Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 107: Ngoại Truyện 4


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 107: Ngoại Truyện 4


Thời tiết dần ấm lên, Quân Thanh Dư vốn đã không thích ra ngoài, giờ càng không muốn đi đâu, chỉ ở suốt trong nhà.

Nhiệt độ duy trì cũng được chỉnh xuống thấp để thích hợp cho người cá tránh nắng ngày hè.
Phó Viễn Xuyên ở nhà với cậu, công việc liên quan đến Đế Quốc được gửi thẳng vào hòm thư điện tử.

Sáng sớm, cánh cửa phòng làm việc được mở ra một nửa, Phó Viễn Xuyên ôm Quân Thanh Dư cùng xem tài liệu.

Một phần công việc hẳn là nên để đế hậu xử lí, nhưng mà…
Quân Thanh Dư đang ăn kem hơi có cảm giác nguy hiểm.

Cậu hoang mang ngẩng đầu lên nhìn, không ngoài dự đoán mà bốn mắt nhìn nhau với Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư khẽ chớp mắt, nuốt xuống miếng kem, hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”.
Phó Viễn Xuyên cúi xuống hôn lên miếng kem còn dính, “Hộp thứ mấy rồi?”.
“Em không biết”.

Quân Thanh Dư thành thật trả lời: “Em không giỏi môn toán số”.
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, “Ba hộp rồi nhỉ? Ăn hết hộp này không được ăn nữa, dạo này em ăn kem hơi nhiều rồi đấy”.
Ban đầu anh nghĩ người cá nhỏ không sợ lạnh chứ không phải không sợ nóng, mùa hè ở trong nhà mãi cũng chán nên phương diện ăn uống không quản lí quá chặt.

Nhưng kem trong tủ lạnh đã mua thêm hai lần rồi, cứ ăn như thế sẽ không tốt cho cơ thể.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, giọng lí nhí mà phân tích: “Ba hộp? Còn chưa nổi bốn hộp, người ta bảo bốn bỏ năm lên mà, tính ra thì…”.

Ngừng một chút, cậu tính ra kết quả, rất đúng lí hợp tình mà nói: “Thì khác gì là chưa ăn đâu”.
Phó Viễn Xuyên: “?”.


Nhân lúc Phó Viễn Xuyên chưa nói gì, Quân Thanh Dư vội ăn thêm hai miếng, sau đó ném hộp không vào thùng rác.

Cậu mím mím môi, nhiệt độ của kem so với người cá mà nói thì ăn thế này cũng không hề lạnh buốt.

Nuốt trọn miếng kem, Quân Thanh Dư lèm nhèm nói: “Dù em chưa được ăn hộp nào, nhưng nếu Viễn Xuyên không muốn cho em ăn thì em sẽ không ăn nữa”.
Phó Viễn Xuyên: “??”.
Lời nói này, ánh mắt này, vẻ mặt này, ghép lại với nhau ngoan hiền đến không chịu nổi.

Chỉ là kem còn chưa nuốt hết nên còn chút thiếu sót.
Phó Viễn Xuyên giơ tay cọ nhẹ lên má cá nhỏ, nói: “Số còn lại trong tủ lạnh chưa bị tịch thu đâu”.
Quân Thanh Dư uống một ngụm trà lạnh, ngoan ngoãn đáp: “Nghe anh hết”.

Nói rồi cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, uống từng ngụm từng ngụm trà lạnh.
Phó Viễn Xuyên xét duyệt một phần tài liệu xong thì hỏi: “Lát nữa em có đến cửa hàng xem qua không?”.

Dạo này hòm thư không hề quá tải, chẳng mất bao lâu là sẽ xử lí xong hết.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Gần đây trên mạng có không ít tin tức liên quan đến cửa hàng”.
“Hửm?”.

Quân Thanh Dư khó hiểu, cậu chỉ lên mạng xem hồi cửa hàng mới khai trương mấy ngày, vì phải dùng tài khoản chính đăng bài nên trừ những lúc đó ra cậu cũng chẳng lên mạng xem gì.
Có lẽ vì dùng không quen tay, tin tức thời đại này không gợi nổi hứng thú của cậu, trong đó có cả mấy cái như trò chơi hay phim ảnh gì đó.

Không hứng thú nên cậu cũng rất ít khi xem.


Nhưng được Phó Viễn Xuyên nhắc đến như vậy, cậu lại muốn xem xem là tin gì.

Phó Viễn Xuyên chưa xong việc, Quân Thanh Dư bèn đứng lên đi lấy vòng tay thông minh đặt ở đầu giường.

Cậu không nằm phịch xuống giường luôn mà quay về chỗ Phó Viễn Xuyên.

Đầu tiên là nhấc tay anh lên, ngồi vững trên đùi rồi thì cầm tay anh ôm lấy eo mình, cuối cùng là tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào.
Phó Viễn Xuyên cúi đầu nhìn lướt qua rồi lại thu hồi ánh mắt, sự chú ý quay về màn hình máy tính giả lập, nhưng một tay anh vẫn vững vàng ôm lấy cá nhỏ, một tay thì giữ chuột máy tính.

Quân Thanh Dư mở phần mềm ra, phát hiện cửa hàng đồ ngọt nắm giữ ba mục trên trang tìm kiếm nổi bật.

Nhìn thời gian thì hẳn cũng không phải mới hôm nay mà đã nằm đó được một thời gian rồi.
Cậu nhấn mở phần bình luận, phần lớn mọi người đều tò mò tại sao hương vị của đồ ngọt không giống như trước đây nữa.
[Tôi đi mấy lần rồi, lần nào cửa hàng mở cửa tôi cũng đến.

