Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 29: Nàng là người của ta!
Nghe tin Asisư chuẩn bị về Ai Cập, Mitamun cũng gấp rút chuẩn bị để đến đây. Nàng rất nhớ Asisư. Do vụ vương phi lần trước nên Mitamun vẫn còn giận phụ hoàng mình. Hoàng đế Hitaito lại đặc biệt yêu quý cô công chúa này nên cũng không cản, chỉ hi vọng sau khi trở về nàng sẽ hết giận.
Mới đến Ai Cập thì người của nàng báo tin Izumin đã đưa Asisư đi nên lập tức cho người đưa tin bắt đem Asisư về an toàn. Thế nhưng cuối cùng lại chỉ có mình Izumin quay về. Hỏi ra thì mới biết Asisư đã có chồng sắp cưới bảo vệ, hắn không cần quan tâm. Nàng thật muốn biết cái tên tự xưng là chồng sắp cưới của Asisư kia là kẻ nào, có xứng làm đối thủ của em trai nàng không.
————————————————————
– Asisư, em thật sự bình an chứ? – Mitamun đem nàng xoay như chong chóng, mãi Asisư mới ngồi xuống được.
– Em không sao mà, chị ngồi xuống uống nước đã.
– Con bé mà có sao ta liền hỏi tội đứa em trai yêu quý của cô – Một giọng lạnh lùng cất lên
Lúc này Mitamun mới nhìn lên. Đập vào mắt nàng là một người con trai mặc trang phục truyền thống của Babylon, đang nhàn nhã ngồi uống trà
– Băng tinh keo kiệt, sao ngươi lại ở đây? – Mitamun khơi mào chiến tranh
– Băng tinh….keo kiệt? – Ragashu nhíu mi hỏi lại
Asisư và tất cả những người có trong phòng đồng loạt đưa ánh nhìn khó hiểu về cặp đôi trước mặt.
– Asisư, hắn chính là cái tên nhỏ mọn đã tranh giành con thỏ với ta. Là cái kẻ mà trước đây ta đã kể cho em nghe đó
Chuyện đó nàng đã kể cho mọi người nên vừa nghe xong cả đám đều nhìn Ragashu bằng một ánh mắt nham hiểm
– Không ngờ nha. Anh Ragashu nhìn hào hoa phong nhã vậy mà lại….. – Asisư mở màn
– Thật không ngờ….
– Haizzzzz….
6 người kia cũng không thua, mỗi người một câu, mỗi người một biểu cảm gương mặt khiến Ragashu tức đen mặt. Mình con nhỏ rắc rối kia đã đành, nay đến em gái hắn cũng….. Số hắn đúng là bị sao quả tạ chiếu mà.
– Mà khoan, nói vậy ngươi chính là chồng sắp cưới của Asisư sao? – Mitamun chợt nhận ra vấn đề
– Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? Không lẽ…công chúa đây đã có tình cảm với ta, không muốn ta cưới Asisư? – Một câu khẳng định, Ragashu lại thêm một câu chọc ghẹo Mitamun
– Không…không có……tuyệt đối không có! Chẳng qua ta thấy ngươi chẳng có điểm nào xứng với Asisư, so với em trai ta thì kém xa – Mitamun đỏ mặt, vội giải thích
– Thật vậy sao? Theo ta nghĩ thì chưa chắc mọi chuyện đã đúng như cô nói
Asisư tròn mắt nhìn hai người này. Từ bao giờ mà người anh trai lạnh lùng của cô chịu mở lời đùa cợt vậy? Mà đối phương lại là nữ giới nữa chứ. Không lẽ….. Asisư chợt nở nụ cười nguy hiểm, xem ra cô sắp được uống rượu mừng rồi. Mọi người thấy nụ cười của Asisư thì đồng loạt lạnh sống lưng. Mitamun thấy nguy hiểm đang kề cận nên vội tìm lí do rời khỏi chiến trường để bảo toàn tính mạng.
————————————————————–
Một tuần sau
– Hoàng tử, hoàng đế Babylon mời ngài ra Ngự hoa viên có chuyện muốn trao đổi
– Hoàng đế Babylon sao? Có nói là vấn đề gì không?
– Bẩm không ạ
– Vậy sao? Được rồi, ngươi lui trước đi. Lát nữa ta sẽ đến
“Hoàng đế Ragashu, để ta coi ngươi muốn dở trò gì?”
