Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 13


Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 13:

 Dấy lên cơn sóng gió động trời trên internet, bấy giờ bé mèo còn đang khoan khoái duỗi eo trên ghế sô pha.
Chột dạ thò đầu nhìn trái phải xung quanh, sau khi xác định bốn phía không có ai, cậu mới chờ mong, vươn móng vuốt đào qua đào lại trên khe hở đệm sô pha mềm mại.
Lục lọi lấy ra cá khô giấu ở đó.
Bé mèo hạnh phúc híp cả mắt lại.
Sau khi biến thành mèo, rất nhiều thói quen hành vi cùng với cách suy nghĩ vấn đề trở nên rất giống mèo, ví dụ như trước kia cậu không thích ăn cá khô, nhưng bây giờ cậu cảm thấy nó ngon lắm luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước Phó Kiêu thu hết tất cả đồ ăn vặt còn ra lệnh cho người hầu không được lén đút cho cậu.
Nhưng bé mèo thông minh như cậu sao lại chịu thua dễ dàng vậy được?
Cho nên cậu đã dự kiến trước, lén lút giấu cá khô mà Phó Minh Minh đưa tới ở khắp các góc phòng.
Vui vẻ liếm cá khô thơm thơm giòn giòn.
Lỗ tai nhọn Tô Trạch Ninh hơi hơi động đậy, cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ…….
Trước cửa sổ sát đất trong suốt, một con mèo cam chân ngắn meo meo meo meo, hăng hái vươn móng vuốt với cậu: “Em mèo trắng, tụi anh đến tìm em chơi nè!”.
Ồ, đây không phải là Ngốc Xít ngày đó bị ăn hiếp sao?
Bé mèo trắng muốt với bộ lông xù mềm mại, linh hoạt nhảy xuống khỏi ghế sô pha, tao nhã tiêu sái đến phía trước cửa sổ, hiếu kỳ thò đầu ra nói: “Anh đến tìm em chơi à?”
Khuôn mặt bé mèo Ngốc Xít to dần khi đến gần, ngửi ngửi Tô Trạch Ninh nói: “Đúng vậy nha, tụi anh đến tìm em chơi đó”.
– Tụi anh? Bé mèo nghiêng đầu nghi hoặc nói.
Ngốc Xít nghiêng đầu theo hướng khác gật gật nói: “Đúng đó, Tiểu Hắc cũng tới nè”.
Tô Trạch Ninh nhìn theo hướng Ngốc Xít, thấy mọt con mèo đen cảnh giác ngồi xổm trên cây cột bên cạnh, đại khái là sợ có con người xuất hiện.
Nó thấy hai con mèo một cam một trắng ngó lại đây, sốt ruột nói: “Tụi mày nói xong chưa? Lề mề quá, con người sẽ đến đây ngay đấy”.
Tô Trạch Ninh biết nó sợ hãi con người xuất hiện vội vàng nói: Anh không cần lo lắng, hôm nay phần lớn người trong nhà đều bị gọi ra ngoài rồi”. Không hiểu sao, mới sáng sớm mọi người đã bị quản gia gọi ra ngoài.
Nghe bọn họ nói, dường như phải tìm một người nào đó ở đây, có kể tỉ mỉ nữa mà Tô Trạch Ninh không có nghe tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao có nghe cũng đâu có liên quan gì đến cậu.
– Ơ. Ngốc Xít cẩn thận quan sát Tô Trạch Ninh, nghiêm túc nói: “Em mèo trắng, có phải em đang rụng lông không, cảm giác lông ít hơn trước một tý”.
Tô Trạch Ninh xù lông nói: “Không, không, không có đâu”. Cứ như biệt thự Phó Kiêu vĩnh viễn quét không sạch lông trắng,hoàn toàn không phải của cậu vậy.
Làm sao mà cậu rụng lông được.
Tuyệt đối không có.
Ngốc Xít ngây ngốc cười cười nói: “Thì ra anh nhìn lầm rồi”.
Nghe hai bé mèo nói chuyện phiếm lan man.
Tiểu Hắc đảo mắt xem thường, nhảy xuống từ trên cây cột, đi đến bên người Ngốc Xít, dứt khoát nhanh chóng đẩy quả cầu thủy tinh đã mòn cũ dưới chân Ngốc Xít tới trước mặt cậu, đầu khinh thường liếc sang bên khác ngạo kiều nói: “Tặng cho mày đấy”.

