Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 111: Ngoại Truyện 8


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 111: Ngoại Truyện 8


Đi vào phòng, người kia vẫn ở nguyên trên giường như cũ.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Quân Thanh Dư đột nhiên lại không còn quá muốn ụp đồ trong tay lên đầu anh nữa.

Một Quân Thanh Dư chưa bao giờ vì loại chuyện này mà phân vân hơi nhíu mày lại, cảm giác này không tốt chút nào.

Giống như bị gánh nặng kéo chân vậy.

Mà nguồn cơn của cảm giác này là người kia.

Quân Thanh Dư im lặng hồi lâu, nhưng tầm nhìn lại không hề rời khỏi Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên quanh năm dấn thân vào nguy hiểm, vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, anh ngẩng lên nhìn cá nhỏ, vẻ mặt dịu dàng nói: “Em quay lại rồi à?”.
Quân Thanh Dư hơi khựng lại, tạm thời bỏ đi suy nghĩ vừa ập đến trong đầu, cậu bước đến đặt khay đồ ngọt lên đầu giường.

“Mệt cho em rồi”.

Phó Viễn Xuyên một tay đỡ lấy cái khay.

Mở nắp ra, bên trong quá nửa các món đều được trang trí bằng dâu tây.

Các cửa hàng đồ ngọt cao cấp của thời đại này thường sẽ đều sử dụng dâu tây loại đắt tiền.

Dù sao cũng là bỏ số tiền lớn để mua bánh ngọt dâu tây, vậy mà dâu trang trí ăn vào lại là hàng đóng hộp thì sao có thể giữ khách, gặp phải khách nóng tính gây rối ngay trong tiệm thì cũng không phải là khó.

Phó Viễn Xuyên cầm lấy cái đĩa bánh ngọt dâu tây nho nhỏ, “Em ăn thử xem?”.
Quân Thanh Dư liếc anh một cái, lạnh lùng quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không nhận được đáp án nhưng Phó Viễn Xuyên cũng không vội vàng, yên lặng mà chờ đợi.

Một lúc sau, anh nghe thấy một tiếng hừ lạnh thật khẽ, “Tôi không ăn đồ ngọt”.
Phó Viễn Xuyên hơi nhướn một bên mày, có chút tò mò với câu nói này.

Vì thấy thân phận của anh có vấn đề nên mới không ăn sao? Nhưng bánh ngọt là cá nhỏ tự tay mang về, cũng là do người ở dưới tầng làm.

Mà người làm đồ ngọt hẳn cũng là người của cá nhỏ, cũng có nghĩa là cá nhỏ biết rõ đồ ngọt không có vấn đề gì.

Vậy chỉ có thể là do vấn đề thân phận rồi.

Gọi mấy món đắt khách, mua cũng kha khá đồ, anh đoán cá nhỏ hẳn sẽ thích.

Nhưng giờ gặp phải vấn đề nho nhỏ, Phó Viễn Xuyên bèn cầm cái bánh ngọt tự mình ăn.

Ăn được non nửa cái bánh, Quân Thanh Dư bên kia nằm xuống ghế nằm nhắm mắt lại, trông dáng vẻ giống như đã ngủ rồi.


Để phân biệt một người có ngủ thật hay không, không phải xem người đó có nhắm mắt hay không, mà là phân biệt dựa vào hơi thở và các chi tiết khác.

“Không tra hỏi anh sao?”.
“Anh thì biết cái gì?”.
Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ.

Trong trí nhớ của anh không hề có những chuyện xảy ra trước đây tại thế giới này, chuyện duy nhất có thể coi là cơ mật cũng chỉ là nội dung cuộc họp vừa nãy.

Phó Viễn Xuyên thành thật nói: “Anh chỉ biết những chuyện vừa nãy trong cuộc họp thôi”.
Quân Thanh Dư liếc anh một cái.

Thế này có khác gì là không biết?
Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, không hiểu sao lại hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của cá nhỏ.

Anh thậm chí có thể đoán được cá nhỏ có khi đã có mặt từ trước khi cuộc họp bắt đầu.

Nghĩ đến đây Phó Viễn Xuyên thấy cũng hợp lí, cá nhỏ có thể nhờ không gian tiến vào hội trường mà thần không biết quỷ không hay.

