Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 106: Ngoại Truyện 3


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 106: Ngoại Truyện 3


Đã được trải nghiệm lợi ích khi biến nhỏ nên những khi Phó Viễn Xuyên làm việc, Quân Thanh Dư đều biến nhỏ rồi ở cạnh anh, có lúc là người cá nhỏ, lúc lại biến đuôi cá thành hai chân.

Lúc biến thành hai chân nhiều hơn một chút, còn biến thành người cá nhỏ phần lớn là do buồn ngủ hoặc là mệt, khi đó cậu sẽ tìm một vị trí trên người Phó Viễn Xuyên rồi cuộn tròn lại mà ngủ.
Phó Viễn Xuyên đang làm việc, tay nắm lấy chuột máy tính, ngay bên cạnh là người cá nhỏ đang ngủ, một cục nhỏ bé dựa sát vào anh.

Tạm dứt khỏi công việc bận rộn, Phó Viễn Xuyên nhấc tay khỏi chuột máy tính, trở tay ôm lấy người cá nhỏ như nắm lấy chuột máy tính.
Mọi khi đúng lúc này người cá nhỏ sẽ hơi lắc lư đuôi, vây đuôi thì quấn lấy cổ tay anh, vừa nhắm mắt vừa sờ soạng ngón tay anh rồi ôm chầm lấy.

Hành động rất quen thuộc, ôm lấy xong thì tiếp tục ngủ say.

Nếu Phó Viễn Xuyên giơ tay làm ra hành động gì, người cá nhỏ sẽ ôm lấy ngón tay anh mà cọ cọ, mơ màng phát ra âm thanh lí nhí hơi giống như năn nỉ, không cho anh quậy lung tung.

Xem xong tài liệu thì người cá nhỏ cũng tỉnh.

Phó Viễn Xuyên hơi bất ngờ vì người cá nhỏ tỉnh dậy đúng lúc như vậy, ngón tay quấn lấy vây đuôi, “Lát nữa anh ra ngoài một lát, em đi cùng không?”.
“Anh đi làm gì đấy?”.

Quân Thanh Dư ngồi dậy, sờ lấy cái áo sơ mi mà mặc vào.

Giờ cậu chưa biến lớn, áo sơ mi theo kích cỡ của người cá nhỏ vừa đúng có thể che chắn đi một chút.

Tiếp đó cậu biến ra hai chân, bước vài bước rồi ngồi xuống trong tay Phó Viễn Xuyên.

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào, ngón tay Phó Viễn Xuyên run khẽ, “Cá nhỏ”.
“Ưm?”.

Quân Thanh Dư hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì, cậu còn tìm một chỗ phù hợp trong tay anh mà ngồi xuống, quần ngoài với quần trong để bên cạnh cũng không hề nhìn đến một cái.
Phó Viễn Xuyên trầm mặc một chốc, bất lực nói: “…!Không được nghịch”.
“Em đâu có nghịch”.

Quân Thanh Dư dựa lên ngón tay anh, “Anh còn chưa nói lát nữa anh đi đâu đấy”.
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, không hề bỏ lỡ nét tinh nghịch trong mắt cá nhỏ.

Đây là biết anh phải ra ngoài, nên là…?
Quân Thanh Dư ngoài mặt vẫn cực kì ngoan ngoãn, trong lòng thì đang cố nhịn không cười ra tiếng.

Nhưng thấy Phó Viễn Xuyên cứ cúi đầu nhìn mình mãi, cũng chẳng nói chẳng rằng, như thể đang đánh giá gì đó.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm, có lẽ trực giác mách bảo có vấn đề, Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, “À thì…”.
Ngay giây sau, ngón tay vén vạt áo của cậu lên.
Quân Thanh Dư sững sờ, cậu vô thức mà ôm chầm lấy, nhưng lại bị gạt sang một bên.
“!!!”.

“V-Viễn Xuyên…”.
“Ngoan nào”.
“Ư…”.
“Còn nghịch nữa không?”.
Yên lặng, trầm mặc, không một lời đáp.
___
Phó Viễn Xuyên lên đường muộn hơn thời gian định sẵn mấy phút.

Trước khi đi anh bước đến bên giường, cúi xuống hôn người thương đang giấu nửa mặt vào trong chăn, “Em không đi cùng anh thật sao?”.
“Ưm, không đi”.

