Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 19: Ngươi Mới Là Bóng, Cả Họ Nhà Ngươi Là Bóng
Hẳn là đây là lần đầu tiên kể từ ngày xuyên qua tới nơi này Như Tâm mới có cơ hội bước chân ra thế giới bên ngoài hoàng cung ngột ngạt với nhiều khuôn phép kia. Không thể tả hết nỗi vui mừng trong cô. Vừa hay lại vào đúng dịp lễ hội chốn kinh thành. Trên mọi con phố đèn lồng đỏ được thắp sáng rực rỡ soi rọi tô điểm nét đẹp kiến trúc cổ kính của những dãy nhà, cửa hàng, còn có trang phục phong phú màu sắc của dòng người nườm nượp nhộn nhịp trên phố, từ già trẻ lớn bé gái trai ai nấy đều vui vẻ hớn hở từng đôi từng tốp thỏa sức hoà mình vào không khí lễ hội. Như Tâm như cá gặp nước cô thích thú có một chút kích động rảo bước chạy khắp các gian hàng trên phố với đầy đủ mọi chủng loại kiểu dáng cùng màu sắc, rõ ràng đó đều là những đồ thủ công được nhào nặn chế tác tỉ mỉ và cầu toàn qua bàn tay khéo léo của nghệ nhân đầy tâm huyết. Cô không khỏi tấm tắc ngợi khen mà không để ý tới nãy giờ bản thân vô thức nắm chặt lấy bàn tay ai đó kéo đi khắp nơi còn không quên quay lại mỉm cười rạng rỡ mỗi một lần nhìn ra một món đồ đẹp đẽ xinh xắn như muốn nhận được sự đồng tình tán thưởng của hắn, đồng thời cũng không ngờ tới trái tim của ai đó như có cơn gió tinh nghịch mơn trớn lướt qua khiến thổn thức lên từng hồi.
Bỗng tất cả sự chú ý của họ dồn cả vào tiếng trống rộn ràng phía trước, đó là một đoàn múa lân diễu phố, đầu lân oai phong, mình rồng dài được trang trí rất đặc sắc mượt mà mà không kém phần khí thế, dưới sự điều khiển điêu luyện của các nghệ nhân múa lân liền trở lên sinh động đầy sức sống, chắc hẳn đây là một màn chủ chốt trong lễ hội lần này. Bên đường người người tự giác dẹp gọn lại nhường khoảng trống cho đoàn múa lân tuy vậy trên con phố nhỏ hẹp mật độ người cùng gian hàng nhỏ đông đúc không thể tránh khỏi tình cảnh người và lân hoà lẫn vào nhau. Ngay khi đoàn múa lân sắp tới trước mặt Phong liền cúi sát bên tai cô nhỏ giọng:
– Nắm chắc lấy tay ta kẻo bị lạc.
Như Tâm chỉ cảm thấy hơi ấm bất chợt mơn trớn bên tai khiến cô không khỏi sượng sùng giật mình rụt tay lại, thật không may là đoàn múa lân đã tới xung quanh người người háo hức có chút tán loạn không rõ là ai xô đẩy khiến cô mất đà chấp chới lên phía trước. Ngay lúc chới với tưởng chừng ngã tới nơi cô liền nhanh tay bám lấy cánh tay của người bên cạnh vẫn đinh ninh người đó là Phong, một mực nhắn mắt bám riết lấy nhất quyết không chịu buông, cũng không thèm để ý tới con kỳ lân xinh đẹp uy mãnh đang uốn lượn quanh mình điệu nghệ đẹp đẽ bao nhiêu phần. Tới khi đoàn múa lân đi khỏi, trật tự dần bình ổn trên con phố lúc bấy giờ Như Tâm nhát gan hai mắt đang nhắm chặt mới nghe thấy phía trên đỉnh đầu giọng nói nhàn nhạt pha thêm một chút cười cợt của một người đàn ông xa lạ:
– Xin hỏi vị công tử này, có thể buông tay ta ra chưa? Bổn công tử tuy rằng rất khuyến khích “mĩ nhân” có tiếp xúc thân cận song cũng không từng nghĩ muốn thử qua tình cảnh “kề vai sát cánh” thế này với một nam nhân.
Đầu óc Như Tâm hiện tại ong ong, ngu ngơ giật mình buông vội cánh tay nãy giờ đang bám chặt còn có ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt của gã trai nói tuấn tú có tuấn tú, nói yêu nghiệt có yêu nghiệt, không những thế một chút sở khanh ắt hẳn cũng có, cô tự nhủ lòng mình như thế. Có trách thì trách tên thái giám Phong chết tiệt không giữ chặt lấy tay cô để cô bị xô đẩy vào đám đông hỗn loạn, nhưng nghĩ lại là do cô bị giật mình mà buông tay hắn trước, sau đó vì hốt hoảng mà bấu víu lấy người bên cạnh vẫn ngỡ là Phong nhưng lại là người lạ trước mặt này để bị hắn mỉa mai, hắn nói hắn “không từng nghĩ muốn thử qua tình cảnh “kề vai sát cánh” thế này với một nam nhân” như vậy có nghĩ là ám chỉ cô là một “tên bóng” lưu manh tính lợi dụng hắn. Khẽ nhìn lại trang phục đang vận trên người ừ thì đúng là ra dáng nam nhi hiên ngang giữa trời, bản thân Như Tâm khẽ tự sướng ở trong lòng rồi rất mau nghĩ tới tình cảnh lúc này đang bị người chế giễu cô mới bừng bừng khí thế ngẩng cao đầu đối mặt với hắn mà rủa:
– Có ngươi mới là bóng, cả họ nhà ngươi là bóng hừ hừ.