Ngự hoa viên trong tẩm cung của Asisư rất đẹp. Ngoài những loại hoa đặc trưng của Ai Cập nàng còn cho trồng thêm hoa hồng. Nàng cũng không nghĩ rằng lại có thể trồng loài hoa này ở đây. Ban đầu chỉ đơn thuần là muốn thử, không ngờ lại đẹp như vậy.
Giữa vườn, Ragashu đang nhàn nhã ngồi thưởng trà đợi Izumin đến. Rất nhanh, người cần gặp đã xuất hiện
– Hoàng đế Ragashu, không biết ngài mời ta đến đây là để trao đổi vấn đề gì?
– Hoàng tử Izumin, cần gì vội thế. Ngồi xuống đây uống với ta chén trà đã
Nói rồi Ragashu tao nhã rót trà ra li, đẩy tới trước mặt Izumin, đưa tay tỏ ý mời.
– Hoàng tử Izumin, ngài thấy hoa hồng ở đây thế nào?
Izumin đưa mắt nhìn, trong lòng thầm cảm thán. Thật không biết là người nào đã làm nên khu vườn này, rất có khiếu nghệ thuật. Hoa hồng trồng ở đây không nhiều không ít, đủ để người ta ngắm mà không muốn rời mắt.
– Quả thực rất đẹp
– Ta cũng thấy vậy. Ta định sau hÔn lễ này sẽ đưa ra ý định đưa những chậu hoa hồng này về Babylon với hoàng đế Ai Cập. Ngài nghĩ hoàng đế và nữ hoàng Ai Cập chắc sẽ đồng ý chứ?
Izumin chợt giật mình, bàn tay cầm chén trà vô thức xiết chặt hơn. Nhưng nhanh chóng giãn ra
– Ngài vì sao lại hỏi ta mấy chuyện này? Đây vốn không phải là chuyện ta có thể quyết định
– Thái độ này của ngài, phải chăng cũng muốn đưa hoa về Hitaito? – Những thay đổi của Izumin làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Ragashu. Anh không trả lời câu hỏi của Izumin mà hỏi ngược lại
Izumin im lặng. Thật sự trong lòng hắn cũng rối lắm. Lời nói của chị, của người đàn ông này rồi hình ảnh của Asisư cứ lởn vởn trong đầu hắn. Mặc dù luôn phủ định nhưng thật sự bây giờ trong đầu hắn hình ảnh của Carol đã dần bị thay thế bằng hình ảnh của Asisư. Không lẽ hắn đã động tâm rồi?
Không thấy Izumin lên tiếng, Ragashu tiếp tục nói
– Nếu hoàng tử không có ý định đó thì coi như ta chưa nói gì. Ta đi trước. Hãy nhớ một bông hoa đẹp nếu ngươi không hái sẽ có người khác hái mất. Nếu hái được mà không biết trân trọng thì cũng sẽ bị người khác cướp mất mà thôi
“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi. Mọi chuyện là do ngươi quyết định. Nếu ngươi dám làm em gái ta đau khổ, ta sẽ khiến ngươi đau khổ gấp vạn lần”
Ragashu rời đi để lại cho Izumin ngổn ngang những suy nghĩ. Hắn phải làm gì bây giờ? Từ một hoàng tử lạnh lùng tàn nhẫn vì cớ gì mà lại rơi vào tình cảnh này? Thay vì cướp đoạt của người khác chi bằng tìm cho mình một bông hoa khác thật sự phù hợp như lời chị hắn đã nói, liệu có thể không? Nếu không sớm quyết định bông hoa ấy sẽ bị người khác hái mất!
Ngày hôm sau Izumin liền cho người đi mời Asisư đến ngự hoa viên. Vẫn khung cảnh đó nhưng người mời và người được mời đã thay đổi.