Nhưng mà cảm giác gần đây hương vị không giống hồi đế hậu điện hạ mở cho lắm, do tôi tưởng tượng à?].
[Những con người chưa kịp thẩm hồi đế hậu điện hạ mở cửa hàng khóc rất to].

Hương vị của đồ ngọt có thêm nước suối với không thêm tất nhiên là khác hẳn nhau.

Người dân Đế Quốc hiện giờ không còn mang chứng bệnh liên quan đến tinh thần lực quá rõ ràng nên cũng không cần dùng đến nước suối, chỉ ăn rau quả trong không gian thôi là đã đủ rồi.

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, cậu cũng không cần thiết phải ra ngoài.


Lại ngẩng lên nhìn thời tiết bên ngoài, đã sắp giữa trưa rồi, thời điểm này ánh nắng gay gắt nhất, cũng là lúc nhiệt độ cao nhất.

Ở hành tinh chủ, thời điểm nhiệt độ cao nhất sẽ là khoảng giữa trưa kéo dài đến tám giờ tối, sau đó nhiệt độ mới hạ xuống dần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quân Thanh Dư lắc đầu, thôi bỏ đi.

Đợi nhiệt độ hạ xuống, hay đến thu, đông gì đó rồi lại đi vậy.
Đang lướt đọc bình luận thì Quân Thanh Dư nhận ra âm thanh bên tai đã ngừng, cậu đặt vòng tay thông minh xuống, thấy Phó Viễn Xuyên đã tắt máy tính thì hỏi: “Anh xong việc rồi à?”.
“Ừ”.

Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ, “Em đói không? Muốn ăn gì không?”.

Cũng sắp đến giờ ăn trưa, Phó Viễn Xuyên làm việc, Quân Thanh Dư ngồi trong lòng anh ăn vặt không ngừng, lúc này không hề thấy đói chút nào.

Cậu nghĩ rồi đáp: “Thế nào cũng được, giờ em chưa đói lắm”.
Phó Viễn Xuyên nghe thế thì mở ngăn đông lạnh của tủ lạnh ra, định bụng xem có cái gì làm được không, thời tiết quá nóng rất dễ khiến người ta mất hứng ăn.
Quân Thanh Dư thấy anh làm gì thì hơi ngạc nhiên.

Cậu nhanh mắt liếc thấy ngăn đựng kem đã trống trơn, hết sạch sành sanh.
Máy chỉnh nhiệt độ trong tủ lạnh có chia thành các phần, từng ngăn kéo có thể chỉnh nhiệt độ khác nhau.

Tầng trên nhiệt độ cao hơn để bảo quản thường, tầng giữa nhiệt độ vừa phải thì cất đồ tươi sống, tầng dưới nhiệt độ âm có thể cất đồ đông đá.

Như vậy thì vừa mở cửa tủ lạnh ra có thể nhìn thấy hết các ngăn chứa cái gì.
“À thì…”, Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, “Hay là mình ăn món trộn gì đó? Sa lát các thứ chẳng hạn”.
“Nhiều rau quá”.

Phó Viễn Xuyên định thử làm chút đồ nguội.

Anh không quay đầu lại nên cũng không phát hiện ra cá nhỏ có hơi sai sai.


Quân Thanh Dư mắt thấy Phó Viễn Xuyên cách cái ngăn kéo kia ngày càng gần thì im ru mà lùi lại, lùi lại…
Lúc Quân Thanh Dư còn chưa kịp chuồn khỏi phòng bếp thì Phó Viễn Xuyên đã nhìn thấy ngăn tủ trống không kia.

Lúc đầu nhìn thấy anh còn phải nghĩ xem ngăn này lúc trước đựng gì.
Phó Viễn Xuyên sau khi đã nhớ ra: “…”.

Bảo sao lúc anh bảo số kem còn lại trong tủ lạnh chưa bị tịch thu đâu, cá nhỏ lại nghe lời như thế.

Phó Viễn Xuyên từ từ nhướn mày, nhìn Quân Thanh Dư đang lén lén lút lút chuồn ra ngoài, “Cá nhỏ?”.
Quân Thanh Dư đứng khựng lại.
“Em định đi đâu?”.
Quân Thanh Dư đứng đực ra tại chỗ, sau đó im lặng bước đến rót cho anh cốc trà, “Em đi rót trà cho anh”.
“Cái ngăn kéo này là sao đây?”.
Quân Thanh Dư nhìn ngăn kéo trống không, “Ưm…!Chắc là trộm đấy, dù sao kem cũng đâu có rẻ, trộm đồ đắt tiền cũng là bình thường mà”.
“Anh xem, trong tủ lạnh ngoài đồ tươi sống thì chỉ còn thịt thà, cả rau củ quả các loại, tính ra thì…”.

Thì cái nào cũng đắt hơn kem.
“Ây…”, không lừa tiếp được rồi.
Quân Thanh Dư chớp mắt, Phó Viễn Xuyên trong mắt toàn là ý cười vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, như thể đang chờ cậu nói nốt.
“Khụ, thực ra ấy…”, Quân Thanh Dư mặt mày nghiêm túc chỉnh lại áo, cậu lén nhìn Phó Viễn Xuyên rồi yên lặng lùi lại hai bước.

Ước lượng khoảng cách hai bước này xong, Quân Thanh Dư không nhiều lời mà quay đầu chạy biến.
Phó Viễn Xuyên: “?”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ gia đình ăn mấy hộp kem thì sao nào!
[Nguyên soái Phó xuyên đến thế giới trước khi xuyên vào sách của cá nhỏ, mọi người hứng thú không nào~?].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.