Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 18: Chương 18
Cái gì được gọi là kiếm củi ba năm đốt một giờ, công sức bao nhiêu ngày qua mà Như Tâm bỏ ra để có được cuộc sống yên ổn trong hoàng cung đầy rẫy những nguy hiểm rình rập này rốt cuộc chỉ vì một lời nói bộp chộp thốt ra trong lúc thảng thốt khiến cô gây họa lớn đối với công chúa Vân Kiều. Cụ thể sự tình là thế này, bởi vì Như Tâm cô lập công lớn giữ được chiếc vòng bảo thạch của thái hậu Hoa Mỹ Lệ được nguyên vẹn vậy nên mới có cơ hội được diện kiến bà, không ngờ tới lại gặp Vân Kiều công chúa giữa đường xen ngang đòi thái hậu ban cô trở thành người hầu của cô ấy. Điều đó thật không khác gì sét đánh ngang tai, trong lúc bối rối cô đã lỡ lời từ chối đồng thời cũng nhận ngay ánh mắt hình viên đạn của cô nhóc ấy bắn tới. Có thể hình dung đơn giản điều này rằng nếu như ánh nhìn của cô nhóc đó thành mũi tên thì bản thân cô đã cắm đầy mũi tên nhọn hoắt chẳng khác gì con nhím rồi. Nếu như biết được Kiều Vân công chúa chính là cô tiểu công chúa ngỗ ngược được thái hậu vô cùng sủng ái cưng chiều cũng chính là người gây ra nguyên nhân cái chết của cô cung nữ mệnh yểu, từ đó cái tên Kiều Vân công chúa liền trở thành bóng đen tâm lý của Như Tâm. Hiển nhiên việc cô từ chối yêu cầu của cô ta cũng không phải điều khó hiểu, chỉ là, có trách thì trách cô bộp chộp không khôn khéo mà né tránh, ai da bây giờ phút sa gà chết có muốn thay đổi cũng là điều không thể.
Sự việc lần này chỉ có thể nói là sao chổi xui xẻo rơi trúng đầu cô, mặc dù thái hậu nhân ái bỏ qua chuyện đó nhưng rõ ràng cô đã đắc tội lớn với vị tiểu công chúa kia, thật không rõ thời gian tới cô sẽ sống ra sao đây. Mấy ngày này cô đã rất cố gắng cẩn thận trong từng cử chỉ đường đi nước bước tránh cho có người mượn gió bẻ măng lấy cớ soi mói bắt tội cô, song đó chỉ là kế sách tạm thời, điều cấp thiết lúc này là phải mau mau tìm đường trốn khỏi nơi nguy hiểm này. Hẳn là trời chiều lòng người có tâm, không lâu sau cơ hội đã tới với cô. Bởi vì cô có tiến bộ trong học chữ mà lúc này đây cô đang khoác lên mình bộ quần áo thư sinh khom lưng chui qua lỗ chó ở gần nơi cô gặp Phong lần đầu tiên. Như Tâm lật đật đứng dậy phủi bụi bám đầy trên quần áo vừa không thôi phàn nàn:
– Thật là, Như Tâm ta lúc trước có đi học muộn cùng lắm cũng chỉ trốn đi cửa sau để vào trường, chưa từng nghĩ có lúc ta phải chui lỗ chó để được ra ngoài thế này. Ai da, thật là mất mặt mà.
Thiên Phong vung quạt thẳng tay gõ lên đầu Như Tâm cắt ngang lời than vãn của cô:
– Ngươi muốn đường đường chính chính đi ra khỏi hoàng cung thì cổng thành phía trước mắt không xa, phiền ngươi chui qua lỗ chó này mà đi tới.
Hắn không quên nhấn mạnh khi nhắc đến hai từ “lỗ chó”, mặc dù Như Tâm trong lòng oán thán nhưng vẫn cố nín nhịn cười xoà:
– Ha ha ha ta bảo này Phong, sao ngươi có thể lạnh mặt nói đùa mà khiến kẻ khác rét run vậy trời.
Vừa hay một toán lính tuần tra đi qua, Thiên Phong lanh lẹ kéo cả người Như Tâm bay lên nấp dưới tán cây to gần đó đợi cho đoàn người đi qua mới ôm lấy nàng tung người hoà mình trong trời đêm không gian bên ngoài hoàng cung, còn không quên trừng mắt cảnh cáo cô:
– Ngươi có nhất thiết phải công khai với tất cả binh lính trong hoàng cung tới tham quan lối đi bí mật của ta như vậy không.
Như Tâm tự biết cái miệng của mình lại lần nữa gây họa vội lấp liếm:
– hì hì, thái giám ca ca lần sau ta sẽ chú ý, chắc chắn sẽ không như vậy nữa.
Không nói thì thôi vừa cất lời cô liền nhận ngay cái cốc trán rõ đau từ Thiên Phong:
– Nhớ rõ, ra ngoài gọi ta là Phong. Không được ăn nói hồ đồ.
Ấm ức bĩu môi đáp lại:
– Ta biết rồi. Mà ngươi đó trán ta đâu phải cái chuông lúc nào thích thì ngươi gõ, mau nhìn coi nó chả mấy chốc bị ngươi gõ cho lõm luôn rồi, cái đồ thái giám đáng ghét.
Vừa nói cô vừa giơ trán ra trước mặt Thiên Phong, hắn nhìn cô như vậy mà không khỏi phì cười trước hành động làm nũng trẻ con của cô, rất đáng yêu, mặc kệ nàng bất bình không thôi hắn vui vẻ sảng khoái mà cùng nàng hoà mình lướt gió giữa không trung.