Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 14


Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 14:

Phó Kiêu nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Đường Cao cuộn mình trên tấm thảm.
Toàn thân bé mèo tỏa ra hơi thở đừng để ý tới tôi, nhận thấy tầm mắt Phó Kiêu, càng cuộn mình lại hơn.
Anh chần chờ nhìn máy tính bản……..
Lịch sử xem qua?
Trong lòng anh bỗng nhiên có ý nghĩ bí ẩn trong đầu, Phó Kiêu chớp mắt cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, rót cho mình một ly nước đá từ trong tủ lạnh, nước đá vào miệng làm cho anh lập tức tỉnh táo lại, nghĩ ngợi một chút rồi gọi điện thoại nội bộ cho quản gia: “Gần đây có ai dùng qua máy tính bản không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản gia nhớ lại kỹ càng nói: “Ngày hôm qua tiểu thư Minh Minh có đến và chơi một lúc với Tiểu Đường Cao, tôi nhìn thấy tiểu thư dùng một chút, làm sao vậy? Thiếu gia?”
Phó Minh Minh từng dùng qua?
Động tác Phó Kiêu bưng ly nước ngừng một chút, trong lòng có cơn mất mát nói không nên lời, trong giọng nói không phát hiện được sự khác thường: “Không có gì”.
Cho dù không nói đó là Phó Minh Minh thì máy tính bản của anh là dùng để giải trí, bất cứ một nhân viên công tác nào trong biệt thự cũng có thể dùng.
Một hàng lịch sử tìm kiếm có thể nói lên điều gì chứ?
Anh đang suy nghĩ gì vậy, chẳng lẽ Tiểu Đường Cao sẽ dùng máy tính bản sao?
Anh vứt bỏ ý nghĩ hoang đường buồn cười đó ở trong đầu sang một bên.
Quản gia ở đầu kia điện thoại hơi khó xử, chần chờ nói: “Thiếu gia, người mà đạo diễn Angus muốn tìm, chúng ta vẫn chưa tìm được, nhân viên công tác biệt thự đã tìm khắp nơi rồi, không hề trùng khớp”.
Hiện tại Phó Kiêu không có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, anh xoa nhẹ cái trán nói: “Tìm lần nữa đi, đoạn thu âm kia nếu thu ở biệt thự thì nhất định người đó cũng ở ngay đây”.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Kiêu uống một hơi cạn sạch nước đá trong ly thủy tinh, vừa mới mong đợi bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu.
Trên thảm, Tiểu Đường Cao vẫn ủ rũ, cuộn mình tại chỗ.
Nhìn lịch sử tìm kiếm trên máy tính, anh xem từng cái một.
Dở khóc dở cười khi nhìn thấy hình ảnh các bé mèo rụng lông thảm thương, rồi liên tưởng đến phản ứng quá khích khi chải lông của Tiểu Đường Cao hôm nay, thân thể đến kỳ thay lông, lông máu rụng rất nhiều mà lông mới còn chưa mọc ra, bây giờ nhìn Tiểu Đường Cao …….
Uhm, hình dung một cách khéo léo đó là bộ lông có hơi thưa thớt.
Lúc trước anh có nghe bác sĩ thú y nói qua, có vài thú cưng cực kỳ để ý đến vẻ bề ngoài của mình, mà loài mèo bị cạo lông đều khiến cho chúng đau lòng nửa ngày. Tiểu Đường Cao cũng như thế, mỗi lần đi ngang qua gương, bé mèo đều phải ngồi chồm hổm săm soi nhìn nửa ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Với lại ở chung mấy hôm, anh đã sớm ý thức được Tiểu Đường Cao là một bé mèo phi thường thông minh, vượt xa các con mèo khác, thậm chí anh cảm thấy Tiểu Đường Cao có thể hiểu được ý nghĩ của con người, trao đổi với con người, chỉ cần nó bằng lòng.
Mèo có thể làm được vậy không?
Anh không muốn nghiên cứu đến cùng.
Chỉ cần Tiểu Đường Cao vẫn luôn ở bên anh là đủ rồi, còn những thứ khác anh không quan tâm.
Chỉ cần làm một bé mèo vô tư ở bên anh thôi.
Phó Kiêu tiến lên ôm Tiểu Đường Cao vào lòng, bé mèo tủi thân cọ đến cọ đi, kêu rất thương tâm.
Quan hốt phân!