Tô Trạch Ninh nghi hoặc, chân trước cong lên, chỉ chỉ mình, nghiêng đầu nói: “Tặng cho em hả?”
Bên trong quả cầu thủy tinh muôn màu rực rỡ, phát ra ánh sáng lóa mắt dưới ánh mặt trời, là thứ đồ mà mèo thích nhất, nó có hơi cũ mòn, chắc là trẻ con chơi cũ rồi vứt đi nhưng sau đó cậu nhìn ra nó được chủ nhân giữ gìn rất tốt, bề ngoài rất sạch sẽ
Ngốc Xít khờ dại hoạt bát nói: “Đây là món đồ chơi mà bọn anh thích nhất, tặng cho em đấy, để cảm ơn em đã đuổi đi Tam Thể giúp bọn anh”.
Tiểu Hắc nhìn quả cầu thủy tinh, màu vàng trong mắt có hơi luyến tiếc nhưng vẫn rất khí khái nam nhi nói: “Tặng cho mày đấy”.
Có lẽ đây là món đồ chơi trân quý nhất đối với chúng nó.
Cậu có hơi cảm động nhìn quả cầu thủy tinh dưới chân, trịnh trọng thu nó đem đi giấu ở trong ổ mèo hồng nhạt, sau đó ngậm túi cá khô nhỏ đi ra ngoài giao cho hai con mèo kia, hào khí ngút ngàn nói: “Đây là em tặng cho các anh”.
Nói xong, cậu hối hận ngay lập tức!
Đây là túi cá khô cuối cùng đó!
Vì sao cậu lại cầm nó làm quà đáp lễ chứ, rõ ràng cậu cũng có nhiều món đồ chơi như vậy mà!
Đôi mắt Ngốc Xít tròn to tỏa sáng, khó tin nói: “Em tặng luôn cho bọn anh vậy hả? Đây là cá khô đó nha”.
Trong lòng Tô Trạch Ninh xót xa nhưng vì hình tượng hào phóng cao quý, cậu cố nén rỉ máu thầm nghĩ: “Không sao hết, mình còn rất nhiều”.
Lúc đẩy cá khô qua, chân cậu còn run lên.
– Chủ nhân em đối xử với em tốt ghê. Ngốc Xít nhìn cá khô hâm mộ nói: “Chủ nhân trước của anh là một bà cụ, cũng tốt với anh lắm. Đáng tiếc sau này bà sinh bệnh, nghe nói đi tới chỗ gọi là bệnh viện, sau đó không về nữa”.
Tô Trạch Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân nhìn nó: “Chú nhân anh……”
Ngốc Xít cười ngọt ngào đến ngây ngốc nhưng cũng có sự thấu hiểu đặc hữu của động vật: “Đại khái chủ nhân đi đến một nơi rất xa, cuối cùng không về được nữa”.
Tiểu Hắc liếm liếm lông nó nói: “Đừng nghĩ tới con người nữa, sau này đi lăn lộn với tao đây này”.
Ngốc Xít quay lại cọ Tiểu Hắc, đôi mắt tỏa sáng, ngọt ngào nói: “Được nha”.
Hở?
Tô Trạch Ninh nheo đôi mắt lại, quan sát hai con mèo, sao cậu cảm thấy bọn nó sặc mùi gay thế.
Có tiếng bước chân người vang lên.
Tiểu Hắc hối thúc Ngốc Xít rời khỏi, nó lưu luyến không rời dặn dò Tô Trạch Ninh: “Em nhớ tặng quà lại cho chủ nhân nha, chủ nhân trước của anh nhận được quà cũng vui lắm á. Qùa của mèo khác với con người nha”.
Cậu sửng sốt, sau đó quay đầu nói: “Em không thèm tặng đâu”.
Tặng quà cho Phó Kiêu sao?
Anh nhận được quà của mèo thật sự sẽ cảm thấy vui vẻ à.
Dường như Ngốc Xít nhớ ra gì đó, lơ đãng hỏi: “Tối hôm nay chúng ta có hội nghị loài mèo đấy, em có muốn tới tham gia không?”
Tiểu Hắc trừng lớn đôi mắt nhìn nó, giống như đang nói chuyện gì đó đại sự khó lường.
Ngốc Xít nghiêng đầu, điềm nhiên hỏi: “Tiểu Hắc, em mèo trắng đáng yêu vậy, chắc không có vấn đề gì đâu ha”.
Tiểu Hắc: …….
Mày tỉnh tỉnh ngay, có con mèo nào siêu khỏe lại đáng yêu không.

