Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 16:
Lại một buổi sáng đẹp trời.
Tiểu Đường Cao ngủ say, vô thức co rúm đệm thịt hồng nhạt lại.
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa màu trắng rọi vào mặt bé mèo.
Tiểu Đường Cao trở mình, cái bụng phập phồng lên xuống vô ý đè lên mặt người đàn ông anh tuấn thở nhẹ ở bên cạnh.
Phó Kiêu mở mắt ra, cảm nhận vật nặng quen thuộc, theo thói quen ôm lấy bé mèo ngủ say nằm sấp trên mặt mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xốc chăn màu trắng lên, người đó mặc áo ngủ lụa màu đen, đứng lên.
Có tiếng động, bé mèo trắng nằm ở trên giường cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng dùng chân sờ sờ đôi mắt, sau đó quay đầu nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên giường, đôi mắt xanh thẳm trong nháy mắt sáng ngời.
Tiểu Đường Cao ngồi xổm bên giường, nóng lòng muốn nhảy thử lên người nọ.
Sau đó khụy xuống, phóng up lên.
Người đó tóc đen vô cùng ăn ý, vươn tay đỡ lấy cái đuôi xù bông, bé mèo chỉ mất hai ba lần đã thuần thục ngồi xổm trên vai, cái đuôi xù xù linh hoạt khoác lên cổ phe phẩy. Anh ta quen tay xoa nhẹ bé mèo, bé mèo cưỡng lại phát ra tiếng kêu meo meo meo meo.
Ánh mặt trời vàng rực lẻ tẻ tràn vào căn phòng đơn giản được tạo thành từ hai màu đen trắng.
Nó khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh, kiềm nén như chính chủ nhân của nó.
Mà bây giờ, trong căn phòng đã có những sắc màu khác, trên cái thảm màu trắng để lông chim đỏ vàng tùy ý và cái chuông màu vàng buộc cùng món đồ chơi mèo, ở góc giường rơi vãi vài cuộn len màu xanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chủ nhân của những sắc màu đó ——- Tô Trạch Ninh chán chết ngồi xổm trên vai Phó Kiêu, cái đuôi xù bông linh hoạt phẩy tới phẩy lui trên người anh.
Sau khi cưỡi đoàn tàu “Phó Kiêu” tới phòng khách, Tô Trạch Ninh nhảy xuống khỏi vai anh, hải sản đánh bắt ở một góc hẻo lánh trên thế giới trong vòng 24 giờ được đặt trong cái bát nhỏ hồng nhạt khảm kim cương của cậu.
Còn vì sao là hồng nhạt ư.
Tiểu Đường Cao tỏ vẻ cậu cũng đâu có nữ tính lắm.
Nhưng không hiểu sao ông quản gia luôn ưa thích mua màu hồng nhạt cho cậu, bảng cào móng cho mèo nè, ổ mèo nè đều là màu hồng nhạt buling buling hết.
Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên bàn cơm, hạnh phúc vùi mình vào cái đống đồ ăn cao thật cao trong bát, đồng tử mèo giãn to rạng rỡ lấp lánh.
Tôm hùm vừa ngon Q vừa dai, viên thịt bò rất thơm, nhai cũng dai nữa, gan ngỗng trơn trơn mềm mềm.
Đôi mắt Tiểu Đường Cao hạnh phúc nheo lại.
“Rất xin lỗi, thưa quản gia”. Cô hầu cầm cà vạt màu xanh mới tinh trong tay, luống cuống xin lỗi ông.
Ông quản gia tuy nghiêm túc nhưng rất ít khi nổi giận, cũng hiếm khi nói nặng: “Thiếu gia không thích những màu sắc khác, tất cả quần áo chỉ có hai màu đen trắng, tôi nhớ ngày đầu tiên đã nói điều này với cô rồi”.
Sắc mặt cô hầu đưa đám vì thiếu chút nữa đem nhầm cà vạt màu xanh bỏ vào phòng giữ quần áo của Phó Kiêu: “Tôi nghĩ là Phong tiểu thư tặng….” sẽ khác đi.
Khóe miệng quản gia cong lên cười mỉa mai rất nhỏ nếu không nhìn kỹ: “Quy tắc chính là quy tắc, cô ta cũng không có ngoại lệ”.