Cậu vừa mới soi gương, bộ lông thật sự sắp rụng hết rồi, đặc biệt là trên đỉnh đầu ấy.
Cậu sắp biến thành mèo con hói đầu rồi.
Sự tủi thân trong tiếng kêu gần như muốn tràn ra ngoài.
Phó Kiêu đau lòng sờ sờ Tiểu Đường Cao, anh không nhịn được nghĩ…….
Phó Minh Minh lớn rồi mà sao trong lòng không biết nặng nhẹ thế, còn cho bé mèo xem ảnh chụp.
Tiểu Đường Cao còn bé thế này, làm sao chịu được hù dọa.
Nhớ đến sinh nhật năm nay Phó Minh Minh định đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, anh lắc đầu…….
Trượt tuyết làm gì, tốt hơn là nên ở trong nước.
Lúc này, Phó Minh Minh còn đang sứt đầu mẻ trán vì tiếng hát vô danh trong phòng live stream của mình, là minh chứng hoàn mỹ cho cái gọi là người ở trong nhà, vạ từ trên trời rớt xuống.
– Tiểu Đường Cao. Phó Kiêu muốn an ủi bé mèo trong lòng nhưng cũng không biết nên nói thế nào, anh biết Tiểu Đường Cao rất thông minh, nhưng anh không biết bé mèo thông minh đến mức độ nào, anh không chắc mình lý giải hết một ít hiện tượng trong quá trình loài mèo lớn lên phải trải qua.
Anh suy nghĩ rồi bật máy chiếu phòng ngủ lên, có một bức tường trống trong phòng ngủ của anh làm màn hình chiếu.
Âm nhạc du dương sôi động vang lên, Tiểu Đường Cao nằm trong lòng Phó Kiêu khẽ giật giật lỗ tai, sao cậu nghe có tiếng kêu của mèo con nhỉ. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy chiếu lên mặt tường xuất hiện ba bé mèo ngây thơ chân chất, mở to đôi mắt long lanh nước tỏ vẻ dễ thương.
Tâm trí Tiểu Đường Cao lập tức bùng nổ.
Đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm nhìn Phó Kiêu như một kẻ phụ lòng, kêu meo meo meo meo không thể tin nổi.
Đồ xấu xa!
Tôi không còn đáng yêu nữa chứ gì?
Anh vậy mà làm trò trước mặt tôi, nhìn mấy con mèo khác thế à?
Ghen tị chỉ làm cho mèo xấu xí.
Tiểu Đường Cao liên tục kêu meo meo meo meo meo meo lên án, khiến cho sự vui vẻ thoáng qua trong mắt anh, vòng tay ôm chặt bé mèo trắng vào lòng, Tiểu Đường Cao nằm nhoài trong lòng anh, dùng đệm thịt mềm mại phấn hồng đánh vào ngực anh, tuy rằng kêu không ngừng nhưng âm thanh trời sinh ỏn à ỏn ẻn, không có chút khí thế nào, cực kỳ giống như đang làm nũng.
Phó Kiêu bắt lấy đệm thịt phấn hồng, mềm mại bật tới bật lui, khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng hôn xuống rồi nói: “Tới đây, chúng ta cùng nhau xem nhóc lớn lên như thế nào”.
Anh chiếu phim phóng sự về từng giai đoạn loài mèo trưởng thành.
Nhưng Tiểu Đường Cao không thèm để ý, bây giờ toàn thân cậu chỉ có một ý nghĩ trong đầu……
Phó Kiêu hôn cậu!!!!!!!
Đại lưu manh!!!
Xem xong bộ phim phóng sự, hiểu biết một con mèo lớn lên như thế nào từ một bé mèo con.
Tâm trạng Tiểu Đường Cao cũng yên bình lại, không phải hôn một tý à, cậu đáng yêu mà, Phó Kiêu muốn hôn cậu là rất bình thường.
Đặc biệt là bây giờ cậu rất vui vẻ.
Thì ra bây giờ là kỳ thay lông, bé mèo trong bộ phim phóng sự thay lông còn trụi hơn cả cậu, nhưng sau khi thay xong vẫn là một bé mèo xinh đẹp.

Ha ha ha cậu sẽ không biến thành bé mèo hói đầu, quá tốt rồi!
Phó Kiêu nhìn đôi mắt Tiểu Đường Cao sáng lên lần nữa, trong lòng thả lỏng.
Tiểu Đường Cao ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy anh nhẹ nhàng thở phào, cậu không khỏi sửng sốt.
Anh đặc biệt cùng cậu chỉ xem phim phóng sự thôi sao?
Bởi vì lo lắng cho cậu?
Đây là………. Đây là sự dịu dàng của anh ư?
Đêm đã khuya.
Phó Kiêu xoay người chuẩn bị ngủ thì thấy quả cầu lông trắng như tia chớp chỉ mất hai ba lần bò từ quần lến đến ngực anh, cọ lung tung vô cùng thân thiết, miệng không ngừng kêu meo meo meo meo.
Anh sửng sốt, đôi mắt vui vẻ vươn tay nắm lấy cái đuôi Tiểu Đường Cao, ôm chặt hơn nữa, ngoài miệng lại không nhịn được nói: “Khuya rồi còn ồn ào gì đấy”.
Tiểu Đường Cao ngọt ngào kêu meo meo.
Cậu không có ồn ào, chỉ là………
Cảm thấy Phó Kiêu……..
Thật sự rất tốt.
Cậu rất thích rất thích Phó Kiêu nha.
 