– Không biết hoàng tử mới sáng sớm đã mời ta đến đây là có chuyện gì? – Asisư đang rất bực mình. Cái tên chết tiệt này, mới sáng sớm đã cho người đến gọi nàng gấp, báo hại nàng phải dậy sớm, giờ buồn ngủ gần chết
– Asisư, nàng uống chén trà cho ấm người đã
-Ai cho ngươi xưng hô với ta thân mật như vậy? – Mặc dù trợn mắt quát Izumin nhưng tay nàng vẫn nhận lấy chén trà. Xác định là chuẩn bị đấu khẩu với tên này, trước hết vẫn cần thông cổ họng đã
Izumin không để tâm đến thái độ bất mãn của Asisư, trực tiếp vào vấn đề chính
– Ta sẽ từ bỏ Carol, không quấy rầy nàng ta và tên hoàng đế kia nữa.
– Ngươi khôn ra rồi đó – Vẫn thái độ dửng dưng đó
– Với điều kiện…… – Izumin úp úp mở mở, vốn định khiến nàng tò mò, nhưng có vẻ kết quả không như mong muốn
– Nói – Một chữ duy nhất, ngắn gọn xức tích. Thật sự nàng đang rất muốn quay về tẩm cung ngủ tiếp. Mà cái tên này dài dòng quá, ngươi muốn từ bỏ hay không kệ ngươi, lôi ta vào làm gì, lại còn bày đặt điều kiện này điều kiện nọ
– Ta muốn nàng trở thành hoàng tử phi của ta
– Sặc…Khụ…khụ. Cái tên kia…khụ..ngươi nói cái…khụ khụ…gì? Hoàng…hoàng tử phi á? – Asisư đang gật gà gật gù nghe Izumin nói xong thì tỉnh ngủ luôn. Nàng đang uống nước, bị shock nên sặc lên sặc xuống
– Đúng, hoàng tử phi của ta. Từ bây giờ nàng là người của ta. Tuyệt đối không được nhận lời cầu hôn của bất cứ nam nhân nào, kể cả lại gần cũng không được phép
– What????? Ngươi nằm mơ à? Còn lâu ta mới làm theo lời…..
Lời nói chưa hết thì đã bị đôi môi của ai kia chặn lại, bắt nàng đem hết những ý tứ chuẩn bị phun ra nuốt hết xuống bụng.
Một lúc sau cảm thấy nàng đã hết dưỡng khí hắn mới buông ra. Trước khi đi còn thả lại một câu
– Nhớ kĩ những lời ta nói. Đây chính là hình phạt nếu nàng không nghe lời
WTF? Hình phạt? Cái hành động biến thái này…..
– IZUMIN!!!!!! NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!
Khoảng một giây sau khi Izumin đi khỏi thì từ Ngự hoa viên phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa.
Một tuần sau đó Izumin luôn theo sát Asisư, khiến nàng gặp không ít phiền toán, nổi giận không biết bao nhiêu lần. Đám người trong cung nữ hoàng đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cả hai, mà nói chính xác thì phải là cả hoàng cung Thượng Ai Cập, khéo lại truyền đến cả Hạ Ai Cập rồi ấy chứ. Riêng Ragashu chỉ cười cười, không hề tỏ ý ngạc nhiên. Chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên hôm đó anh đều biết hết. Sau buổi nói chuyện anh đã âm thầm cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của Izumin, hắn không phát hiện vì lúc ấy đầu óc đang rối bời, sự nhạy bén bỗng giảm xuống đáng kể.
—————————————————-
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã đến ngày lễ Amen, cũng là ngày diễn ra hôn lễ của Carol và Menfuisư. Do không có ta gây rắc rối nên trước ngày diễn ra lễ cưới mọi chuyện hết sức bình thường.
Mới sáng tinh mơ ta đã bị Ari và Eri lục dậy, làm vệ sinh cá nhân, trang điểm, thay lễ phục. Trên đầu đội mũ miện hình rắn hổ mang tượng trưng cho quyền lực của nữ hoàng. Bộ lễ phục màu đen ôm sát thân cùng với áo choàng mỏng màu trắng đầy sang trọng. Vòng tay bằng vàng hình xà, tinh tế và uy nghiêm. Hôm nay Eri trang điểm cho nàng vô cùng cẩn thận, toát lên vẻ uy nghi của một nữ hoàng, đuôi mắt được kẽ đen đậm hơi xếch lên, môi đỏ, làn da trắng không tì vết. Toàn bộ trang sức trên người nàng đều bằng vàng, đẹp, sang trọng nhưng vô cùng nặng. Có khi còn hơn buỏi lễ đăng quang ấy chứ.