Nhìn thấy động tĩnh bên này, Tô Trạch Ninh ngó qua.
Cậu nhớ rõ cái cà vạt này chính là thứ mà lúc trước Phong Giai Minh tặng cho Phó Kiêu.
Bíp bíp bíp……… tiếng còi ô tô vang lên từ bên ngoài.
Tầm mắt Tô Trạch Ninh nhìn phía ngoài cửa sổ.
Trang viên của Phó gia luôn luôn khép kín, hiếm khi có chiếc xe đến từ bên ngoài ồn ào như thế.
“Bên ngoài làm sao vậy?” Phó Kiêu thay xong quần áo, chỉnh lý lại những chiếc khuy măng sét kim cương trên áo sơ mi, đi xuống cầu thang cau mày hỏi.
Quản gia vạn năng hiển nhiên biết rõ: “Bạch tiểu thư để cho Duy thiếu gia lo liệu bữa tiệc chào mừng nên bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi”.
Cái gì?
Vẫn còn muốn lo liệu bữa tiệc sao?
Tô Trạch Ninh cau mày nhớ đến nội dung tình tiết nguyên tác, trong đó Phó Duy rất bất mãn với bữa tiệc, tuy lấy cái tên là đón gió tẩy trần cho hắn, nhưng thật ra là công bố mối quan hệ Bạch Dương Hinh với ba hắn rồi tranh cãi với ông ta ngay tại đó, hai người tan rã trong không vui, hắn lên sân thượng hít thở thông thoáng thì đụng phải Phong Giai Minh cũng chán ghét bầu không khí bữa tiệc.
Hai người cùng khiêu vũ dưới ánh trăng, trong lòng nhau đều có một chút khác thường.
!!!!!!!!!!!!!
Tô Trạch Ninh vốn còn tưởng rằng cột tiến độ xanh liên quan đến sự thay đổi cốt truyện mà cậu ta có được lần trước là do việc hủy bỏ bữa tiệc.
Thế nhưng bữa tiệc tuy dời ngày nhưng vẫn tổ chức.
Cậu không biết bởi vì lần đó Bạch Dương Hinh bị áp chế nên không dám đến đưa thiệp mời cho Phó Kiêu.
Ả chỉ dám giả vờ vô tình gặp được quản gia ở biệt thự, tán gẫu cả buổi, cuối cùng trước khi rời đi điềm nhiên như không thuận tiện nói, gần đây sẽ lo liệu một bữa tiệc tối nhỏ, nếu Phó Kiêu có thời gian thì đến một lát, đương nhiên không có thời gian thì cũng không sao cả.
Quản gia tất nhiên sẽ không tự rước lấy mất vui, đem chuyện này đến hỏi Phó Kiêu, ông đè xuống không nói ra, đương nhiên Tô Trạch Ninh cũng không biết.
Phó Kiêu cũng không ngạc nhiên mấy về cái tin này, khóe miệng anh cong lên châm biếm như có như không, nhìn Tiểu Đường Cao, mới nhớ tới cái gì đó liền dặn dò: “Hôm nay bên kia có hơi loạn, nhớ trông kỹ Tiểu Đường Cao đấy”.
Nói xong, anh nhìn về phía bé mèo nói: “Hôm nay đừng có chạy loạn đấy biết chưa?”
Tô Trạch Ninh lắc lắc cái đuôi, vô tội đối diện với Phó Kiêu, sau đó làm như không có việc gì, tiếp tục ăn sáng, giả bộ không nghe hiểu gì hết.
Một trong những chỗ tốt khi làm mèo là bạn có thể bỏ qua những gì mà bạn không muốn nghe.
Phó Kiêu thở dài gần như không thể phát hiện, trong mắt thoáng qua dung túng.
Sau khi anh rời khỏi, quản gia tìm vòng cổ bảo thạch đeo lên cho cậu.
Hôm nay nhiều người, ông sợ có ai đó không có mắt đụng phải Tiểu Đường Cao.
Người đến bữa tiệc đều là kẻ khôn khéo, nhìn thấy vòng cổ của bé mèo, cũng biết nó không phải là con mèo có thể tùy tiện bắt nạt.
Tô Trạch Ninh ngoan ngoãn để quản gia đeo vòng cổ, trong lòng bắt đầu tính toán cạch cạch.