*
 
Nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ có quy luật vang lên bên tai.
Tiểu Đường Cao mở mắt.
Cậu nhìn khuôn mặt nghiêng ngủ say của Phó Kiêu, rồi lại nhìn vòng cổ bảo thạch trên cổ mình, cậu cũng muốn, rất muốn tặng quà cho anh.
Thế nhưng mèo thì nên tặng quà gì mới phù hợp nhỉ?
Chắc Ngốc Xít biết.
Bé mèo trắng cẩn thận từng li từng tí rời khỏi lồng ngực Phó Kiêu đang ngủ say.
Đến khi rời khỏi cái giường mềm mại, Tiểu Đường Cao mới nhẹ nhàng thở ra.
Theo địa chỉ mà Ngốc Xít nói lúc ban ngày, cậu tìm được chỗ đám mèo hội nghị.
Địa chỉ hội nghị mèo ở chỗ sườn dốc bên ngoài phó gia.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hơn mười con mèo tụ tập làm thành một vòng tròn.
Ở xa xa, Tiểu Đường Cao thấy nhìn Ngốc Xít, bé mèo trắng thở phào, thả túi cá khô bất ngờ lục được từ dưới giường Phó Kiêu và túi đồ ăn mèo cao hơn nửa người, hào khí ngút ngàn giẫm lên cái túi to đùng, cái đuôi nhỏ xù xù vung vẩy, ngẩng đầu lên nói: “Meo meo ngao……..”.

Ngốc Xít, em tìm anh chơi nè!
Một tiếng mèo kêu.
Chung quanh hơn mười con mèo đồng loạt nghiêng đầu nhìn Tiểu Đường Cao.
Hơn mười đôi mắt mèo nhìn chằm chằm cậu.
Trong lòng Tiểu Đường Cao có hơi nhát, nhưng bề ngoài vẫn kiên cường bình tĩnh ngồi xổm trên cái túi, lúc này cậu mới phát hiện hội nghị có hơi là lạ, bầu không khí dường như hơi căng thẳng.
Sao lại thế này nhỉ.
Không phải Ngốc Xít nói là hội nghị mèo bình thường sao?
Mọi người căng thẳng thế!
Cũng may lúc này Ngốc Xít lúc lắc cái đuôi nhỏ, sải chân ngắn chạy tới, vô cùng thân thiết nói: “Em mèo trắng, em đến rồi à, anh còn tưởng em sẽ không đến”.
Ngốc Xít là giống mèo Munchkin, hai chân ngắn cũn nhảy thế nào cũng không nhảy lên được caí túi.
Tiểu Hắc không nhìn được, ngậm Ngốc Xít, nhanh nhạy nhảy lên cái túi.
Tiểu Đường Cao khó hiểu hỏi: “Các anh đang làm gì vậy, thật kỳ quặc”.
Ngốc Xít cười ngọt ngào nhìn cậu, cái đuôi cong lên: “À, hổng có chuyện gì lớn lao đâu”.
–  Nè…. tụi bay suy xét thế nào rồi. Giữa đàn mèo, một con mèo bò sữa trưởng thành hung hãn ngồi xổm ở nơi cao nhất, đắc ý dào dạt nói với đám mèo: “Không có con mèo nào tới khiêu chiến như lời tao nói thì tao chính là đại ca tụi bay”.
Tiểu Hắc không phục nói: “Vì sao mày đòi làm đại ca của tụi này, mày không phải mèo ở đây”.
Con mèo bò sữa vô sỉ liếm móng vuốt nói: “Bởi vì tụi mày đánh thua tao, meo meo”.
Tiểu Hắc tức giận đến cào cào móng vuốt, nó lia mắt nhìn bốn phía, mèo ở đây không phải già thì nhỏ, mà con mèo trưởng thành duy nhất còn dùng được, lúc này ánh mắt nó dừng ở con mèo cam đang nằm liệt trên mặt đất giống như cái bánh, điềm nhiêm liếm lông chèm chẹp trên người.
Haizz!!! Còn không bằng dựa vào chính mình.
Roẹtttttttttt
Túi cá khô bị xé mở…….
Mùi hương thơm ngon bay tản ra bốn phía, đám mèo chung quanh cũng không nhịn được nhìn lại đây.
Tiểu Đường Cao vui vẻ ngậm một con cá chia cho Ngốc Xít vô tâm vô tư.
Một cái bóng đen chặn ánh sáng của ngọn đèn đường trước mặt cậu.
Tiểu Đường Cao ngẩng đầu, một con mèo bò sữa hung hãn đã đứng ở đó.
Bé mèo trắng mỉm cười ngọt ngào, làm nền cho đôi mắt xanh pha vàng vừa yêu chiều vừa xinh đẹp nói: “Có chuyện gì không?”
Nhìn cảnh tượng kinh người tương tự, đôi mắt màu vàng của Tiểu Hắc trợn to, kinh hoảng hét lớn với con mèo bò sữa: “Đừng……..”
Nhưng chẳng giúp ích được gì.
Con mèo bò sữa cười tà ác, vươn móng vuốt đè con cá khô lại, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ê, con cá khô này phải cho tao ăn trước, biết chưa thằng ngốc hói đầu mới tới kia”.
Tiểu Hắc tuyệt vọng che trán…….
 
