Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 30: Dạy dỗ
Chương mới để đón năm mới nào!!!!!!!!!!!
HAPPY NEW YEAR 2016!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
———————————————————————-
Vận trên mình bộ trang phục bằng lụa màu tím, nàng im lặng đứng bên cửa sổ nhìn xuống cuộc sống nhộn nhịp ở dưới chợ. Đang trong thời gian diễn ra lễ hội Amen cộng với hôn lễ của hoàng đế nên không khí càng thêm vui tươi. Toàn bộ người dân trên đất nước này sẽ nghỉ ngơi, tham dự lễ hội trong suốt nửa tháng, vừa để tạ ơn thần linh, vừa chúc mừng cho cuộc hôn nhân của hoàng đế và con gái nữ thần sông Nile. Nhiều lúc nàng tự hỏi, người dân Ai Cập cũng quá ham vui đi. Nghỉ suốt nửa tháng, chỉ tập trung vui chơi thì việc canh tác phải làm thế nào? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện nay cuộc sống của nhân dân Ai Cập hết sức no đủ, có lẽ vì vậy nên họ mới yên tâm vui chơi hết mình. Nhưng liệu với cái tính cách ham vui, tò mò mọi thứ của tân hoàng phi này thì cuộc sống âm no thịnh trị liệu có kéo dài được lâu không? Hay người dân lại phải rơi vào cảnh chiến tranh liên miên, những người lính lại phải hi sinh một cách vô nghĩa chỉ để giải cứu một người hoàng phi luôn luôn gây rắc rối? Dù thế nào thì đây cũng đã là quê hương của ta, những người dân này cũng là thần dân của nàng, thân là nữ hoàng, nàng nhất định không để chuyện đó xảy ra. Tuy không có ác cảm với Carol nhưng nàng cũng không thể chấp nhận chuyện hoàng phi của một nước mà không biết chú ý thân phận, suốt ngày chỉ lo ham vui, hết ngu ngốc bị người này lừa lại ngây thơ tin tưởng người kia mà không chút đề phòng, đi đến đâu là gây rắc rối đến đó. Nay nàng ta đã là người của hoàng gia Ai Cập, đã là em dâu nàng thì nàng phải dạy dỗ cẩn thận mới được.
Đến đây cũng đã lâu, nàng đã quen với cuộc sống của nữ hoàng. Nàng đã dần trở nên chín chắn hơn, dù rằng đâu đó vẫn còn tính tinh nghịch của một đứa trẻ. Dù sao hồi trước nàng cũng là tiểu thư của một gia đình quyền quý, những gì cần biết nàng đều biết, những gì cần học nàng đều được học. Dù là cách hành xử hay kiến thức, võ công, không ai có thể so với nàng được.
Hết chuyện của Carol lại chuyện của nàng và Izumin. Muốn nàng thay thế Carol sao? Nực cười! Từ bao giờ người khác lại có thể quyết định cuộc sống của nàng chứ. Trước đây dù là cha hay anh trai, ai cũng không dám bắt nàng làm theo ý của mình. Cuộc sống của nàng, tình cảm của nàng, nàng phải là người quyết định. Izumin nghỉ rằng nàng vì Menfuisư từ hôn mà dễ dàng bị ngừoi khác dụ dỗ sao? Sai rồi, nàng không phải Asisư trước đây, nàng không yêu Menfuisư, càng không vì thằng nhóc đó mà tự phá hủy tương lai của mình. Còn muốn phá em trai và em dâu nàng sao? Để coi hắn có đủ bản lĩnh không đã. Nàng cũng không ngại xóa xổ vương quốc của hắn, đem đất nước của hắn sáp nhập vào Hạ Ai Cập. Dù gì đội quân của nàng ở Hạ Ai Cập cũng đã khá ổn định, tướng quân Nakuto là ngừoi có tài, nàng tin ông ấy sẽ không làm nàng thất vọng. Nàng vốn là người trắng đen phân định rõ ràng, đối tốt với nàng thì nàng cũng không ngại ra tay giúp đỡ, đối nghịch với nàng thì đừng trách sao nàng tuyệt tình. Là người dân của nàng nàng sẽ bảo vệ hết mình, là người vô tội nàng tuyệt không đụng đến.
– Nữ hoàng, chị ra ăn sáng đi – Eri nhẹ giọng nhắc nhở
Không hiểu vì sao hôm nay nữ hoàng của nàng rất trầm tư. Sáng sớm Người đã dậy, khoác lên mình bộ y phục mỏng rồi đứng lặng người ngắm dòng sông Nile, ngắm đoàn người dưới chợ. Những tia nắng đầu tiên xuất hiện, chiếu lên người nữ hoàng khiến từ người nữ hoàng tỏa ra khí chất uy nghiêm nhưng đầy quyến rũ của bậc đế vương, của một nữ thần từ cõi tiên.
