Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 11: Lịch Sử Tình Cảm


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 11: Lịch Sử Tình Cảm


Nam chính tại sao lại ở đây?
– -Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Niệm.
Ngay sau đó là kinh ngạc: Tật xấu gì đây, chẳng lẽ muốn cô khen hắn?
Chờ cô hồi tưởng lại lời vừa mới nói nào đó, cả người Thẩm Niệm đã muốn toát mồ hôi lạnh.
– – “Niệm Niệm tỷ, mấy người bạn trai trước của chị đều rất tuấn tú phải không?”
– – “Rất soái.”
Không biết nam chính đến cùng là đã nghe được bao nhiêu nhưng theo ánh mắt không thể nào thân thiện được của anh, tệ nhất là cả hai câu khủng khiếp nhất đều đã nghe được.
Trong tiểu thuyết nam chính rất keo kiệt, thù dai, thích ăn dấm chua, mỗi lần nữ chính tới gần sinh vật giống đực một chút đều ghen.
Mèo mèo chó chó đều muốn ăn dấm chua chứ đừng nói chi là bạn gái cũ từng không chút lưu tình vứt bỏ đã có vài bạn trai ở nước ngoài.
Xã hội hiện đại đối với phụ nữ không trói buộc quá nghiêm trọng như trước, quan niệm trinh tiết so với trước kia thoáng hơn rất nhiều, phụ nữ và đàn ông giống nhau đều sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý thay vì chỉ đơn giản theo đuổi tình yêu tự nhiên sâu đậm.
Dưới tiền đề như vậy, ngoại trừ Thẩm Niệm đã tiếp thu ký ức thì ai sẽ tin tưởng 27 năm của nguyên chủ trong sạch?
Ý nghĩ của nguyên chủ chính là: Có rất nhiều người đàn ông có tâm lý phức tạp về trinh tiết, lần đầu tiên nhất định phải đưa cho đàn ông có tiền.
Của cải không thể so sánh được, không có có tiền nhiều nhất, chỉ có có tiền nhiều hơn.

Bởi vậy nguyên chủ ở nước ngoài nhiều năm, đổi nhiều bạn trai có tiền nhưng luôn nhớ kỹ “Không chiếm được mới là tốt nhất”, một mực không giao bản thân mình ra ngoài.
Tuy nhiên, hiện trạng lại..

không ai tin.
Đều dùng góc nhìn của đàn ông nhìn cô, Viên Kiệt và Nhạc Điền vừa nghe nói về sau Thẩm Niệm có nhiều người bạn trai đã đơn phương nhận định cô là cao thủ tình trường.
Cố Thừa Dịch, hẳn cũng giống vậy.

Thẩm Niệm không nghĩ cách ngăn cản nam nữ chính yêu đương, kế hoạch của cô là chỉ hơi đắc tội nam chính thôi, khiến anh chán ghét mà vứt bỏ, triệt để quên đi sự tồn tại của bạn gái cũ nhưng không có nghĩa muốn đắc tội người ta đến chết đâu.
Bạn trai cũ thích ăn dấm chua nghe nói sau khi chia tay tôi lại kết giao vài người bạn trai mới, hư hư thực thực ghen tuông thì làm sao bây giờ?
P/S: Cô cũng không muốn trình diễn tiết mục cái gì mà gương vỡ lại lành với anh.
Trong đầu nhanh chóng dạo qua một vòng, không tìm được đáp án.
Vì Thẩm Niệm mới nói một nửa, Đinh Hạ Vân, Viên Kiệt, Nhạc Điền đều nhìn cô chờ đợi phía sau, không ngờ bỗng nhiên có người đứng bên cạnh bàn, đổ xuống mặt bàn một phần bóng lớn.
Bọn họ vô thức ngẩng đầu lên nhìn liền gặp được gương mặt thường xuyên xuất hiện trên mạng và tạp chí tài chính kinh tế.
Hả? Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị sao lại ở đây?
Trong suy nghĩ của người bình thường, loại đại lão bản đại thổ hào giá trị con người hơn trăm triệu này nhất định là đi xe sang trọng, ăn cơm Michelin, không phải phòng bao không ngồi chứ không giống như bọn họ vào nhà hàng bình thường dùng cơm hay ở đại sảnh.
Cho nên Cố Thừa Dịch xuất hiện đã rất kỳ quái rồi.
Thiếu nữ bát quái Đinh Hạ Vân dẫn đầu nhận ra không đúng, đôi mắt hình trái tim táo bạo đảo qua khuôn mặt tuấn tú cùng dáng người của Cố Thừa Dịch, theo tầm mắt nhìn về phía..

Thẩm Niệm bên cạnh.
Hai người bọn họ biết nhau ư?
Nhưng lần trước Niệm Niệm tỷ nói..