Quân Thanh Dư không tham gia bất cứ cuộc họp nào.

Cậu ngẩng lên hôn đáp lại, vẫy vẫy tay, “Anh về sớm nhé”.
“Được”.

Phó Viễn Xuyên khẽ mơn trớn mái tóc dài, còn giúp cậu vén tóc ra sau tai, “Lát nữa Thi Khải Tân đến, nếu em chán thì cứ ra ngoài đi loanh quanh”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nhưng trong lòng vẫn như cũ không hề muốn ra ngoài.

Gần đây có khá nhiều hạng mục hợp tác với Liên Bang, căn bản đều là Phó Viễn Xuyên và Phó Thanh Hàng trao đổi trực tiếp với nhau, không hề có thế lực khác nhúng tay vào.

Đây đều là để tránh đến lúc có kết quả cuối cùng mà không được như ý.

Cũng để tránh những vấn đề phát sinh trong lúc thực hiện.

Quân Thanh Dư nằm thêm một lúc thì đứng lên đi xuống tầng, tự xay một cốc nước ép uống.

Người máy thiểu năng đã đổi thành trí tuệ nhân tạo, uống hết nước ép rồi thì để lên khay, người máy sẽ tự tạo lộ trình mang cốc về phòng bếp rồi cho vào máy rửa bát.

Máy rửa bát không nhất thiết phải đầy, một cái cốc cũng rửa sạch sẽ nhanh gọn, chưa đến một phút đã xong.

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, định bụng chuẩn bị ít đồ ăn cho bữa tối, sơ chế trước có thể tiết kiệm thời gian cho bữa tối.

Lúc Thi Khải Tân đến thì Quân Thanh Dư còn ở trong phòng bếp.

Sau khi người máy mở cửa, Thi Khải Tân đã nói: “Điện hạ, phòng huấn luyện người máy trong hoàng cung đã bài trí xong rồi, cậu muốn đi xem qua không?”.
“Tôi không có hứng”.

Quân Thanh Dư dùng dao thoăn thoắt, nhanh chóng thái thịt thành những lát mỏng rồi để vào bát.
“Bệ hạ đã cho người mang người máy của cậu đến đó rồi”.
Người máy của Quân Thanh Dư nên Phó Viễn Xuyên đặc biệt cho vài người đến chuyển đi để tránh xảy ra va chạm, an toàn đưa đến phòng huấn luyện.


Thi Khải Tân nói tiếp: “Tôi thấy hẳn là bệ hạ muốn dạy cậu điều khiển người máy đấy.

Hay là để tôi dạy cậu trước, đợi đến khi bệ hạ đấu với cậu thì cũng có thể thoải mái đánh một trận”.
Lúc nói những lời này Thi Khải Tân hơi nhướn mày, hiển nhiên anh ta rất tự tin với kĩ năng điều khiển người máy của mình.

Không phải kĩ năng điều khiển người máy của anh ta giỏi hơn Phó Viễn Xuyên, mà là vì nếu bệ hạ chỉ dạy đế hậu chắc chắn sẽ không quá nghiêm khắc.
Trước đây nguyên soái huấn luyện tân binh của Đế Quốc đều là kiểu một ánh mắt cũng có thể dọa cho tinh thần lực của người ta run rẩy, đối với đế hậu thì sẽ là ánh mắt gì? E là lớn tiếng một chút cũng dọa đến cậu chứ chưa nói là nghiêm khắc.
Quân Thanh Dư nghe vậy, con dao đang thái thịt hơi lệch đi, cậu chống xuống cái thớt, nhìn Thi Khải Tân, “Tôi biết điều khiển người máy, lúc trước ở trên phi thuyền đã học rồi”.

Phó Viễn Xuyên dạy rất kĩ, cậu tập luyện thêm vài lần đã nắm được đại khái rồi.
Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư thấy mình cũng rảnh rỗi chẳng làm gì, cậu bỏ dao xuống, nói: “Đi, học hỏi lẫn nhau một chút”.

Đánh với Phó Viễn Xuyên, anh không hề có chút chiến ý nào, giống như người máy đều như nhau, cùng cấp độ, hoặc không thì giống như cậu đang khiêu chiến cấp cao hơn vậy.