– Được rồi, chúng ta đi thôi
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra, tựa như một dòng nước mát rót vào tâm người nghe.
Ngồi xuống bàn ăn nàng bỗng thấy thiếu
– Mọi người đâu hết rồi?
– À, hoàng đế Ragashu đã đến chính điện bàn chuyện cho buổi lễ đón nữ hoàng sang Babylon với hoàng đế Menfuisư. Anh Ken đi luyện võ, anh Kai đang nghiên cứu mấy công thức độc dược mới, chị Uri và Nary ra ngoài mua một số dược liệu dùm anh Kai. Ari thì từ sớm đã qua bên thần điện.
– Vậy sao? Cũng được, hôm nay ta muốn nói chuyện với Carol, cũng không muốn ai làm phiền.
Mới dứt lời thì từ bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt liền, quả không sai. Một bóng hình nhỏ nhắn từ bên ngoài xông vô, miệng tíu tít
– Chị Asisư, chị coi hoa sen đẹp không này. Đây là hoa em mới hái, để em cắm vào bình nha…..
– Carol, em giữ hình tượng một chút không được à?
Carol nghe nàng nói thế thì xụ mặt xuống, im lặng ngồi xuống ghế
– Mọi người ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện với hoàng phi
Thấy Teti có vẻ chần chừ, Eri thuận tay kéo nàng ra luôn, miệng thêm một câu
– Nữ hoàng và hoàng phi nói chuyện, chúng ta là người hậu, đứng đó làm gì. Nữ hoàng tuyệt đối không làm hại hoàng phi của mấy người đâu
Trong phòng được trả lại không khí yên tĩnh. Carol vẫn ngồi im, không dám lên tiếng. Có vẻ lúc nãy nàng đã làm nàng ta sợ. Thật không thể hiểu nổi con người này, nhiều lúc gan dạ một cách ngu ngốc, lúc lại hơi tí đã hoảng sợ.
– Em biết hôm nay ta gọi em đến vì vấn đề gì không?
– Em….
– Hôm nay ta không dùng thân phận nữ hoàng để nói chuyện với em mà dùng thân phận người chị chồng nói chuyện với em dâu. Ta không cần biết trước đây em sống ở quốc gia nào, văn hóa ở đó ra sao. Ta chỉ cần biết bây giờ em đang ở Ai Cập, là con dân Ai Cập. Hơn nữa em còn là hoàng phi, là bậc mẫu nghi thiên hạ, là con gái nữ thần sông Nile trong mắt người dân Ai Cập. Em phải biết sống đúng với thân phận hiện tại của mình, đừng tùy tiện hành xử. Dù em không nghỉ cho mình thì cũng phải nghỉ cho thể diện của Menfuisư, thể diện của hoàng gia Ai Cập chứ.
– Em….em thật sự không phải con gái nữ thần sông Nile gì hết, là…là mọi người đã hiểu lầm em. Mọi việc em làm chẳng qua là kiến thức em được học, nhưng thật sự em có nói thể nào thì bọn họ vẫn không tin. – Carol ủy khuất lên tiếng
– Nhưng bây giờ đối với Ai Cập em chính là con gái nữ thần sông Nile. Em không phải nhưng ai nói em không thể? Em hãy dùng những kiến thức mình có được, dùng thân phận mà mọi người ban cho em để giúp đỡ Ai Cập, lúc đó em đã thật sự trở thành một nữ thần rồi đó. Thay vì em cứ lăng xăng đi đây đi đó thì sao em không nghỉ cho đất nước này một chút?
– Nhưng em thật sự muốn biết nhiều hơn nữa về thế giới cổ đại này, em muốn tìm hiểu văn hóa, con người nơi đây mà. Em cũng rất yêu Ai Cập, yêu những con người nơi đây, nhưng em………….
– Em im đi. Em yêu Ai Cập sao? Em yêu người dân nơi đây sao? Cách em thể hiện tình yêu đối với họ là hết lần này đến lần khác gây họa, hết lần này đến lần khác bị bắt cóc, hết lần này đến lần khác khiến Menfuisư phải bỏ việc triều chính để đi cứu em sao? Em nghỉ người dân dân nơi, những đội quân, những người lính có nghĩa vụ phải hi sinh cho em sao? Em nói em yêu họ nhưng em đã làm được những gì cho họ, những việc của em có đủ để đền mạng cho biết bao người lính đã bỏ mình nơi đất khách để cứu em không? Họ cũng còn gia đình, còn người thân, còn cha mẹ, còn anh chị em nữa. Em yêu gia đình mình chẳng lẽ họ không yêu gia đình mình sao? Em yêu họ mà hết lần này đến lần khác muốn rời Ai Cập để đi qua nước khác, ngay trong buổi tiệc chúc mừng hôm qua, nếu ta không lên tiếng chắc em cũng đồng ý qua vương quốc Media rồi chứ gì? Em còn để Menfuisư, để hoàng gia Ai Cập trong mắt mình không? Em muốn người dân nghỉ thế nào về vị hoàng phi tôn kính của họ? – Ta thật sự tức giận với cô em dâu này
– Em…..
