Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 10: Không Khỏe


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 10: Không Khỏe


Vừa mở miệng nói được một chữ, Cố Thừa Dịch đã không nói tiếp nữa, nói thật, hắn liền ngu.
Thẩm Niệm có thể hạ hắn độc gì chứ, độc tình ư?
Ngôn ngữ nam chính của Thẩm Niệm level 10 nhưng cũng không lợi hại đến nỗi nghe được toàn bộ thông tin chỉ qua một chữ.
Nhìn sự hỗn loạn trên mặt người đàn ông, lại nhìn những nguyên liệu đắt tiền trên bàn nếu không bỏ tủ lạnh hay ăn ngay thì rất dễ hư hỏng, yên lặng cầm bát đũa trước mặt anh ném vào trong nước sôi lăn qua một lần, rồi vẩy vẩy cho ráo nước mới đặt lên bàn.
“Ăn đi.”
Cố Thừa Dịch mặt không đổi nhìn bát đũa còn dính chút nước, bất đắc dĩ nhúng thịt bò Kobe rồi chấm tương ăn.
Ừm, tạm được.
Đợi Thôi trợ lý và Điền trợ lý mang quầy khử trùng cùng nguyên một bộ bát đũa lên lầu, chỉ thấy tổng giám đốc có thói sạch sẽ và chứng cưỡng chế của bọn họ đang ngồi trước bàn nhỏ, trên là một đống ngổn ngang cơ bản không thành một bộ mâm, nhúng nguyên liệu bọn họ đưa tới lúc chạng vạng tối.
Không đợi Thẩm Niệm do dự khách khí một chút mời bọn họ ăn cơm, để tránh mất hảo cảm thì hai vị trợ lý đã lanh lẹ chạy mất.
Không cần phiền não nữa.
Nhìn bát đũa và quầy khử trùng bị mang đến trễ, Cố Thừa Dịch: “…”
Quên đi, ăn cũng ăn rồi.
Ăn lẩu so với ăn sủi cảo dễ ra mồ hôi hơn, nước mắt nước mũi chảy hết ra.
Thẩm Niệm không suy nghĩ lần lượt chạy vào nhà vệ sinh mượn tiếng bơm nước của bồn cầu che giấu, cầm giấy ăn dùng.
Không phải tiểu tiên nữ liệu có khiến nam chính ghét bỏ?
Vậy thì tốt quá, cảm tạ đại ân đại đức của nam chính đã không đến cái nhà nhỏ cũ nát này!
Ôm ý tưởng muốn bị nam chính ghét bỏ, động tác ăn lẩu của Thẩm Niệm tự nhiên hơn nhiều.
Ăn mà phải thùy mị? Không có đâu.
Ăn một miếng lau miệng một lần? Không tồn tại.
Cả đời trước lẫn đời này giám đốc Thẩm đều không phải tiểu thư khuê các với tiểu gia Bích Ngọc*, nên ăn thế nào thì ăn thế đấy.
*Tiểu gia Bích Ngọc: “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.

Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên.

Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các” (Theo greyphan.com)

Ăn đến ngon miệng, bất kể có phải miếng Cố Thừa Dịch ném xuống hay không đều vớt lên ăn, đoạt đồ ăn, đắc tội anh cũng muốn ăn.
Cố Thừa Dịch lần thứ bảy bị đoạt: “…”
Cô là cướp à.
Chưa kể khi hai người cướp đồ ăn còn rất có tư vị, trong lúc vô tình một bàn nguyên liệu đã bị ăn sạch bóng.
Thẩm Niệm xoa xoa cái bụng căng tròn, nhìn phía đối diện ăn no xong đang dựa ghế nhắm mắt, cơ bản không vọng tưởng đại gia anh sẽ động thủ, cam chịu số phận bò dậy thu dọn bàn, rửa bát.
Cố Thừa Dịch sâu kín nói: “Khử trùng.”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú không chớp của đại gia, Thẩm Niệm cầm từng cái bát bỏ vào quầy khử trùng, quay người bắt đầu đuổi người.
“Ăn xong rồi.” Đại gia ngài cần phải đi rồi chứ?
Ăn xong liền bị vứt Cố Thừa Dịch: “…”
Liếc mắt nhìn cái giường bồ công anh màu xanh da trời đối diện bàn, nội tâm ngo ngoe rục rịch nhưng vẫn không động đậy, Thẩm Niệm lại đứng chắn trước mắt, một lần nữa nhắc nhở: “Đại gia ngài vẫn chưa đi sao?”
Cố Thừa Dịch tối sầm mặt xuống lầu.
Thẩm Niệm cho rằng anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị là cái gì chứ, đồ dùng một lần ăn xong là vứt à?
Một phút trước hai người còn hòa hòa khí khí đoạt lẩu ăn, một phút sau thu dọn xong đã không chút lưu tình đuổi người, một chút cảm tình cũng không có!
Người phụ nữ kia quả thực quá phiền lòng!
Cố Thừa Dịch chợt ngẩn người.
Anh rốt cuộc phát hiện ra sự khác thường.
Năm đó vì anh nghèo nên Thẩm Niệm muốn chia tay, hôm nay tại sao không gắt gao bấu víu đòi tiền, thay vào đó lấy được 300 vạn liền đi? Bấu víu anh, 300 vạn cũng không có đâu.
Theo như tài liệu Điền trợ lý điều tra được thì giá phòng tiểu khu Hằng Tâm không thấp, 300 vạn không đủ mua cả căn, còn phải vay mua nhà.