Đánh thế nào mà có được kĩ năng thực chiến mới là vững chắc nhất.
“A?”.

Thi Khải Tân gãi gãi đầu, “Đừng mà điện hạ…”.
Quân Thanh Dư lau tay, tiện tay cầm lấy áo khoác mặc vào, “Đừng lo, cố lên, để mai tôi còn nhìn thấy anh”.
Thi Khải Tân: “???”.
“Tôi không có ý đó…”, nhưng không để cho Thi Khải Tân có cơ hội nói tiếp thì Quân Thanh Dư đã ra ngoài rồi.

Thi Khải Tân chỉ đành vội đuổi theo, thầm nghĩ đến lúc đó nếu không thì anh ta tự xuống nước để điện hạ đánh thắng.

Nhưng nếu thế thì lại không đạt tiêu chuẩn huấn luyện, lỡ đâu đến lúc đấy xảy ra chuyện gì thật, điện hạ bị thương thì chẳng phải anh ta chính là tội nhân sao.
Khổ quá mà, đúng là khổ quá mà.
“Mau lên”.
“A? Vâng!”.
___
Nơi này của hoàng cung vẫn luôn rất ít người qua lại, phòng huấn luyện người máy mới xây này chuyên dành cho Quân Thanh Dư sử dụng.

Ở nhà, ngoài tòa biệt thự chính thì hai bên đều đã sửa thành bể bơi cho người cá nhỏ, mà tính ứng dụng của phòng huấn luyện người máy không nhiều, bèn xây ở hoàng cung.

Phòng huấn luyện người máy ở đây to hơn trên phi thuyền rất nhiều.

Kích cỡ của phi thuyền có giới hạn, còn phải dành không gian cho những việc khác nên diện tích nhỏ hơn một chút.

Quân Thanh Dư ngồi vào người máy, Thi Khải Tân ở bên cạnh cũng ngồi vào người máy huấn luyện.

“Điện hạ cẩn thận nhé”.


Thi Khải Tân sẽ không tấn công, nhưng cũng phải nhắc để phòng hờ điện hạ đuổi đánh anh ta lại bị ngã.

Quân Thanh Dư nghe hiểu được ẩn ý trong lời anh ta: “…”.
“Tung hết sức đi”.

Nói rồi Quân Thanh Dư điều khiển người máy lao đến.

Thi Khải Tân hoàn toàn bất ngờ, lần trước điều khiển đi đường còn tốn công tốn sức, đâu có giống bây giờ!
Bọn họ không cách nhau quá xa, thêm vào đó tốc độ của người máy rất nhanh, chỉ chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt, Thi Khải Tân vội vàng né tránh.

Lúc mới đầu anh ta còn mang tâm thế không tấn công, chỉ né tránh vì sợ khiến điện hạ bị thương, nhưng khi thật sự ra tay rồi, anh ta mới phát hiện…
Chạy còn chẳng kịp nữa kìa!
“Tung hết sức đi”.
Thi Khải Tân: “…”.

Lời này nói ra khiến tôi trông rất ngu ngốc đấy.
Thi Khải Tân hô lớn một tiếng rồi quay lại nghênh chiến.

Sau mấy chiêu, người máy nặng nề va vào tường vang lên một tiếng “ầm”.

Sau lưng va khá nặng, nửa người đều lún cả vào tường.
Thi Khải Tân cố giãy ra, lảo đảo đứng xuống, “Điện hạ, cậu so với hôm trước không hề…”.
Đang nói, Thi Khải Tân tự dưng im bặt.

Kĩ năng điều khiển người máy thuần thục thế này khó mà có thể học được trong vài ngày.

Vậy nên lúc học điều khiển người máy với bệ hạ thì điện hạ đã có thể điều khiển người máy điêu luyện rồi?
Vậy đánh một trận như tụi trẻ con đùa nhau…
Thi Khải Tân chậm chạp hiểu ra: “…”.

Hóa ra tên hề chính là tôi.
Đây cũng có thể coi như lần đầu tiên sau khi học điều khiển người máy, Quân Thanh Dư nghiêm túc đánh một trận.
“Điện hạ rất mạnh, nhưng ra tay chưa đủ độc, có đánh trực diện thì tôi cũng sẽ không bị thương.