Xong xuôi, nàng nhanh chóng tới thần điện Amen để kịp buổi lễ. Nhác thấy bóng nàng, Carol đã chạy đến. Thấy vậy nàng hơi lùi lại, Ari và Eri đứng sau vội đưa tay đỡ.
– Chị Asisư, chị sao vậy?
– Em đứng yên đó! Em mà đụng vào ta chắc ta không chống đỡ nỗi với đống trang sức này quá – Ta nhăn nhó bày tỏ nỗi khổ.
Carol che miệng cười, đúng lúc Menfuisư đi tới
– Chị, sao mặt chị nhăn nhó vậy? Không lẽ chị không muốn làm chủ hôn cho chúng ta?
Nàng chưa kịp lên tiếng thì Carol đã nói hộ
– Menfuisư, chàng đừng hiểu lầm. Là do trang sức trên người quá nặng khiến chị có chút bất tiện
Menfuisư đưa mắt nhìn ta tỏ ý muốn hỏi “có phải vậy không?”. Nhưng mình cái mũ miện cũng đủ khiến ta muốn gãy cổ. Chỉ sợ giờ mà gật đầu chắc khỏi ngẩng lên luôn. Đành dùng ánh mắt mang theo ý tứ “Đúng rồi đó, ta thật sắp bị đè bẹp rồi”, chỉ mong la thằng nhóc này hiểu
– Hoàng thượng, nữ hoàng, giờ lành đã đến! Mời hai vị vào đại điện
Menfuisư và Carol chào ta rồi tiến vào đại điện, ta cũng nhanh chóng vào vị trí đại tư tế của mình
“Hỡi thần Amen vĩ đại! Xin người hãy chấp nhận cuộc hôn nhân của hai tôi tớ đang đứng trước mặt người, xin hãy chúc phúc và hợp nhất họ thành một, hoàng đế Menfuisư của Ai Cập và Carol – người con gái sông Nile.”
Sau khi nhận lời chúc phúc của các vị thần, Asisư đưa ra lời công nhận để kết thúc buổi lễ
“Trước sự chứng kiến của các vị thần và toàn dân Ai Cập, ta – chủ tế đồng thời là đại tư tế của Ai Cập tuyên bố Carol chính thức trở thành hoàng phi Ai Cập”
– VẠN TUẾ!!!!!!!!!
– HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ!!!!!!!!!!
– HOÀNG PHI VẠN TUẾ!!!!!!!!!!!!!!
– NỮ HOÀNG ASISƯ VẠN TUẾ!!!!!!!!!!!
– HOAN HÔ!!!!!!!!!!!!
…………….
Hàng loạt tiếng reo hò vang lên. Sau buổi tế thần là tới nghi thức săn sư tử. Ta đã dặn Menfuisư thay vì giết chết sư tử thì bắt sống, các vị thần không muốn trong ngày vui phải đổ máu.Thực ra nàng cũng chẳng còn cái lí do nào ngoài cái lí do cùi bắp đó, nàng cũng đã nói trước với Carol nên khi Menfuisư hoi con bé cũng biết đường trả lời. Riêng đám sư tử thì nàng đã có trao đổi trước, chỉ cần chúng không gây thương thế cho Menfuisư hay bất kì người nào thì sau buổi lễ lập tức được trở lại rừng, nếu không, kết quả tự hiểu.
Chỉ có điều nàng đã nói trước nhưng Carol vẫn khóc lóc thảm thiết. Nàng thật muốn nhét giẻ vào miệng nó quá. Kiểu này phải đào tạo nàng ta lại mới được.
Buổi tối là tiệc thiết đãi sứ giả các nước. Mệt mỏi cả ngày mà vẫn chưa được nghỉ ngơi nữa. Cũng may bây giờ nàng có thể bỏ bớt đống trang sức kia xuống, cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Buổi tiệc này nàng chẳng có chút hứng thú nào, quá nhàm chán. Đột nhiên một vị sứ giả đưa ra một khúc lụa, hướng Carol nói
– Hoàng phi Carol, chúng thần là sứ giả của vương quốc Media. Nay có một khúc vải thượng hạng được mua từ một nơi rất xa, kính dâng lên hoàng phi.