Nhưng tại sao lại không lấy lòng anh, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều giữ khoảng cách, thậm chí còn muốn chọc anh chán ghét?
* * * Lạt mềm buộc chặt sao?
Cô không sợ anh chán ghét cô thật, không cho cô nửa phân tiền nào sao?
“Đương nhiên là vì tôi có một người bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền.” Tiếng cười vui sướng của bạn gái cũ tựa như còn đang quanh quẩn bên tai, vô tình mà cười nhạo anh bị cô đùa giỡn trên tay.
Một lần lại một lần.
Quá tam ba bận, lần đầu tiên bị chia tay, lần thứ hai phải đưa đi 300 vạn, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba!

Cố Thừa Dịch quyết định lạnh lùng với Thẩm Niệm.
Tối hôm qua đến ăn sủi cảo, tối nay đến ăn lẩu, nếu ngày mai lại đi thì không chừng cô được voi đòi tiên đòi tiền!
Đưa tiền ư? Không thể nào.
Đừng hòng!
Nằm trên ga trải giường đen xám, Cố tổng vứt bỏ màu xanh da trời bồ công anh cứ lần lượt xuất hiện trong đầu.
Cái loại vỉa hè mấy trăm đồng tiền đấy làm sao có thể so với của anh được? Khẳng định không mềm mại bằng, không ngủ ngon bằng.
Ngày hôm sau, Cố Thừa Dịch vác hai cái quầng thâm mắt đi làm.
Thôi trợ lý & Điền trợ lý: “…”
Chẳng lẽ tối hôm qua tổng giám đốc cùng Thẩm tiểu thư đại chiến ba trăm hiệp đến bình minh sao? Sao lại có bộ dáng dương khí hoàn toàn bị hút khô vậy.
Bát quái trong lòng hai người cứ bay bay, còn chưa bay được mấy thước, nửa giờ sau đã có ba nhân viên cao cấp bị xách vào văn phòng tổng giám đốc mắng, bốn bản kế hoạch bị bắt về làm lại.
Không cần hỏi, hỏi chính là bị điều đi.
So sánh với tập đoàn Cố thị đang nơm nớp lo sợ bị bắt lấy sai lầm thì bên khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh hài hòa hơn nhiều.
Mặc dù mẹ ở nhà bị bệnh vội vã trở về nhưng Viên Kiệt vẫn rất kiên nhẫn dạy Thẩm Niệm công việc liên quan đến công ty, là một tiền bối vô cùng có trách nhiệm.
Bao gồm cả thực tập sinh Đinh Hạ Vân, cô làm việc thế nào cũng không để ý, thời gian của Viên Kiệt eo hẹp, không để ý tới cô được nên chỉ dặn dò Thẩm Niệm để Thẩm Niệm dạy cô nhiều một chút.
Viên Kiệt nghỉ việc từ ngày mai, chủ yếu bàn giao công việc vào hôm nay.