– Còn nữa, bây giờ em là con gái nữ thần, là hoàng phi Ai Cập quyền lực tương đương Menfuisư và có thể kế vị Menfuisư nếu chẳng may nó qua đời, là viên ngọc quý mà tất cả các quốc gia đều muốn có được. Em phải biết người nào tốt người nào xấu, ai có thể tin tưởng, ai phải đề phòng. Ở đây không phải ai ai cũng là thiên sứ, không phải ai gặp em cũng giúp đỡ em đâu. Mà tính cách em lại quá dễ tin người, bằng chứng là biết bao lần vì cái lòng tin đặt không đúng chỗ ấy mà em bị người ta bắt đi. Carol à, ta đã chấp nhận em là em dâu của ta nên ta càng phải nhắc nhở em “Làm người phải biết tin tưởng đúng lúc, nghi ngờ đúng chỗ”.
Carol xấu hổ cúi đầu không dám nói gì. Quả thực chị nói không hề sai, là cô đã phụ lòng người dân Ai Cập. Là cô quá ngu ngốc khiến bao binh lính Ai Cập phải hi sinh ngoài chiến trường. Nay chị đã chấp nhận cô, cô thật sự mong chị có thể giúp cô chỉ ra những cái sai, giúp cô sửa đổi nó
– Em xin lỗi, là em quá vô tâm. Em hứa sau này nhất định sẽ thay đổi, làm một hoàng phi tốt, không ham vui nữa. Nhưng mà, lúc nãy chị có nói từ “thiên sứ”, từ đó…..
“RẦM”
Carol chưa nói xong thì cánh cửa đã sập xuống. Từ bên ngoài Menfuisư hùng hổ bước vào, theo sau là Eri và vài thị vệ mặt mày tái mét.
– Chị làm thế này là có ý gì? Gọi Carol tới đây, lại không cho ai vào, cả ta cũng ngăn cản. Không lẽ chị lại muốn hãm hại nàng ấy? – Menfuisư quát lớn.
– Nữ hoàng, chúng thần đã cố ngăn hoàng thượng nhưng ngài ấy…….
– Lui ra hết đi. – Nàng phất nhẹ tay
Sáng nay Menfuisư vì chuyện chuẩn bị cho ngày đưa chị qua làm lễ sắc phong công chúa Babylon nên phải đến chính điện bàn bạc với Ragashu. Xong việc cũng đã gần trưa, quay về tẩm cung thì không thấy Carol đâu. Hỏi ra thì biết nàng đã tới tẩm cung nữ hoàng. Lo sợ, hắn vội vàng chạy tới thì chỉ thấy cánh cửa đóng kín, Teti và Eri cùng vài thị vệ đứng ngoài nên mặc ngăn cản của Eri, hắn đạp cửa xông vào, quát lớn. Nhưng xem ra tình hình này thì cuộc đời hắn rơi vào bế tắc rồi. Carol cầm li trà nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, mặt chị thì đen hơn đít nồi.
– Ta mới phải hỏi em có ý gì. Chẳng lẽ chị em ta muốn gặp nhau uống trà nói chuyện cũng cần ý kiến của em sao? Em nên nhớ ta là chị gái của em, cũng là nữ hoàng của Ai Cập này, em dám quản cả chuyện của ta sao? Còn nữa, em vô duyên vô cớ xông đến tẩm cung của ta, lại còn phá sập cửa phòng ta, phải chăng lâu rồi em chưa ăn đòn nên ngứa xương? Em là một hoàng đế mà sao không biết giữ hình tượng gì hết vậy? Ta vừa mới nói Carol giờ lại đến lượt em. Một là đương kim hoàng đế, một là hoàng phi mẫu nghi thiên hạ thế mà hành xử y như hai đứa con nít, không có một chút phong thái nào.Hai đứa muốn ta tức chết hả?
Menfuisư đang định phản bác thì nhìn thấy ánh mắt sát thủ của nàng nên im luôn. Hắn vội đánh ánh mắt cầu cứu sang Carol, giờ chỉ còn mong cô vợ vợ yêu quý của hắn giải vây thôi. Hắn vẫn còn yêu đời lắm, mở miệng phản đối kiểu gì cũng bị chị dần cho nhừ tử, không khéo lại bị Carol giận luôn. Hắn thật không hiểu vị sao bây giờ chị hắn lại mạnh đến vậy, vừa võ công, vừa phép thuật. Carol thì 100% theo phe Asisư, chỉ cần hắn đụng đến chị thì kiểu gì nàng cũng cho hắn ăn quả bơ to đùng.