“Làm sao chị có quan hệ với người này được?”
Thám tử lừng danh Đinh Hạ Vân phát hiện manh mối, não nhỏ dùng tốc độ ánh sáng chuyển động, chủ đề ngày đó bắt nguồn từ câu “Cũng không tính là yêu thích, chỉ là muốn ngủ.”
Vậy nên, theo như lời Niệm Niệm tỷ thì “Người đàn ông cực phẩm muốn ngủ cùng” kia là Cố Thừa Dịch?
Thám tử lừng danh chạm đến chân tướng lắp bắp kinh hãi, lại nhìn Thẩm Niệm, phát hiện cô dưới ánh nhìn chăm chú đầy thâm ý của Cố Thừa Dịch, khí thế càng ngày càng yếu, tựa như hận không thể tàng hình tại chỗ.
Còn phải nói gì nữa sao? Hai người này chắc chắn là quen biết, còn có chút quá khứ khó nói.
“Tôi vào toilet chút.” Khẩn cấp tìm nơi trốn.

Cố Thừa Dịch thuận tiện ngồi xuống cái ghế trống, vốn Đinh Hạ Vân ngồi ngay cạnh lối đi lại, hắn ngồi xuống như vậy chắn hết lối của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm: “…”
Viên Kiệt và Nhạc Điền liếc nhau, thấy trong mắt đối phương có cùng tin tức: Thẩm Niệm quen Cố Thừa Dịch? Vậy sao cô lại chạy đến công ty của chúng ta làm gì?
Quen biết tổng giám đốc tập đoàn Cố thị thì sao không mượn cái mối quan hệ này để tiến vào tập đoàn Cố thị tiền đồ rộng mở mà lại chui vào công ty nhỏ vắng vẻ của bọn họ làm gì?
Hai người không hiểu nhưng không ngăn được bọn họ tự giác co lại thành một đoàn, thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Cố Thừa Dịch nhìn chằm chằm Thẩm Niệm, “Nói.”
Không nói được không?
Cổ họng Thẩm Niệm khô khốc, uống vài hớp nước mận chua kéo dài tính mạng, sau khi uống no thì có dũng khí, thấp giọng nói: “Thật là trùng hợp.”
Trùng hợp cái rắm!
Cố Thừa Dịch: “Tôi đặc biệt tới tìm cô.”
Hai chữ “đặc biệt” này cắn răng mà nói đặc biệt nặng nề, chặt đứt ý nghĩ qua loa cho xong của con rùa rụt cổ nào đó.
Thẩm Niệm chỉ kém ha ha cười, nam chính à! Sao anh không cùng nữ chính chơi ngược luyến tình thâm kiều thê bảo bảo HE đi còn chạy tới trước mặt bạn gái cũ này xoát cảm giác tồn tại làm gì?
“Cái kia, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Lần một lần hai đều cố ý chuyển chủ đề, chính là không muốn trả lời vấn đề anh muốn biết nhất.
Cố Thừa Dịch nguy hiểm nheo mắt lại, “Thẩm Niệm, tôi cũng trong..” phạm vi bạn trai cũ của cô phải không?
Lời nói còn lại bị Thẩm Niệm ý thức được anh muốn nói gì tiến lên che miệng, biến thành ý vị ô ô ô không rõ.
Mặt Viên Kiệt Nhạc Điền lộ vẻ hoảng sợ, nhìn Thẩm Niệm như nhìn dũng sĩ không sợ chết.
Không phải sao, dám che miệng tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, nếu không sợ chết thì ai dám làm?
Bên cạnh là hai cái ánh mắt kính nể của đồng nghiệp, trước mặt là Cố Thừa Dịch ôn hòa tán thưởng “Cô được lắm”, da đầu Thẩm Niệm run lên.
Vì ngày sau an tĩnh sinh hoạt, cô kiên quyết không để đồng nghiệp biết rõ mình từng là bạn gái cũ của Cố Thừa Dịch, bởi vậy..


