Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 9: Ăn Lẩu
Cố Thừa Dịch đen mặt đi xuống.
Cả hai trợ lý nhìn thời gian, lại nhìn nhau, không dám tin.
Hiện tại chưa đến 10 giờ, cộng thêm cả thời gian đi lại thang máy thì tổng giám đốc chính thức ở trong phòng còn chưa đến nửa giờ đâu.
Hừ, tổng giám đốc không có khả năng ngắn như vậy!
Cố tổng đang tức giận nên không phát hiện hai trợ lý đang suy nghĩ chuyện không đáng tin nào đó, nếu không chắc chắn sẽ lập tức ném đến nơi nào rồi, không mở thêm hai ba bốn công ty nữa thì đừng hòng trở về.
Maybach chậm rãi rời khỏi tiểu khu Thiên Tín, vững vàng chạy trên đường, dừng lại tại cửa biệt thự.
Nằm trên ga giường màu đen xám lãnh đạm, trước khi Cố Thừa Dịch chìm vào giấc ngủ đã nghĩ rằng cái giường màu xanh da trời thêu bồ công anh kia có phải rất mềm mại ngủ rất ngon hay không?
Ngày hôm sau Cố Thừa Dịch tinh thần sảng khoái đi làm.
Đến trưa, Thôi Tân Đạt đưa tới cơm trưa phong phú của khách sạn năm sao, đó là món ăn quen thuộc của Cố Thừa Dịch nhưng khi vào miệng rõ ràng cảm thấy còn không bằng một bát canh sủi cảo thịt heo cải trắng vô cùng đơn giản kia.
Nghĩ đến canh sủi cảo lại hiện lên trước mắt bộ dáng người nào đó không tình nguyện mời mình ăn sủi cảo.
Cố Thừa Dịch gọi Thôi trợ lý tới, “Đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn nào mới lạ đi.” Đưa cô gấp đôi gấp ba nguyên liệu nấu ăn, để xem cô có hài lòng hay không!
Thôi trợ lý: “?”
Nhìn đến bàn ăn cấp năm sao sắc hương đầy đủ lại không động quá hai đũa, sắc mặt không tốt, “Cố tổng, đầu bếp làm không ngon sao?”
Chẳng lẽ đường đường là một đầu bếp còn không thể khiến cho một người bình thường ăn ngon.
Cố Thừa Dịch: “Đưa cho cô ấy đi.”
Cô ấy? Vẫn là hắn?
Trực giác Thôi trợ lý vẫn như cũ, “Cố tổng, lúc này Thẩm tiểu thư đang đi làm ở công ty không ở nhà, nên chờ Thẩm tiểu thư về nhà rồi đến đưa thì tốt hơn?”
Nếu có thể thì thuận tiện đóng gói tổng giám đốc đưa qua luôn, đấy là tốt nhất.
Cố tổng thiếu chút nữa bị trợ lý đóng gói vẫn không phát giác gì, “Cậu tự quyết định đi.”
Đúng vậy, quả nhiên là Thẩm tiểu thư.
Thôi trợ lý ôm bí mật trong lòng, cười tủm tỉm rời khỏi văn phòng tổng giám đốc sau đó lôi kéo Điền Vũ Thời chạy.
Tổng giám đốc đã nói “Nguyên liệu nấu ăn mới lạ”, anh mà không tổ chức bữa ăn tập thể thì còn hiểu gì nữa?
Đương nhiên cũng phải có tay nghề nấu ăn nữa.
Vì vậy Thẩm Niệm chân trước vừa về đến nhà, sau lưng tiếng gõ cửa đã vang lên.
Biết mình là người lạ nên Thôi Tân Đạt bày ra khuôn mặt tươi cười, “Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của Cố tổng, xin hãy mở cửa.”
Thẩm Niệm mở cửa, một câu “Anh ta tìm tôi có việc?” còn chưa ra khỏi miệng đã thấy vị nam trợ lý kia kêu “Quấy rầy” rồi đi thẳng đến tủ lạnh.