Hơn nữa trong đó nhiều người, bắt đầu cuộc họp thì nào còn ai nhìn ngang ngó dọc, khả năng bị phát hiện rất thấp.

Mà chẳng hiểu những kẻ kia nghĩ gì, mở họp cũng phải làm ầm ĩ cả lên.

Tạm không bàn đến suy nghĩ của bọn họ, Phó Viễn Xuyên phân tích: “Sẽ có rất nhiều người đến hai nơi có năng lượng mới kia, tốt hơn là nơi em đến trái ngược hoàn toàn với dự đoán của bọn họ.

Bởi nếu thật sự đụng độ, chiến thuật lấy thịt đè người sẽ khó mà giải quyết”.
Nếu đánh chính diện thì có lẽ chẳng ai là đối thủ của Quân Thanh Dư, nhưng nếu là từng người lên một, cứ thế không ngừng thì sẽ rất tiêu hao sức lực, mọi chuyện cũng sẽ khó nhằn hơn.

Quân Thanh Dư nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý định tiết lộ kế hoạch tiếp theo của mình với tù nhân.

Phó Viễn Xuyên cũng không vội, thấy thế bèn hỏi: “Em cần năng lượng mới làm gì? Anh có một ít đá năng lượng, nếu em cần thì anh có thể cho em hết”.

Trong nhẫn cũng như vài món trang sức nhỏ trên quần áo của anh đều có gắn đá năng lượng.

Đá năng lượng của thời đại các hành tinh dù có thế nào cũng quý hiếm hơn những loại ở Trái Đất cổ.

Chỉ là không biết đá năng lượng không chứa linh lực có thể dùng được không.
Lời vừa dứt thì Quân Thanh Dư đã đứng bên cạnh giường.

Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ, sau cùng, ngoài đá năng lượng trên nhẫn ra thì anh đều đưa hết tất cả, “Nếu không yên tâm thì em cứ mang đi kiểm tra trước đi”.
Quân Thanh Dư dùng linh lực kiểm tra qua một lượt.

Không có dấu hiệu linh lực tăng trưởng nhưng lại có phản ứng.

Cậu đứng lên đi ra ngoài, “Anh…”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay bị còng lại, “Anh không đi đâu hết, ở đây đợi em”.

Quân Thanh Dư cầm đá năng lượng đi ra ngoài.

Ở đây không có máy móc chuyên dụng kiểm tra đá năng lượng, mà máy móc cồng kềnh không dễ vận chuyển, hơn nữa mục tiêu cũng quá lớn, để ở đây không an toàn.

Vậy nên hiện giờ chỉ có thể mang đá năng lượng đến chỗ khác làm kiểm tra.

Có máy móc chuyên vận chuyển nên kiểm tra cũng không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng thời gian vận chuyển qua lại lẫn thời gian làm kiểm tra, Quân Thanh Dư cũng không thể biết bao giờ mới có kết quả.

Mà cậu vừa kiểm tra sơ qua, những viên đá năng lượng này nếu có thể dùng được thì hiệu quả hẳn sẽ rất tốt.
Những viên đá năng lượng với phẩm chất thế này lại lấy ra để bày tỏ thiện chí, không giống như là kế hoạch của tổ chức thế giới, bởi thế này quá tốn kém.

Hơn nữa…!với sự hiểu biết của Quân Thanh Dư về tổ chức thế giới thì bọn họ cũng chẳng có nổi đá năng lượng với phẩm chất này.

Đá năng lượng phổ thông bọn họ còn chẳng cướp nổi, càng đừng nói là hàng cao cấp.

Nhưng rồi cậu cũng lại không cách nào giải thích được tại sao người kia lại chủ động đưa ra những viên đá năng lượng này, trong khi rõ ràng cậu còn chẳng có ý muốn thẩm vấn.

Quân Thanh Dư nhíu mày, không sao hiểu nổi.
___
Phó Viễn Xuyên ở lại trong phòng.

Theo lí mà nói, đối với anh, việc ở một mình đã quen thuộc đến mức bình thường.

Nhưng giờ xem ra, khi không ở cùng cá nhỏ, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.

Âm thanh kim giây đối với anh như bắt đầu chậm dần, nhích từng chút một.

Lúc Quân Thanh Dư cầm theo kết quả quay lại thì đã là buổi tối.