*
 – Tiểu Đường Cao. Giọng nói quen thuộc vang lên
Đôi mắt Tô Trạch Ninh bỗng chốc sáng lên, là Phó Kiêu.
Bé mèo trắng không giấu được vui sướng trong mắt, chạy như bay về hướng giọng nói vang lên.
Anh đã ngồi xổm xuống, chuẩn bị đón lấy quả đạn pháo phi tới.
Chỉ còn cách vài bước, bé mèo đột ngột dừng bước, nhìn anh lên án kêu meo meo meo meo rồi xoay người xìa mông với anh.
Cậu còn chưa quên, mình đang giận Phó Kiêu.
Nhưng tiếng kêu của bé mèo thật sự rất ỏn ẻn.
Cùng với hành động nói là giận dỗi còn không bằng kêu là làm nũng.
Phó Kiêu khẽ cười một tiếng, âm thanh trầm thấp lại đầy từ tính, bé mèo nghe mà chấn động trong lòng.
Giọng Đại Tất Thối êm tai quá đi.
Cậu không nhịn được quay đầu nhìn anh…….
Không được, cậu còn đang giận Đại Tất Thối nha.
Bé mèo đã quay đầu một nửa lại miễn cưỡng xoay về.
Anh thấy Tiểu Đường Cao cố gắng nhịn xuống không quay đầu lại, vui sướng lóe qua trong mắt, anh không nhịn được nghĩ rằng, nuôi bé mèo mà sao giống như nuôi tình nhân bé nhỏ thế.
Cứ phải kiên nhẫn dỗ dành.
Nhưng bé mèo ở trong mắt anh lại khác, mặc kệ làm gì cũng rất đáng yêu.
Bảo anh dỗ, anh cũng bằng lòng.
Phó Kiêu lấy ra một món quà được đóng gói tinh xảo từ trong hành lý ra, quơ quơ với Tiểu Đường Cao nói: “Anh có mang quà về cho nhóc này”.
Lỗ tai nhòn nhọn dựng thẳng lên còn hơi hơi giật giật.
Qùa á?
Cái gì thế?
Cá khô hả?
Đôi mắt Tô Trạch Ninh tỏa sáng.
Nhưng ngay lập tức cậu kiêu căng giữ nguyên tư thế hiện tại.
Không phải cứ tùy tùy tiện tiện dỗ dành cậu bằng một bao cá khô là được đâu nhé.
Bàn tay dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, cảm giác thật quen thuộc.
Tô Trạch Ninh không nhịn được híp mắt lại, chủ động cọ cọ lên, miệng không nhịn được phát ra tiếng kêu ỏn ẻn meo meo.

Cậu phản ứng lại sững sờ…………
Ơ, viên đạn bọc đường của kẻ địch thật khó lòng phòng bị.
Sau đó thì tốt rồi, Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao vào lòng, anh mở hộp quà ra, bên trong là một vòng cổ bảo thạch cực kỳ trân quý, được khảm rất nhiều viên bảo thạch, đứng đầu là bảo thạch ngọc lục bảo hơn 20 ca-ra cực kỳ trân quý của Vĩnh Hằng Chi Tâm, bên cạnh còn được khảm hai viên ngọc bích màu xanh trong trẻo có phẩm chất bất phàm giống như đôi mắt Tiểu Đường Cao, quanh dây vòng cổ dùng kim cương điểm xuyết, nhìn là biết quý giá phi phàm.
Phó Kiêu cẩn thận đeo cái vòng lên cổ lông xù, Tiểu Đường Cao là mèo sư tử, khi lớn lên sẽ có một vòng lông xù giống như bờm sư tử, bây giờ đã có hình có dạng ban đầu, bảo thạch đẹp đẽ quý giá ở trên cổ lông trắng như ẩn như hiện.
Chỉ cần lấy một viên bảo thạch trong vòng cổ, sẽ được vô số người trong cái vòng luẩn quẩn bọn họ săn lùng, mà bây giờ nó được làm thành một dây vòng cổ mèo.
Anh vừa lòng nói: “Rất thích hợp với Tiểu Đường Cao chúng ta”. Nhìn Tiểu Đường Cao đeo trang sức đẹp đẽ, trong lòng anh liền thỏa mãn, mà nó hoàn toàn không giống với thỏa mãn trên sự nghiệp.
Lúc trước anh đeo nhẫn cho Tiểu Đường Cao, sau đó liền phát hiện, bé mèo không thể đeo cho nên mới định chế vòng cổ đặc biệt, vòng cổ thắt nút sống, nếu không cẩn thận bị quấn chặt, Tiểu Đường Cao chỉ cần hơi giãy một chút sẽ giãy ra, không gây bất cứ tổn thương gì cho bé mèo.
Tô Trạch Ninh cúi đầu nhìn nhìn vòng cổ, kim cương và bảo thạch không giống như tiền đắp lên mặt, mà tự phát ánh sáng chiết xạ như muốn lóe mù mắt cậu.
Phó Kiêu vươn tay gãi gãi cằm cậu.
Cậu thở dài.
Còn có thể làm gì chứ.
Chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho anh thôi!
*
Buổi tối, Tiểu Đường Cao đeo vòng cổ siêu đẹp, hiếm có đi tuần khắp các góc ở Phó gia.
Bé mèo meo meo hùng dũng hiên ngang tiêu sái đi khắp nhà.
Được vô số người hầu và nhân viên công tác ca ngợi……….
– Tiểu Đường Cao, hôm nay thật đáng yêu.
– Tiểu Đường Cao, cho chị ôm một cái nào.
– Tiểu Đường Cao có vòng cổ đẹp ghê nha…….
– Meo meo meo meo……….
– Đương nhiên, Tiểu Đường Cao mới đẹp nhất rồi.
Tô Trạch Ninh hài lòng mỹ mãn định rẽ vào chỗ khác.
Bỗng giọng nói của hai chị người hầu vang đến.
– Haizz, gần đây Tiểu Đường Cao rụng lông càng ngày càng nhiều rồi…….
– Đúng đó, chỗ nào trong phòng cũng có, tôi nhìn mà còn lo thay cho nó, cứ tiếp tục vậy thì……..
Tô Trạch Ninh: !!!!!!!!!!!!!
– Chị đừng có quan tâm Tiểu Đường Cao nữa, mà chị nghĩ cho mình trước đi, tóc chị mà rụng là trụi đó……..
Trụi!!!!!!!!!!!!
Cậu vừa bước chân tới, ngừng ngay giữa không trung, vẻ mặt không thể tin nổi, tràn ngập khiếp sợ thật sâu sắc trên khuôn mặt. 
– Đáng ghét.
Hai chị gái càng đi càng xa, giọng nói dần dần biến mất.
– Em mèo trắng, lông của em ít hơn lúc trước nè……..
– Gần đây Tiểu Đường Cao rụng lông càng ngày càng nhiều.
– Trong phòng chỗ nào cũng có.

