Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 108: Ngoại Truyện 5
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Phó Viễn Xuyên gần như nhấc bổng cá nhỏ lên ôm về.
“Chạy cái gì hả?”.
Quân Thanh Dư có hơi chột dạ mà mấp máy miệng, ngay sau đó cậu nhớ ra gì đó, đúng lí hợp tình mà nói: “Chủ gia đình ăn ít kem thì có vấn đề gì hả?”.
Phó Viễn Xuyên: “?”.
Quân Thanh Dư khẽ hừ một tiếng, “Chú ý cái thái độ lúc nói chuyện với chủ gia đình của anh đi”.
“…”.
Nói rồi, thấy Phó Viễn Xuyên im lặng, Quân Thanh Dư thuận theo ôm lấy tay anh mà cọ, “Cảm nhận về nhiệt độ của người cá không giống người thường đâu”.
“Em không thấy lạnh chút nào hết”.
“Anh không được hung dữ”.
“Không đâu”.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ đang làm nũng, nói: “Nhưng lượng đường trong kem rất cao, ăn vừa phải thôi”.
Quân Thanh Dư nghe lời gật đầu, “Có lí, hôm nay em sẽ không ăn nữa”.
Phó Viễn Xuyên: “…?”.
Nhìn ngăn kéo tủ lạnh trống không, lại nhìn cá nhỏ đang cười trong lòng, Phó Viễn Xuyên còn có thể nói gì nữa.
Quân Thanh Dư thấy anh không truy cứu chuyện cái ngăn tủ kem thì bèn nói: “Lát nữa ăn xong mình đi ngâm nước suối đi”.
Tính thời gian thì Phó Viễn Xuyên cũng lâu rồi chưa ngâm, còn cậu thì cứ thi thoảng lại ngâm một lần.
“Được”.
Quân Thanh Dư lấy ra ít rau quả làm sa lát.
Phó Viễn Xuyên ở một bên ấn ấn trên màn hình giả lập, Quân Thanh Dư đoán chắc là anh đang xử lí công việc nên im lặng đứng một bên không hề phát ra tiếng động.
Ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau vào không gian, đồ đạc trong phòng bếp để lại cho người máy dọn dẹp.
Trong không gian không có mặt trời cũng không có mặt trăng, nhưng quanh năm luôn duy trì ánh sáng thích hợp.
Từ lúc phát hiện ra không gian thì nó đã như vậy, Quân Thanh Dư cũng không có ý tìm hiểu sâu hơn, dù sao thì không gian khép kín nhưng có ánh sáng cũng là chuyện tốt, không cần phải truy tìm gốc rễ xem nó như thế nào.
Phó Viễn Xuyên lấy nước từ một con suối khác dùng để uống, anh cho thêm sữa chua với rau quả, làm thành một bát đồ ngọt rồi quay lại hồ nước cá nhỏ đang nằm, đút cho cậu ăn.
Quân Thanh Dư quẫy đuôi bơi về một bên, vừa ăn cơm xong nên cậu không hề muốn ăn thêm cái gì, “Em ăn no rồi”.
“Ra đây nào”.
Quân Thanh Dư hành động vô thức, lúc nhận ra thì đã bơi đến bờ rồi.
“Há miệng nào”.
Quân Thanh Dư không còn cách nào đành cắn lấy miếng cà chua bi, “Em ăn nốt miếng này thôi”.
“Được”.
Anh làm không nhiều, phần còn lại…!lát nữa cá nhỏ đói thì lại đút cậu ăn.
Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên, nghĩ rồi nắm lấy tay anh khẽ hỏi: “Anh thấy rảnh rỗi tốt hơn hay bận rộn vẫn tốt hơn?”.
“Đối với anh thì hai chuyện này chẳng khác gì nhau”.
Phó Viễn Xuyên không hề thấy việc bận rộn hay không có gì để mà so sánh tốt xấu.
“Khác biệt là vì có em”.
Phó Viễn Xuyên vén mái tóc dài của cá nhỏ ra sau tai, “Dù là bận rộn hay không, có em thì đều là tốt cả”.
Quân Thanh Dư nghe được thì không khỏi nở nụ cười.
Cậu chỉ là tự dưng cảm thấy cuộc sống hiện giờ khác xa so với trước đây nên thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ lại có được đáp án thế này.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Quân Thanh Dư cũng không biết nên nói gì mới phải, bèn thẳng thừng giơ tay túm lấy cổ áo anh, kéo vào trong nước.
Lúc hai người rời khỏi không gian thì quần áo đã ướt đẫm.
Phó Viễn Xuyên giúp cá nhỏ buồn ngủ díp mắt thay một bộ đồ ngủ khô ráo, còn sấy khô tóc cho cậu.
Xong xuôi anh mới ôm cá nhỏ nằm xuống, đắp chăn lên rồi ôm cậu vào lòng.
Quân Thanh Dư đã ngủ say từ lâu, nhưng Phó Viễn Xuyên vẫn khẽ nói: “Ngủ ngon”.
___
Phó Viễn Xuyên hơi tỉnh lại, vô thức siết tay ôm cá nhỏ chặt hơn.
Nhưng vòng tay anh lại trống rỗng, cá nhỏ vẫn luôn dịu ngoan dựa vào lòng anh đã không thấy đâu nữa.
Cá nhỏ đa phần đều dậy muộn hơn anh, thi thoảng dậy sớm cũng sẽ không đi đâu hết mà yên lặng nằm cùng anh.
Giờ sao lại…?
Phó Viễn Xuyên mở trừng mắt, vậy nhưng anh lại phát hiện trước mắt mình là khung cảnh khác.
Không phải phòng ngủ trong biệt thự, mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Bài trí trong phòng giống như thời kì Trái Đất mấy trăm năm trước, mà xe cộ đi lại dưới đất bên ngoài cửa sổ kia đã chứng thực suy đoán của anh.
Nơi này giống như khu vực tiền sảnh, trước chỗ ngồi được sắp xếp lại đặt một hàng ghế, đằng trước còn có mấy người đang nói chuyện.
“Nhiệm vụ lần này rất khó khăn, đây không phải lần chạm trán chính thức của chúng ta với đối phương, nên chỉ được thành công, không được thất bại”.
“Sau đây tôi sẽ giới thiệu mục tiêu chính của nhiệm vụ lần này…”.
Người đang nói trên bục dùng bút trình chiếu chỉ lên màn hình, tay phải thì điều khiển cho màn hình thay đổi.
Phó Viễn Xuyên đoán giờ hẳn là đang họp.
Chỗ của anh gần cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống thì độ cao cũng không quá cao.
Anh hơi ước chừng một chút, tinh thần lực vẫn còn, nhảy xuống hẳn cũng sẽ không bị thương.
Cuộc họp ra làm sao Phó Viễn Xuyên không có hứng thú, anh chỉ muốn biết cá nhỏ đi đâu mất rồi.
Đúng lúc này, màn hình phía trước hiện ra ảnh của mục tiêu chính.
Phó Viễn Xuyên đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ liếc một cái, gương mặt lập tức sượng lại.
Người kia, con ngươi màu đen, tóc ngắn…!Quân Thanh Dư?
Ngoại trừ mắt và màu tóc, những thứ khác đều giống hệt.
Mà bức hình giống như là chụp trộm, trông cá nhỏ cực kì nghiêm túc.
“Người này chính là thủ lĩnh của phe địch, cực kì nguy hiểm…”.
Phó Viễn Xuyên chậm rãi nhướn nửa bên mày, nguy hiểm?
Ăn nói vớ vẩn..