Ờm, nể nang Đại Tất Thối đối xử tốt với mình như vậy, sao mình có thể để anh đội nón xanh được.
Bảo hộ quan hốt phân cũng là trách nhiệm của mèo.
*
Nắng chiều dần dần tắt hẳn, ánh sáng phòng khách Phó trạch đan xen lẫn nhau, các vị khách mời lục tục đến đây.
Bạch Dương Hinh mặc bộ váy trắng trò chuyện với các vị khách nữ.
Người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, ả cũng thế, sắp danh chính ngôn thuận gả vào, toàn thân tỏa ra khí chất đắc ý.
Một người phụ nữ đeo vòng cổ kim cương lộng lẫy và mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc không quen nhìn Bạch Dương Hinh như thế, đôi mắt đảo đảo, nhìn tay ả trống trơn, che miệng cười khanh khách: “Chị Bạch, nghe nói Trái Tim Vĩnh Hằng tượng trưng cho bà chủ Phó gia đã trao cho chị, sao không thấy chị đeo thế”.
Ở bữa tiệc như này, đàn ông so đấu tài lực.
Còn phụ nữ so đấu châu báu.
Châu báu ai đẹp đẽ quý giá nhất, hấp dẫn người ta nhất, không cần nghi ngờ người đó chính là tiêu điểm chú ý trong tất cả phụ nữ ở bữa tiệc đêm nay.
Trong đó Trái Tim Vĩnh Hằng chắc chắc ở đẳng cấp nghiền bẹp.
Người phụ nữ váy xanh ngọc sợ người khác không nhìn thấy, đặc biệt đưa tay phủ lên vòng cổ kim cương nhãn hiệu T mới trên cổ mình, thuận thế nói thêm: “Có phải không nỡ để các chị em mở mang kiến thức không nhỉ?”
Bạch Dương Hinh cười gượng nhưng trong lòng mắng chửi kẻ bới móc một trăm lần, mà khuôn mặt vẫn giữ nụ cười có lệ, che miệng cười khẽ nói: “Trái Tim Vĩnh Hằng quá quý giá nên tôi đặt nó ở trong két sắt đấy”. Nói xong, ả vươn tay vén tóc lên, để lộ đôi bông tai ngọc bích cao cấp quý giá trên tai.
Một phụ nữ bên cạnh kinh hô: “Đây không phải là vòng tai nhãn hiệu T có phiên bản giới hạn năm nay sao?
Bạch Dương Hinh cũng kinh sợ theo: “Vậy sao? Đây là do ông Phó nhà tôi tặng đấy, tôi không rõ lắm”. Lập tức ả cười cười thẹn thùng: “Ôi chao, tôi cứ bảo ông ấy đừng có tiêu xài mà đâu có nghe, cứ khăng khăng nói cái này làm nền cho tôi đấy. Thật là, nhiều năm rồi mà vẫn cứ làm như hồi trai trẻ ấy, ngày nào cũng đưa thứ này thứ kia”.
Một đám phụ nữ vây quanh lại.
Người phụ nữ váy xanh âm thầm cắn răng, đứng ở một bên.
………………
Mà lúc này, ở bên ngoài bữa tiệc, bé mèo trắng có lông dài giống như sư tử, đính thêm đá quý ngọc lục bảo rạng rỡ lấp lánh.
Bên cạnh có hơn mười con mèo đứng hoặc nằm úp sấp.
Vẻ mặt Tô Trạch Ninh nghiêm túc lại nhấn mạnh kế hoạch lần nữa.
Ngốc Xít gật đầu liên tục: “Anh biết rồi, meo meo!”
Thế nhưng mấy con mèo khác ở chung quanh vẫn lạnh lùng liếm lông, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
Cái kiểu nhóc nói thì cứ nói mà tôi cứ nghe thế thôi.
Haizz!
Tô Trạch Ninh ủ rũ cúi đầu.
Thất bại quá đi!
Đàn mèo này thật khó trị quá!
Tô Trạch Ninh nhìn chăm chăm đám mèo kia, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng nói: “Thành công thì ngày mai mỗi mèo thêm một con cá khô”.
Roẹtttttttttttt, hơn mười đôi mắt mèo ngó lại đây.