Cần rèn luyện điểm này hơn nữa”.
Quân Thanh Dư hơi nhướn mày, “Vậy thẳng chân đá bay đầu người máy, đã đủ độc chưa?”.
Thi Khải Tân: “???”.

Độc thì đủ độc rồi, nhưng tự dưng lại không thực tế.
Thi Khải Tân lập tức đáp: “Sao có thể được chứ điện hạ.

Vật liệu chế tạo người máy cực kì cứng, dù là hai người máy đánh nhau thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề kiểu như vậy”.
Sau khi trả lời với sự tự tin mười phần, Thi Khải Tân lại không nhịn được mà nhớ lại trước đây, dù là huấn luyện hay thực chiến thì đúng là chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

Sau đó Thi Khải Tân rất chắc chắn mà nói: “Không đá bay được, không đá bay được đâu.

Phần thân và phần đầu của người máy phần lớn đều dùng cùng một chất liệu cỡ lớn, đã cố định rồi sẽ không tách ra được nữa”.


Ra tay tàn độc cũng không thể được, không thực tế.
“Chi bằng kéo tay kéo chân người máy, trông sẽ độc một chút”.

Nói rồi Thi Khải Tân nhớ lại cảnh tay chân người máy bay tứ tung, không khỏi gật gù, tự đồng ý với lời mình nói.

Nghĩ thôi đã thấy độc ác.
Quân Thanh Dư hơi trầm tư, cậu điều khiển người máy giơ tay lên, ra khỏi buồng điều khiển, đứng trong tay người máy, “Anh cúi đầu xuống đi”.
Thi Khải Tân nghe thế thì thật thà cúi đầu xuống, nhưng vẫn không hiểu được Quân Thanh Dư muốn làm gì, bèn tò mò hỏi: “Sao thế điện hạ?”.
Quân Thanh Dư không trả lời, động tác gọn gàng dứt khoát mà giẫm lên tay người máy.

Chạy lấy đà xong thì bay vút lên, chân phải giơ ra đá một cú.
“Uỳnh” một tiếng.
Lúc rơi xuống, Quân Thanh Dư nhờ vào người máy của Thi Khải Tân, lần nữa nhảy về người máy của mình.

Cậu dửng dưng nói: “Thấy chưa, rụng rồi”.
Thi Khải Tân đờ đẫn giơ tay lên sờ sờ phần đỉnh đầu.

Có hơi lạnh, gió khẽ vờn qua chẳng hiểu sao lại khiến cho người ta rùng mình.
Phần đầu của người máy trước khi chạm đất còn nảy hai cái rồi mới lăn lông lốc trên sàn.

Lắc lư qua lại giống như không cam tâm, lớp vỏ va chạm mặt sàn còn phát ra tiếng “két két”.
Nghe được giọng điệu thản nhiên của Quân Thanh Dư, Thi Khải Tân vẻ mặt đờ đẫn.

truyện teen hay
Một cú, đá bay, người máy được chế tạo từ vật liệu cứng rắn nhất hệ hành tinh, lại còn…!bình thản như thế!?
Đây là sức mạnh con người nên có sao?
À…!Không phải, điện hạ là người cá.

Đây là sức mạnh phần đuôi của người cá sao?!
Thi Khải Tân ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ, nếu điện hạ mà lên chiến trường, vậy thì ít cũng phải là nguyên soái.

Tìm cả hệ hành tinh cũng không ra người thứ hai có năng lực chiến đấu như thế này đâu!
Lúc Thi Khải Tân còn đang ngẩn người thì cánh cửa ở bên cạnh mở ra.

Phó Viễn Xuyên họp xong đến thẳng chỗ này tìm cá nhỏ.

Quân Thanh Dư hiển nhiên cũng để ý thấy Phó Viễn Xuyên đi vào, “Viễn Xuyên!”.
“Đang huấn luyện sao?”.
“Không.

Thi Khải Tân đang dạy em điều khiển người máy, nhưng em không học nổi”.

Vừa nói Quân Thanh Dư vừa nhảy xuống khỏi phòng điều khiển của người máy, cậu nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên mà cọ, dịu ngoan nói: “Viễn Xuyên dạy em đi~”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay ôm lấy cá nhỏ, dịu giọng dỗ: “Được”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Thi Khải Tân: Vậy tôi biến nha?].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.