Nếu hôm nay hoàn tất bàn giao thì không có vấn đề, ngày mai không cần tới nữa.
Thẩm Niệm học nhanh, Viên Kiệt ở sau lưng nhìn cô làm việc gọn gàng ngăn nắp, rất là yên tâm.
Kỹ thuật viên trong công ty thường tăng ca, phòng kế hoạch định tổ chúc buổi liên hoan nho nhỏ sau khi tan làm, coi như là vui vẻ chia tay Viên Kiệt.
Khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh rất nhỏ, phòng kế hoạch tổng cộng cũng chỉ có bốn người.
Viên Kiệt, Thẩm Niệm, Đinh Hạ Vân, còn có Nhạc Điền vừa về từ kỳ nghỉ đông.
Sau khi Viên Kiệt từ chức, không tính thực tập sinh Đinh Hạ Vân tùy thời có thể đi, thì chỉ còn hai người Thẩm Niệm và Nhạc Điền.
Kỳ nghỉ đông của Nhạc Điền vừa hết hôm qua, tối nay ăn chung là để phòng kế hoạch quen biết lẫn nhau một chút, tránh cho ngày mai sau khi Viên Kiệt đi còn dư lại ba người xa lạ nhau.

Nhạc Điền năm nay ba mươi tuổi, là một thanh niên nhiệt tình yêu thích thể thao và đạp xe.
Tướng mạo anh ta bình thường nhưng rất thích cười, trông như ánh mặt trời có thể chữa lành.
Bốn người không bao phòng, chỉ ở trong sảnh vừa ăn vừa nói chuyện, hai cô gái ngồi một bên, hai người đàn ông ngồi một bên.
Nhạc Điền đang nói đến chuyện mình cùng nhóm phượt thủ đạp xe từ Vân Nam đến Tây Tạng, đây là lĩnh vực ba người kia đều xa lạ nhưng Nhạc Điền sẽ thổi phồng bầu không khí, lại biết nắm chắc nhịp điệu câu chuyện, khiến bọn họ nghe đến cắn đũa quên cả ăn cơm.
Chờ anh ta nói đến khát nước, dừng lại uống nước, Đinh Hạ Vân liền nóng lòng thúc giục anh ta: “Nhanh nào, tiếp tục đi.”
Nhạc Điền cười nói tiếp, lần này anh kể hết xong mới uống nước, rồi nói: “Tuyến Vân Nam-Tây Tạng khó khăn hơn, nếu mọi người muốn đi thì tôi đề nghị nên đi tuyến Vân Nam-Tây Tạng với bạn bè, đừng đi một mình.”
Ra cửa du lịch, vấn đề lớn nhất không phải là tiền mà là an toàn.
Du lịch là cách kết bạn tốt nhất, cái này được đề cập nhiều lần trong lúc Nhạc Điền kể về kinh nghiệm của mình.

Anh ta rất nhiều lần nhắc tới nhóm phượt thủ bọn bọ trên đường thường gặp tình huống đột phát và nguy hiểm, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm phong phú của phượt thủ mới vượt qua được.
Thẩm Niệm cũng ghi nhớ mặc dù cô không có ý nghĩ đạp xe đi du lịch.
Thể lực, sức chịu đựng, tốc độ tất cả đều không đủ, cô cũng không muốn kéo chân sau người khác.
“Thật lợi hại.”
Nhạc Điền nhắm mắt lại, “Anh rất ưa thích vận động, mọi người rèn luyện nhiều một chút cũng có thể làm được mà.”
“Em không được.” Thẩm Niệm khoát tay, “Em là trạch nữ, ít nhiều năm đã không vận động rồi.”
Đinh Hạ Vân liên tục lắc đầu, “Em chỉ cảm thấy hứng thú muốn nghe một chút thôi, nói hai câu ồn ào còn được nhưng cho em đi thật, em sợ.

Trên tin tức thường xuyên nói chỗ này có nữ sinh viên mất tích, chỗ kia có nữ sinh viên bị hại đấy, em xinh đẹp thế này vẫn nên thành thật một chút ở quê nhà đợi thôi.”
Nghe vậy cả ba người đều cười.
Vẻ đẹp của Thẩm Niệm là nhu hòa không cụ thể theo khuynh hướng gợi cảm, vẻ đẹp của Đinh Hạ Vân là thanh xuân hoạt bát luôn rộng mở, tính cách hai người bất đồng, khuôn mặt bất đồng, nhưng không cần nghi ngờ chính là: Đều là mỹ nhân.
Thẩm Niệm là nét đẹp tĩnh lặng, Đinh Hạ Vân là nét đẹp chuyển động, mỗi người mỗi vẻ, khó phân cao thấp.
“Bản thân hai người các em có điều kiện tốt, mau tranh thủ thời gian tìm bạn trai đi, bất kể đi đâu có bạn trai bên cạnh đều không sợ hãi nữa.”
Trong lòng Viên Kiệt tự nhủ: Nếu không phải tình huống trong nhà không cho phép, thật muốn theo đuổi một người.
Thẩm Niệm cười: “Em không gấp.”
Đinh Hạ Vân: “Em có người trong lòng rồi.”
Đinh Hạ Vân trả lời rất rõ ràng, đoán chừng là không theo đuổi đối tượng trong lòng thì sẽ không chấp nhận người khác, đây đều là quan niệm yêu đương bình thường của các nữ sinh viên đại học.

