nhỏ hẳn sẽ truy hỏi anh vài chuyện, lát nữa nên kể gì với cậu, Phó Viễn Xuyên phải suy xét kĩ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định.
Nhưng giây sau, sau cổ nhói lên, Phó Viễn Xuyên mất đi ý thức.
Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên đang hôn mê, chậm rãi nhíu mày lại.

Thế này mà cũng dám một mình một ngựa đi bắt tôi?
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nhỏ chỉ là tạm thời chưa có kí ức thôi.
Máy tính chết máy phải cài lại hệ thống, cần chút thời gian ấy mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.