Các tầng không tính là cao nhưng lại cách âm rất tốt.

Hơn nữa nơi đây lại ở gần tổ chức quốc tế, buổi tối không có quá nhiều người đến, cũng xem như là yên tĩnh.

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Kết quả thế nào?”.
Quân Thanh Dư đáp ngắn gọn: “Dùng được”.

Thông tin liên quan đến đá năng lượng cậu thường không tiết lộ quá nhiều.

“Dùng được là được rồi”.

Trên mặt Phó Viễn Xuyên lộ ra chút ý cười, “Có thể giúp được em là được rồi”.

Nếu dùng được thì cá nhỏ có thể không cần mạo hiểm tranh cướp với bọn họ.

Ít nhất là trong tình huống có độ nguy hiểm cao như lần này, những lần khác thì tất nhiên là phải xem cá nhỏ sắp xếp ra sao đã.

Quân Thanh Dư nói: “Tôi giữ lại đá năng lượng, không có tiền đâu, tôi chưa bao giờ bỏ tiền mua đá năng lượng.

Nhưng tôi có thể thưởng cho anh”.

Đá năng lượng rất toàn vẹn, gỡ ra khỏi đồ trang sức là có thể dùng được, đỡ cho bọn họ phải cướp một viên đá năng lượng lớn rồi lại cắt xẻ chia ra.

Quân Thanh Dư trước giờ luôn là người biết lí lẽ, không có tiền, nhưng phần thưởng sẽ không hề ít.

Phó Viễn Xuyên dù không có hứng thú với phần thưởng gì đó, nhưng anh vẫn cực kì hợp tác mà hỏi: “Phần thưởng gì vậy?”.

Cop‎ q????a‎ cop‎ lại,‎ ????????ở‎ lại‎ ????????a????g‎ chí????h‎ ⩵‎ TR????MTRU????‎ eN.????????‎ ⩵
Quân Thanh Dư bình thản nói: “Tay”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay ra, tiếp đó thì được tháo còng tay.

Còng tay một bên được mở ra, bên còn lại cũng tự động tháo ra, rơi xuống chăn.

Phó Viễn Xuyên nhướn mày, “Phần thưởng là được tự do hoạt động à?”.
“Anh có thể đi rồi”.
“…”.

Không dễ gì mới được ở bên cạnh cá nhỏ, giờ lại tự mình cứu mình ra?
Quân Thanh Dư nói xong còn tưởng đối phương sẽ rất vui vẻ mà rời đi, bởi dù sao bị bắt tức là không phải ưu đãi nhất thời thì chính là mãi mãi, chẳng ai biết sau đấy sẽ gặp phải chuyện gì.

Đây có phải tiệc Hồng Môn* hay không, có thể rời đi chắc chắn là chuyện tốt.
*Bắt nguồn từ một sự kiện lịch sử, nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Nhưng nhìn dáng vẻ hồi lâu không nói gì của đối phương, còn cả dáng vẻ cứ mân mê cái còng tay của cậu kia…
Quân Thanh Dư nhíu mày, hỏi: “Anh làm gì đấy hả?”.
“Anh thấy em vẫn có thể tra hỏi anh thêm ít chuyện nữa đấy”.

Phó Viễn Xuyên tự còng tay mình lại, nhưng vì không có vân tay để khóa lại nên chỉ có thể đeo lủng lẳng ở cổ tay.
“…!Biến”.
___
Đây là lần đầu tiên Phó Viễn Xuyên gặp phải cảnh tù nhân chủ động giao ra đá năng lượng xong bị đá đít.

Vì để tiện gặp mặt cá nhỏ, anh bèn ở lại luôn khách sạn đối diện với cửa hàng đồ ngọt.

Khoảng cách này khá gần, lỡ như cá nhỏ bị người của tổ chức quốc tế phát hiện thì anh còn có thể bảo vệ cá nhỏ rời khỏi đây.
Sau nửa đêm, điện thoại nhận được tin nhắn, là kế hoạch chi tiết cho lần hành động với mục tiêu chính là Quân Thanh Dư.

Trong đó bao gồm vài tiểu đội cũng như vũ khí có thể dùng.