*
 

Sáng sớm hôm sau, Phó Kiêu bị tiếng kêu meo meo đánh thức.
Ngày nào, Tiểu Đường Cao cũng nằm bên anh chẳng thấy đâu.
Phó Kiêu nhíu nhíu mày.
Lúc này, quản gia luôn điềm tĩnh, bỗng nhiên hoang mang rối loạn gõ cửa , nói: “Thiếu gia, xảy ra chuyện kỳ lạ ở cửa, cậu nhanh đi xem chút đi”.
Anh càng thấy quái lạ.
Chuyện gì có thể khiến quản gia trông như này.
Phó Kiêu đi theo quản gia tới cửa, đẩy ra, chính anh cũng sửng sốt.
Trong cái sân được sửa sang chỉnh tề, trên cây, trên ghế gỗ, trên xích đu, trên mặt cỏ, chỗ nào cũng có mèo ngồi xổm, bọn nó nhìn anh, cũng chỉ quay đầu ngó rồi tiếp tục lạnh lùng liếm lông.
Mà Tiểu Đường Cao nhà bọn họ tựa như đại ca xã hội đen, sốt ruột ngồi chồm hổm trên bàn cao nhất ở trong sân, nhìn xuống những con mèo khác.
Nếu anh không nhìn lầm thì……..
Đám mèo này đều xếp hàng chờ được Tiểu Đường Cao liếm lông.
Cầm đầu chính là một con mèo bò sữa có bề ngoài hung hãn vạm vỡ, thân hình to gấp mấy lần bé mèo, nó miễn cưỡng nhảy lên bàn, Tiểu Đường Cao nhỏ xinh còn chưa cao bằng một nửa nó.
Nhưng bé mèo thờ ơ, liếc mắt ngó qua.
Thân con mèo bò sữa vô thức run lên, thành thành thật thật cúi đầu.
Tiểu Đường Cao vừa lòng liếm liếm.
Phó Kiêu từng nghe nói, trong đàn mèo thì con mèo có địa vị cao sẽ liếm lông cho con mèo có địa vị thấp.
Mà Tiểu Đường Cao nhà anh thế nào đây?
Đúng lúc này, bé mèo phát hiện ra Phó Kiêu.
Đôi mắt bé mèo trắng lập tức sáng lên, chạy đến dưới chân anh, không ngừng cọ cọ, phát ra tiếng kêu ngọt ngào ỏn ẻn.
Chung quanh mấy chục đôi mắt mèo roẹt roẹt nhìn anh.
Phó Kiêu vẫn thản nhiên ôm lấy Tiểu Đường Cao, gãi gãi cằm.
Không biết có phải ảo giác không, anh cứ cảm thấy ánh mắt bọn nó tràn ngập khiếp sợ.
Tiểu Đường Cao vui vẻ làm nũng trong lòng Phó Kiêu, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa moe, bé mèo trắng tự hào kêu meo meo meo meo: “Meo meo meo meo ngao…….”
Quan hốt phân, ngày hôm qua bọn họ chìm đắm trong sự đáng yêu của tôi, nên nhất định phải để tôi lên làm đại ca bọn họ đó, tôi tuyệt vời quá mà!
Đám mèo nghe hiểu bé mèo trắng đang nói cái gì………
Đêm qua là một đêm quá thê thảm nhục nhã trong cuộc đời làm mèo, con mèo bò sữa tuyệt vọng nhắm mắt lại……..
Trời ơi! Rốt cuộc nó đã bị một con mèo béo nào đó tẩn cho một trận.
Phó Kiêu cúi đầu nhìn bé mèo trắng nhà mình………
Nhỏ xinh đáng yêu, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp tựa như bảo thạch.
Anh lại nhìn đám mèo chung quanh kia, chìm vào im lặng.
Anh hoài nghi Tiểu Đường Cao bắt nạt mấy con mèo khác, nhưng anh không có chứng cứ.
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mừng! Tiểu Đường Cao trở thành đại ca rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.