Chờ lăn lộn trong xã hội vài năm đi, sẽ thay đổi thôi.
Thẩm Niệm làm theo..


Những người từng du học đều như vậy phải không?
Siêu Phật.

()
Viên Kiệt tò mò hỏi: “Thẩm Niệm, những năm em ở nước ngoài có kết giao bạn trai ngoại quốc hay không?”
Giám đốc Thẩm không có nhưng nguyên chủ có, cô không thể nói không có được.
“Có.”
Viên Kiệt: “Đàn ông ngoại quốc đặc biệt lãng mạn, lịch lãm, không giống đàn ông trong nước đúng không?”
“Cũng coi như không tồi, tùy người.” Thẩm Niệm không muốn đề cập quá nhiều về riêng tư của nguyên chủ.
Viên Kiệt rất biết nhìn ánh mắt người khác, Thẩm Niệm biểu lộ ý tứ không muốn nhiều lời, anh cũng không hỏi nữa dù trong lòng vẫn cực kỳ tò mò.
Đinh Hạ Vân không đồng ý với ý kiến này: “Em cảm thấy yêu đương là phải tìm soái ca.”
Nhạc Điền tiếp lời: “Nghĩa là thế nào?”
“Là đẹp mắt nha! Nếu như bạn trai chọc giận em, nhìn anh ta lớn lên đẹp mắt, em có thể cho anh ta thêm một cơ hội giải thích.” Đinh Hạ Vân ngửa đầu, bộ dạng này đương nhiên chọc cả ba người cười lên.
Nhạc Điền: “Nhỡ lớn lên khó coi thì em sẽ không cho cơ hội giải thích sao?”
“Anh ta mà lớn lên khó coi thì cơ bản không có cơ hội trở thành bạn trai của em đâu.” Đinh Hạ Vân không nghĩ mà đáp lại rất nhanh, đây là lời nói trong lòng cô ấy nhưng không dễ nghe lắm.
Nhất là có hai người đàn ông khó coi đang ngồi đối diện.
Khóe miệng Viên Kiệt cùng Nhạc Điền đều giật giật, bị đâm trúng tim rồi.
Tay Thẩm Niệm đặt dưới bàn lén lút kéo kéo váy Đinh Hạ Vân, ra hiệu cô ấy đừng nói cái đề tài này nữa.
Đáng tiếc là không đủ ăn ý.
Đinh Hạ Vân quay đầu hỏi: “Niệm Niệm tỷ, mấy bạn trai trước của chị đều rất tuấn tú phải không?”
Thẩm Niệm: “…”
Tình bạn của chúng ta kết thúc từ đây.
Đối mặt với ánh mắt tán thưởng của Viên Kiệt và Nhạc Điền “Nhìn không ra đấy, em còn từng có rất nhiều bạn trai, đúng là một cao thủ tình trường”, Thẩm Niệm chỉ muốn hung hăng véo hai đùi Đinh Hạ Vân.
“Khụ, cũng rất soái.” Thẩm Niệm muốn nói một câu cho qua rồi chuyển sang chủ đề khác, đừng cứ mãi tóm lấy yêu đương không bỏ, như chủ đề thể thao khỏe khoắn tích cực hướng về phía trước mà Nhạc Điền vừa nói lúc nãy cũng rất tốt.
“Cái kia..”
Mới nói một chữ, Thẩm Niệm đã bắt gặp một ánh mắt lạnh băng như mùa đông khắc nghiệt, đóng băng cả cơ thể đang sợ run của cô.
Ánh mắt Cố Thừa Dịch rõ ràng đang nói: Nói rõ ràng, có! Bao! Nhiêu! Soái!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.