Phó Viễn Xuyên nhíu mày, dù cá nhỏ đã có đá năng lượng rồi, không nhất thiết sẽ đến chỗ này cướp năng lượng, nhưng ai biết chắc được.

Mà khó khăn hơn nữa là cửa hàng đồ ngọt đã đóng cửa không còn ai hết, điện thoại cũng không có phương thức liên lạc của cá nhỏ, rất khó để báo tin này với cậu.

Suy nghĩ một hồi, Phó Viễn Xuyên tiếp nhận nhiệm vụ này.

Để chắc chắn an toàn thì anh vẫn nên tự mình đi xem thế nào.


Dù cá nhỏ có đến hay không thì anh đều phải đi, chí ít cũng coi như một tầng đảm bảo.
Dựa theo quyền hạn cấp bậc, những người đăng kí sẽ được tự động phân bổ cho phù hợp.

Ngoại trừ chỉ huy hậu phương thì quyền hạn của Phó Viễn Xuyên cao nhất, trực tiếp được chọn làm lãnh đạo.

Thấy đã sắp đến thời gian tập hợp, Phó Viễn Xuyên cũng không nghỉ ngơi mà xuất phát luôn.

Phải tránh cho người khác đến trước gây bất lợi cho cá nhỏ.
___
Quân Thanh Dư ngồi ở hàng ghế sau của xe, trong tay cậu là món đồ trang sức chưa kịp tháo ra, đá năng lượng vẫn còn được kẹp ở bên trong.
“Sếp, đã có đá năng lượng rồi mà, có cần thiết phải mạo hiểm lần này không?”.
“Không thích có nhiều năng lượng à?”.
“…!Dạ không”.
Quân Thanh Dư mân mê món trang sức, không hề quá muốn phá hỏng nó.

Dù sao thì cậu cũng không thiếu năng lượng, cũng đủ sức để đi cướp càng nhiều năng lượng hơn nữa, nên không cần thiết phải phá hỏng thứ này.

Cứ để nó nguyên đai nguyên kiện không tốt sao.
Đang nghĩ thì đột nhiên xe phanh gấp, món trang sức lóe lên, trước mắt Quân Thanh Dư chợt sầm lại.
“Thích chết à?!”.
“Xin lỗi sếp, ngã rẽ đằng trước tự dưng có hòn đá chắn đường”.
“Xin lỗi là xong à? Nếu mà là ngày trước thì mày bị lôi đi…”.
Quân Thanh Dư lạnh giọng nói: “Im lặng”.

Trong xe lập tức im phăng phắc, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ hơn.

Quân Thanh Dư day trán, trong đầu loạn cào cào cả lên, loáng thoáng xẹt qua những cảnh tượng rời rạc.

Có vẻ là cậu, mà lại cũng không giống cậu.

Quá kì lạ.
“Sếp không khỏe à? Hay là hủy bỏ kế hoạch, để anh Tạ dẫn người đi? Còn anh về nghỉ ngơi?”.
“Không cần”.

Mọi chuyện chỉ lướt qua rồi thôi, giờ đã dần ổn lại rồi.
Thấy Quân Thanh Dư không nói gì nữa, cấp dưới ngồi ở hàng ghế trước cũng không dám hỏi thêm gì khác.
Quân Thanh Dư nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Một vùng đen thui không nhìn rõ được gì, bầu trời ở đây cũng không có sao, chỉ có một màn đêm vô tận.
Trên cửa kính của xe, Quân Thanh Dư vô tình phát hiện màu mắt của mình hình như đã thay đổi.

Cảm giác có chút nhạt hơn, màu vàng kim sao?
Đang nghĩ thì xe dần dừng lại.
“Sếp, mấy kẻ của tổ chức quốc tế cũng có mặt…!Người lãnh đạo là người mới à? Chưa thấy bao giờ”.
Quân Thanh Dư nhìn về hướng phía trước của xe, đúng lúc đụng phải tầm mắt Phó Viễn Xuyên.
_____
*Ai nhặt được cọng giá của nguyên soái thì trả cho nguyên soái lẹ lẹ, chứ ai đời lại để thế này bao giờ ヽ(  ̄д ̄)ノ
_____
Gợi ý mật khẩu: nguyên câu cuối trong phần Tác giả có lời muốn nói của chương 72, [Nước mắt…]
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.