Người đàn ông đi theo phía sau nhẹ gật đầu với cô rồi kéo nam trợ lý đang lộn xộn kia, lấy đồ trong túi ra lần lượt bỏ vào tủ lạnh, ngay ngay ngắn ngắn.
Bọn họ mua nhiều đến nỗi không nhét hết vào trong tủ lạnh được, người đàn ông kia còn nói: “Thẩm tiểu thư, những..
nguyên liệu nấu ăn này đều rất mới, vừa vận chuyển đường hàng không tới đây hôm nay, không cần cô phụ mỹ vị.”
Câu này được nói trịnh trọng lạ thường, tiếp theo Thẩm Niệm cũng rất nghiêm túc, “Tôi biết rồi.”
Đây không phải mấy khối tiền một cân bắp cải trong siêu thị, vận chuyển hàng không tới đây phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn trân quý, phải đối đãi thật tốt!
Thôi trợ lý & Điền trợ lý: “Thẩm tiểu thư hẹn gặp lại.”
Thẩm Niệm: “Hẹn gặp lại.”
Tiễn hai người đàn ông không thể hiểu đến đưa nguyên liệu nấu ăn còn giúp sắp xếp lại tủ lạnh bừa bộn kia xong, Thẩm Niệm mở tủ lạnh ra xem xét, khắc sâu cảm nhận được cái gì là dân chúng nghèo khổ phẫn nộ với thổ hào ăn một phần ném một phần.
Thịt bò Kobe, nấm cục của Pháp, trứng cá muối Nga, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn kỳ kỳ quái quái mà người bình thường mơ cũng không được..
Thẩm Niệm hít sâu một hơi, đóng tủ lạnh lại.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ như vậy làm cô không thể nào xuống tay.
Nguyên liệu nấu ăn quá đắt, cô không dám làm đơn giản miễn cho một nồi tiền mặt bị hủy, nhưng không làm cũng không được, một câu “Không cần cô phụ mỹ vị” kia vẫn lời nói còn văng vẳng bên tai, phảng phất như không ăn chính là tội ác.
Giám đốc Thẩm lên mạng sưu tầm những..
cách làm nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ này, lật tới lật lui tìm kinh nghiệm, làm thành ghi chép, tranh thủ tìm ra cách làm không cô phụ nguyên liệu nấu ăn mỹ vị nhất.
Từ điển phiên dịch tra xét ra một loạt, ghi chép về nấu nướng và các hạng mục công việc cần chú ý làm một đống lớn, thẳng đến khi bụng đói kêu một tiếng cô mới dứt khoát ném hết ghi chép sang một bên, nên làm thế nào liền làm thế đó.
Thịt bò Kobe thì sao? Cũng không phải là thịt bò sao.
Nấm cục thì sao? Cũng không phải là nấm sao.
Thẩm Niệm lầm bầm hai tiếng, nấu nồi canh lớn.
Canh sủi cảo vẫn còn không ít, bỏ hương liệu Tứ Xuyên vào nồi, lại bỏ thêm chút hành tây gừng tỏi, thêm cả kỷ tử..
Không biết liệu có nóng trong người không?
Hiện tại không còn kịp nấu canh đậu xanh nữa, Thẩm Niệm cho lửa nhỏ để hầm cách thủy, cầm ví tiền chạy tới siêu thị gần nhất mua một bó hoa cúc rồi trở về.
Cửa thang máy vừa mở, người đàn ông mặc tây trang giày da đang chờ ở cửa ra vào quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Niệm liền đứng dịch sang một bên nhường đường, để lại vị trí mở khóa.
Thẩm Niệm hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đập chết nam chính, đi đến trước mặt anh mỉm cười hỏi: “Xin lỗi..”
“Cơm tối.” Cố Thừa Dịch tích chữ như vàng, bày tỏ bằng ánh mắt: Đưa tới nguyên liệu nấu ăn cao cấp cô đã xử lý tốt chưa?