Carol nhận được khúc vải thì cực kì thích thú, bắt đầu hỏi Đông hỏi Tây hỏi loạn cả lên. Đến lúc vị sứ giả kia lên tiếng muốn mời Carol đi thăm, con nhóc nãy đang định đồng ý thì nàng không thể im lặng được nữa.
– Vị sứ giả này, nếu đã gọi một tiếng hoàng phi thì hẳn ngài phải rõ cô gái này đã là hoàng phi Ai Cập, là người của hoàng gia Ai Cập. Nay ngài ngay trong bữa tiệc này lại muốn dụ dỗ hoàng phi của chúng ta rời khỏi Ai Cập là có ý gì? – Tuy nói tên sứ giả kia nhưng ánh mắt ta lại đảo khắp đại điện, ngầm cảnh cáo các quốc gia khác
Carol định lên tiếng phản đối nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Asisư quét qua nên đành im lặng
– Nữ hoàng Asisư, chúng thần đã thất lễ, mong Người lượng thứ. Quả thật chúng thần không có ý gì – Vị sứ giả kia sợ đến nỗi mồ hôi ướt cả hai bàn tay. Dù gì Media chỉ là một quốc gia nhỏ, lỡ mà đắc tội với Ai Cập thì chỉ có chuốc họa diệt vong
– Ta cũng không có ý gì. Mọi người cứ tiếp tục bữa tiệc
Cả đại điện thầm đổ mồ hôi lạnh. Cái gì mà “ta cũng không có ý gì” chứ. Rõ ràng lúc nãy trong lời nói là ngầm cảnh cáo bọn họ mà.
– Hoàng đế Menfuisư, ta có chuyện muốn nói – Ragashu lên tiếng, ánh mắt liếc qua chỗ Izumin ngồi đối diện. Quả thật sắc mặt hắn có chút thay đổi
– Không biết chuyện mà hoàng đế Babylon muốn nói là gì?
– Một chuyện liên quan đến nữ hoàng Asisư!
Ragashu vừa dứt lời thì trong đại điện xôn xao hẳn lên
– Liên quan đến nữ hoàng Asisư sao? Không lẽ muốn lập hôn ước?
– Ta cũng nghĩ thế. Chắc chắn tranh thủ lúc hoàng đế cưới hoàng phi để đưa ra yêu cầu đây mà
– Hai nước này mà liên kết thì rất đáng gờm đây
…………………..
Lời bàn luận tuy nhỏ nhưng vẫn lọt đến tai Izumin, khiến sắc mặt hắn ngày càng tệ hơn. Asisư và Mitamun cũng đưa ánh mắt khó hiểu về phía Ragashu “Không biết anh ấy/hắn định giở trò gì đây?”
– Ta muốn nhận nữ hoàng Asisư làm em gái, đưa nàng thành công chúa Babylon, sở hữu một phần ba lãnh thổ Babylon. Không biết ý của hoàng đế và nữ hoàng thế nào?
Đại điện một lần nữa rơi vào trạng thái sock nặng, không phải hoàng phi…mà là công chúa. Izumin cũng vô cùng bất ngờ, sắc mặt hắn cũng từ từ giản ra. Menfuisư đưa mắt nhìn ta, tỏ ý muốn ta quyết định
– Nếu hoàng đế Babylon đã yêu thích muốn ta trở thành em gái ngài thì tất nhiên không lí do gì ta lại từ chối.
– Nếu chị ta đã đồng ý thì ta cũng không có ý kiến. Phiền ngài về chuẩn bị – Menfuisư vẫn cảm thấy có lỗi với Asisư vì trước đây thẳng thừng từ hôn với chị, vẫn luôn muốn bù đắp cho chị. Nay chị trở thành công chúa Babylon, có thêm một chỗ dựa vững trãi, dù là đối với bản thân chị hay với Ai Cập đều có lợi.
– Được, vậy sau một tháng nữa ta sẽ qua đón nàng sang Babylon để làm lễ sắc phong
Nàng ngồi thêm một lúc rồi cáo mệt xin phép quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Dù sao bây giờ cũng đã là nữa đêm, buổi tiệc cũng sắp kết thúc rồi, rời đi cũng không sao. Trước khi đi nàng sai Eri chuyển lại cho Carol một câu “Sáng mai qua tẩm cung nữ hoàng, ta có chuyện muốn nói với em!”