Carol thấy ánh mắt của chồng mình thì cũng không nỡ để hắn bị chị “xử” nên ra mặt năn nỉ
– Chị Asisư, Menfuisư chàng ấy chẳng qua là quá lo lắng mà thôi. Chị, tụi em biết lỗi rồi, nhất định tụi em sẽ sửa sai mà. Chỉ cần chị nói, nhất định tụi em sẽ làm theo….. ao…àng…ịt…iệng…em? (sao chàng bịt miệng em?) – Carol đưa ánh mắt ai oán nhìn Menfuisư, tự dưng bịt miệng người ta
Nghe Carol hứa hẹn Menfuisư vội đưa tay ra bịt miệng để ngăn chặn nhưng xem ra vẫn không kịp, lời không nên nói cũng đã nói xong.
Nghe xong lời cần nghe, Asisư nở nụ cười nguy hiểm. Menfuisư và Carol nhìn thấy nụ cười đó không hẹn mà đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Carol bỗng thấy hối hận, có lẽ nàng đã nói lời không nên nói
– Nếu đã vậy thì hai đứa phải nhất nhất nghe theo lời ta. Bắt đầu từ ngày mai Carol đi theo Ari để học mọi lễ nghi cần thiết cho một hoàng phi, học cách quản lí hậu cung và thần điện. Dù gì ta cũng ở Hạ Ai Cập, thần điện Thượng Ai Cập không thể giao hoàn toàn toàn cho tên đầu trọc Kaputa được, hắn quá tham lam, lại không đáng tin. Ta muốn trong hai tuần em phải hoàn thành khóa học. Còn Menfuisư, em hãy lo mà bỏ cái tính nóng nảy bộp chộp ấy đi, là một hoàng đế đứng đầu một đất nước rộng lớn như Ai Cập phải tỉnh táo, biết “lấy tĩnh chế động”
– Hai tuần? – Cả Carol và Menfuisư đều bất ngờ
– Em sẽ cố gắng thay đổi nhưng còn Carol, làm sao nàng ấy có thể học tất cả lễ nghi trong vòng hai tuần được. Như vậy… có phải là quá gấp không? – Menfuisư lo lắng
– Không còn thời gian nữa, đáng lẽ Carol phải học những thứ này từ trước khi lên ngôi hoàng phi cơ. Nay đã là hoàng phi, những thứ này không thể không biết được. Carol, ta tin với trí thông minh của em em có thể hoàn thành tốt yêu cầu này.
– Nhưng mà ….- Carol vẫn còn do dự
– Nếu em làm được ta sẽ cho em qua Babylon cùng với ta trong lễ sắc phong sắp tới. Thế nào? – Vốn định không đưa ra chiêu thức cuối cùng cùng này nhưng nó là cách nhanh nhất. Hơn nữa có lẽ trong đợt ta đi Babylon này công chúa Kafura của Lybia sẽ đến Ai Cập, mà không biết nàng ta đến khi nào, chỉ sợ nàng chưa kịp về Ai Cập thì Carol đã ghen bóng ghen gió rồi nhảy xuống sông Nlie mất.
– Thật sao? Nhưng chẳng phải lúc nãy chị nói……
– Không được. Ta không đồng ý – Menfuisư vội phản đối. Hắn mới cưới nàng hôm qua thì ngày mai nàng đã phải bắt đầu khóa học lễ nghi, học xong liền qua Babylon, lí nào lại có chuyện đó. Không được, tuyệt đối không được
-Em biết gì mà nói – Nàng nói tiện thể lườm Menfuisư một cái khiến hắn không tự chủ mà rùng mình – Lần đi Babylon này là để bảo vệ hạnh phúc của hai đứa đó. Menfuisư, nếu em không đồng ý thì đến lúc Carol quay về với nữ thần sông Nile đừng tránh sao ta không báo trước. Carol, ý em thế nào?
– Em…..đồng ý. Nhưng mà chị nói sao em không hiểu gì hết vậy?
– Lúc này chưa cần hiểu. Tới lúc em sẽ tự rõ mọi chuyện thôi – Nàng không buồn giải thích nhiều
– Ta vẫn phản đối – Menfuisư vẫn kiên quyết đến cùng
– PHẢN ĐỐI VÔ HIỆU LỰC – Nàng và Carol đồng thanh. Đồng thời cả hai cùng trao cho Menfuisư một ánh mắt “tình thương mến thương” khiến hắn im luôn.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Carol và Menfuisư quay về tẩm cung. Ta và Eri qua chỗ Ragashu rủ anh ấy tới chỗ anh Kai luyện dược. Lâu lắm không phá mấy lò thuốc của anh ấy