Giám đốc Thẩm nghẹn một hơi, nhịn.
Thịt bò Kobe, nấm cục Pháp, trứng cá muối Nga..
Cô niệm một chuỗi nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ cấp thế giới mới bình tĩnh mời người ta vào.
Vừa vào cửa Cố Thừa Dịch đã thấy nồi hầm cách thủy trên bếp gas.
“..
Trong nhà đang nấu ăn mà cô cũng dám đi ra ngoài à?”
Năm chữ “An toàn tai họa ngầm” cực lớn nện trên đầu như thể bốn ngọn núi lớn rắn chắc ép người ta đến không thở được.
Giám đốc Thẩm đuối lý hụt hơi, chột dạ nhìn qua chỗ khác, “Tôi chạy đi mua bó hoa cúc, trước khi đi tôi đã cố ý chỉnh lửa nhỏ rồi.”
Cô Thừa Dịch: “…”
Vậy nên đây là lý do cô ném bếp gas cô đơn lẻ loi ở nhà sao?
Ánh mắt Cố tổng trần trụi khiển trách cô không lấy an toàn làm chính sự, Thẩm Niệm vội vàng nhấc tay thề: “Là tôi sai, bởi vì hôm nay trợ lý của anh đưa tới nguyên liệu nấu ăn quá cao cấp, tôi chưa làm qua bao giờ cho nên tiêu phí hơi nhiều thời gian tìm tư liệu, chờ tôi nhớ tới thời điểm ăn cơm đã quá muộn, dạ dày đau nên có phần sốt ruột.
Từ sau khẳng định sẽ không như thế nữa!”
Tốc độ nói bay nhanh, các loại lý do liên tiếp giáng xuống, Cố Thừa Dịch ít nhiều lại nghe ra thành “Tôi làm như vậy bên trong còn có nguyên nhân của anh nữa”.
Nếu anh không bảo Thôi trợ lý đưa nguyên liệu nấu ăn mới lạ đây, cô sẽ không đi tìm tư liệu, không tìm tư liệu thì sẽ không trì hoãn thời gian làm cơm chiều, không trì hoãn thì dạ dày sẽ không đau, dạ dày không đau thì cô sẽ không sốt ruột muốn làm nhanh hơn một chút, để lại tai họa ngầm.
Thành công giải tin tức oán giận của bạn gái cũ, Cố Thừa Dịch đá bóng da trở về: “Tối hôm qua, cô chê tôi ăn nhiều.”
Thẩm Niệm: “…”
Được rồi, dừng ở đây.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đằng sau là gì, cái gì mà “Cô đã nói gì khiến tôi phải kêu biến khỏi”, “Tôi đã cho cô 300 vạn đấy”, “Cô chê tôi nghèo” từng cái sẽ xuất hiện.
Nợ cũ kéo đến không dứt.
Trên thực tế, Thẩm Niệm bất mãn vì cô cho rằng cầm 300 vạn kia sẽ khiến cho nam chính kiên định cho rằng cô là người phụ nữ ngại bần yêu phú người đầy hơi tiền, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, anh ôm bạn gái nữ chính mềm mại của anh, tôi trêu chọc trai đẹp của tôi.
Ai biết đêm hôm khuya khoắt nam chính lại chạy tới muốn ăn khuya, còn ăn sạch cơm tối với bữa sáng ngày hôm sau mà cô vất vả làm cả buổi.
Thấy nam chính hiểu lầm, Thẩm Niệm cũng không ngốc mà đi lên nói rõ ràng.
Mở to lửa bếp gas rồi sau đó nấu nước ngâm trà hoa cúc, cho thêm chút kỷ tử.
Trong lúc nấu nước, cô mới nhớ tới nên hỏi một chút tối nay anh tới đây làm gì.
* * *Lúc nãy, hắn nói là ăn cơm tối.