lấy cớ lát sau sẽ trở lại, trước tiên phải giải quyết vụ này đã.
Thẩm Niệm duỗi tay ra cầm lấy túi của mình, trước nói với Cố Thừa Dịch: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”
Sau quay đầu làm ra vẻ mặt “không có chuyện gì cả” với Viên Kiệt và Nhạc Điền, “Ngại quá, em đi trước một chút.”
Viên Kiệt: “Không sao.”
Nhạc Điền: “Chuyện của em quan trọng hơn.”
“Cảm ơn.” Thẩm Niệm mỉm cười quay đầu, đồng thời đứng dậy đẩy bả vai Cố Thừa Dịch, thấp giọng thúc giục nói, “Đi mau.”
Hai thái độ khác nhau này thực sự khiến Cố tổng đặc biệt khó chịu.
Đối với cẩu nam nhân khác bày ra vẻ mặt ôn hòa mà với hắn lại là không kiên nhẫn “Đi mau”, dựa vào cái gì?
Tốt xấu gì bọn họ cũng từng qua lại, còn có 300 vạn, sủi cảo, nồi lẩu, tình nghĩa nhiều như vậy đều bị chó ăn hết sao?
Cố tổng mà mất hứng thì ai cũng đừng hòng cao hứng, lạnh lùng ngồi ở đó, chính là không muốn chuyển ổ.
Anh bất động, Thẩm Niệm ở bên trong tất nhiên là không thể đi.
Thẩm Niệm có thể cảm giác được ánh mắt Viên Kiệt cùng Nhạc Điền nhìn cô ngày càng bất thường, vội vàng đẩy Cố Thừa Dịch một cái, “Có việc gì thì chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
Mông cô đã nhếch lên cong eo chuẩn bị đi rồi, chẳng lẽ lại phải ngồi xuống nữa?
Ông thần Cố Thừa Dịch này vẫn còn ngồi.
Hôm nay Thẩm Niệm mặc váy dài qua mắt cá chân, đi lại như có tiên khí phất phơ, phong cách đặc biệt, khi ngồi xuống thì hơi vướng víu, phải nâng lên mới không đến nỗi lau nhà.
Hiện tại cô khom người, váy thì lau nhà, cô phải xách lên một chút mới không dẫm lên, còn mang giày cao gót nên tư thế khó khăn, khó có thể duy trì trong thời gian dài.
“Cố Thừa Dịch, anh có đi hay không.”
Cố Thừa Dịch liếc cô, thấy Thẩm Niệm khom người không duy trì nổi tư thế, lại thấy váy cô lau sàn thì ánh mắt lóe lên, dưới chân dời đi chút.
“Đi.”
Trước khi hắn di chuyển, Thẩm Niệm đã nhẹ nhàng thở ra, chân bước ra dẫm lên làn váy, không khống chế được ngã xuống.
Cố Thừa Dịch kịp thời duỗi tay ra, vòng qua eo Thẩm Niệm ôm cô vào lòng.
Đột nhiên từ không kịp chuẩn bị ngã xuống thành ngồi trên đùi đàn ông, bị người ta ôm vào ngực, Thẩm Niệm có chút đờ đẫn.
Mà Cố Thừa Dịch đang hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tinh thần hoảng loạn.

Lần cuối ôm cô là khi học cấp 3.

Lúc mới vừa hẹn hò, chỉ cần nắm tay mặt cô cũng có thể đỏ nửa ngày, mà anh..
Lại nhớ lại cái quá khứ không có gì tốt đấy, quan trọng hơn vẫn là người phụ nữ trong ngực này đến cùng từng có bao nhiêu bạn trai!
Có! Bao! Nhiêu! Soái!
Mông Cố Thừa Dịch xê dịch, đi từ bên trong ra, thuận tay ôm Thẩm Niệm đi ra luôn.
Là lôi kéo cô trực tiếp mang đi.
Chỗ ngồi của bốn người gần cửa sổ, Viên Kiệt và Nhạc Điền đưa mắt nhìn hai người nắm tay rời khỏi nhà hàng, Thẩm Niệm vẫn bị Cố Thừa Dịch nắm chặt tay như cũ.
Đinh Hạ Vân đã sớm bỏ chạy trở về, ngồi xuống hỏi: “Quan hệ hai người kia là như thế nào vậy?”
Viên Kiệt: “Quan hệ không minh bạch.” Quan hệ nam nữ mà dắt tay ôm hôn còn có thể minh bạch sao?
Nhạc Điền: “Có lẽ từng có một đoạn nha?” Cố tổng nhìn như là đang ghen.
Đinh Hạ Vân sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Thẩm Niệm bị Cố Thừa Dịch kéo ra ngoài, cúi đầu.
Cô ngược lại muốn rút tay ra nhưng sức lực của đàn ông quá lớn, quanh năm ngốc trong nhà như cô căn bản không so được, chỉ có thể lựa chọn lui về sau một bước cúi đầu, thầm cầu nguyện không bị ai trông thấy.
Đến cửa nhà hàng, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi đi tới.
Thôi Tân Đạt từ trên ghế phụ lái đi xuống mở cửa xe, Cố Thừa Dịch nhét Thẩm Niệm vào, mình thì đi vòng sang bên kia.
Sau khi Maybach khởi động, Thôi trợ lý không chớp mắt lái xe, về phần đi đâu?
Ngoại trừ biệt thự của Cố tổng thì còn nơi nào khác sao?
Đối với cái này Thẩm Niệm hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang lén lút dịch dịch mông, ra sức cách xa nam chính.
Cố Thừa Dịch cũng bị tức đến cười.
Lúc nãy bị anh nắm tay thì muốn chạy trốn, bây giờ ngồi trong ghế sau xe còn muốn giữ khoảng cách, có thể cách xa đến mức nào chứ?
“Thẩm Niệm.” Cố Thừa Dịch để tay trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, “Mau nói lịch sử tình cảm phong phú của cô đi xem nào.”
Thẩm Niệm: “!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.