– Trụi rồi.
Tô Trạch Ninh quơ quơ đầu, cưỡng chế bình tĩnh an ủi mình.
Sẽ không sao đâu, sao cậu lại trụi được chứ.
Chạy về phòng Phó Kiêu, Tô Trạch Ninh rầu rĩ không vui ngậm lược, đi tìm anh.
Phó Kiêu ngồi ở trên ghế, cậu quen cửa quen nẻo nhảy lên đùi anh.
Anh nhận lấy cây lược, lông Tiểu Đường Cao rất dày, anh dùng ngón tay chải lông cho bé mèo nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng chải qua, bộ lông màu trắng liền rụng một đống.
Tô Trạch Ninh quay đầu nhìn thấy một đống lông trong tay Phó Kiêu.
Trong đồng tử mèo đầy khiếp sợ sâu sắc……..
Sao mèo lại rụng nhiều lông vậy!!!!!
Như vậy có bình thường không!!!!!
Cứ tiếp tục thế, cậu sẽ không trụi chứ!!!!!!!
Hu hu hu.
Cậu không muốn làm con mèo hói đầu!!!
Khi tay Phó Kiêu chải từ lưng trên xuống. Bé mèo trắng kinh hoảng nhảy sang bên cạnh, hai chân mèo đặt trên tay anh, hoang mang kêu meo meo meo meo meo meo.
Đại Tất Thối, đừng chải nữa, chải nữa thì tôi sẽ trụi đó.
Đương nhiên anh nghe không hiểu gì.
Anh thấy Tiểu Đường Cao bỗng nhiên kháng cự thì cũng không miễn cưỡng nữa, để lược qua một bên, đi tắm rửa trước.
Chờ anh tắm rửa xong quay ra, Tiểu Đường Cao đã rầu rĩ không vui, cuộn mình thành một quả cầu trốn ở góc phòng.
Phó Kiêu nhìn mà buồn cười.
Bé boss lại làm sao thế nhỉ.
Màn hình máy tính bản đặt ở trên bàn sáng rực.
Phó Kiêu tùy ý cầm lấy nó, đang chuẩn bị tắt máy, trong lúc vô tình tay nhấp vào trình duyệt lịch sử.
Chỉ thấy một loạt lịch sử xem qua…….
# Mèo rụng lông rất nhiều có bình thường không#
#Mèo rụng lông phải làm sao bây giờ#
#Mèo rụng lông sẽ trụi hả#
#Có con mèo nào hói đầu không#
# Mèo xấu có người thích không#
#Không ai thích mèo, sẽ bị vứt bỏ sao?#
# Mèo hoang nên kiếm ăn như thế nào#
Phó Kiêu:……….
 
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Đường Cao, nhóc suy diễn nhiều quá rồi đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.