Được rồi.
Giám đốc Thẩm im lặng sắp xếp bát đũa đĩa thìa, Đinh Hạ Vân thường xuyên đến ăn chực vậy nên cũng mua thêm bộ thứ hai, về phần Cố Thừa Dịch có thói ở sạch không dùng bộ đồ ăn mà người khác đã dùng hay không thì đó không ở trong phạm vi cân nhắc của cô.
“Khử trùng.” Ai biết cái này đã có cẩu nam nhân nào dùng qua chưa!
Thẩm Niệm: “…”
Sao anh không lên trời luôn đi?
“Trong nhà không có quầy khử trùng.”
Cố Thừa Dịch lấy điện thoại ra, “Quầy khử trùng, ngay lập tức.”
Thẩm Niệm: “…”
Không bằng anh bảo người ta đưa đến bộ đồ ăn đã khử trùng qua luôn đi.
Thẩm Niệm đặt bếp điện từ đang cho nhỏ lửa lên bàn, sau đó đặt chậu nguyên liệu mới lạ đã rửa qua lên.
Bởi vì chỉ có một người ở nên không mua nhiều bộ đồ ăn, có rất nhiều nguyên liệu vẫn còn đóng gói sau khi rửa qua thì đặt trực tiếp lên bàn luôn.
Nhìn đặc biệt chẳng ra cái gì.
Cố Thừa Dịch không nhịn được, lại lấy điện thoại ra, “Trọn bộ một bộ đồ ăn, lập tức.”
Thẩm Niệm thở dài, “Anh còn xoắn xuýt những chi tiết này thì bao giờ đồ ăn mới vào miệng được?”
Cô thuộc cung Thiên Bình bị chứng cưỡng bách nghiêm trọng còn chả sao, chẳng phải cứ gom góp chắp vá là được rồi sao? Chưa chuyển vào nhà mới thì thuê căn phòng không gian nhỏ hẹp, không để quá nhiều đồ đạc, nhịn một chút không được à?
Cố Thừa Dịch lập tức đưa ánh mắt phân chia rõ ràng nhìn cô: Không nhịn được.
Được rồi, tổng giám đốc ở tại phòng tổng thống xa hoa nhất, ăn của đầu bếp tay nghề đẳng cấp Michelin tất nhiên là không chịu đựng được hoàn cảnh ăn cơm đơn sơ như vậy.
Thẩm Niệm không nhân nhượng hắn, đợi đến khi bọn họ mang quầy khử trùng tới rồi khử trùng đống bát đĩa kia xong thì đã sớm chết đói rồi.
Tự nhiên ngồi xuống, bỏ nguyên liệu vào trong nồi nhúng một nhúng rồi chấm tương ăn.
Cố Thừa Dịch: “…”
Thẩm Niệm thật có bản lĩnh đấy, dám ở trước mặt anh mà ăn đến ngon miệng, còn để anh nhìn! Xem!
Nếu như oán niệm có thể hiện hình thì giờ phút này oán niệm của Cố tổng chắc chắn sẽ hóa thành hai ác quỷ gắt gao giữ lấy hai cánh tay Thẩm Niệm, thần sắc dữ tợn: Tôi không ăn, cô cũng đừng mơ ăn!
Thẩm Niệm một chút cũng không phát giác, nhúng một nhúng thịt bò Kobe, chấm tương ăn.
Lại nhúng một nhúng nấm cục, chấm tương ăn.
Phương pháp ăn đơn giản thô bạo thậm chí còn tục tằng khiến cho khóe miệng Cố Thừa Dịch giật giật.
Đã thấy qua các cách đối xử thận trọng với nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ của đám đầu bếp, tuy nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn như vậy, nhưng không biết tại sao anh gặp quỷ rồi cũng muốn thử xem.
Đại khái là trúng độc rồi chăng?
Trúng độc Thẩm Niệm.
“Cô..” Có phải đã hạ độc tôi không?.