Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 31: Công chúa Babylon
Quả thật cô em dâu của nàng rất thích đi chơi. Bình thường nàng ta hở chút là chạy nhảy lung tung. Thế mà hai tuần nay cực kì chuyên tâm học cung quy và những thứ cần thiết cho ngôi vị hoàng phi. Nàng ta rất chăm chỉ, học ngày học đêm, do bản chất vốn thông minh nên tiến bộ rất nhanh. Ban đầu Ari vẫn ác cảm với nàng ấy, nhưng sau một tuần tiếp xúc thì cũng đã dần dần tiếp nhận. Thỉnh thoảng nàng cũng ghé qua thần điện, cần thiết thì giúp đỡ Carol một vài lễ nghi.
Menfuisư thấy hoàng phi của mình chịu khổ thì đứng ngồi không yên. Nhưng do ta đã cảnh cáo trước, cộng thêm Carol cũng khá quyết tâm nên không thể phản đối được. Nàng biết Menfuisư lo cho Carol. Nhưng con bé không phải trẻ lên ba mà lúc nào cũng cần có người kè kè bên cạnh. Hơn nữa bây giờ con bé đã là hoàng phi Ai Cập, để người ngoài biết nàng ấy đến một chút lễ nghi cũng không hiểu thì còn ra thể thống gì. Tuy bây giờ thời gian khá gấp nhưng cũng phần nào thay đổi được.
————————————————————————
Hai tuần sau
Ngay mai Ragashu sẽ đưa nàng qua Babylon để tiến hành lễ sắc phong công chúa. Carol cũng đã học được những lễ nghi cơ bản, cần thiết cho một hoàng phi. Nàng ấy sẽ dẫn đầu đoàn người đại diện cho Ai Cập. Đoàn người gồm Carol, các vị sứ giả, Ari, Eri, bốn hộ vệ của nàng, quân lính, tì nữ phải đến mấy trăm người. Ban đầu còn có Mitamun và Izumin nhưng mới ở được hơn một tuần thì bị quốc vương Hitaito triệu tập về gấp, cả hai tuy không muốn nhưng cũng không thể trái lệnh, đành ngậm ngùi về nước. Menfuisư cũng muốn đi cùng nhưng trong nước còn nhiều việc phải lo nên đành ấm ức ở nhà. Nhìn khuôn mặt như tiểu hài tử bị cướp mất món đồ yêu thích của Menfuisư mà nàng và Carol xém nữa không giữ hình tượng mà lăn ra cười.
Hôm sau, Ari và Eri đánh thức nàng dậy sớm để trang điểm, chuẩn bị lễ phục cho kịp thời gian lên đường. Tóc nàng được búi lên một nửa, nửa còn lại xõa tự do sau lưng. Đầu đội vương miện hình rắn hổ mang, dù sao bây giờ và về sau nàng vẫn là nữ hoàng Ai Cập. Đôi mắt được kẻ đậm, hơi xếch lên, vừa quyến rũ vừa uy nghiêm lại có chút sắc sảo. Đôi môi đỏ mọng và làn da trắng không tì vết khiến ai nhìn cũng phải ghen tị. Nàng mặc bộ lễ phục màu đen, chân váy thêu hình rắn hổ mang, eo thắt dây khảm ngọc, vừa sang trọng, vừa quý phái. Chiếc vòng vàng hình rắn quấn quanh cổ tay nàng như mọi khi, nhưng hôm nay kết hợp với bộ lễ phục lại khiến người ngoài nhìn vào mà cảm thấy khí chất đế vương từ nàng toát ra. Trên tay là quạt lông vũ màu trắng nhẹ nhàng che đi nửa khuôn mặt nàng, khiến mọi người không khỏi hiếu kì gương mặt phía sau đó, không biết thật sự đẹp đến cỡ nào.
– Chị Asisư, Carol, hai người lên đường bình an – Menfuisư hướng nàng và Carol dặn dò, sau đó quay qua Ragashu – Hoàng đế Ragashu, ta hi vọng ngài sẽ đảm bảo an toàn cho chị gái và hoàng phi của ta.
– Tất nhiên rồi, một người là em gái của ta, một người là hoàng phi Ai Cập, là người em gái ta coi trọng, đương nhiên ta sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với họ. Cũng đã tới giờ xuất phát, chúng ta xin phép. – Ragashu đảm bảo rồi hướng đoàn người hạ lệnh xuất phát.
Mặc dù đường đi không xa lắm nhưng do đoàn người đông nên mãi tối muộn mới đến hoàng cung Babylon. Ragashu cho người hướng dẫn đoàn sứ giả về chỗ nghỉ ngơi, riêng nàng và Carol thì nghỉ ở tẩm cung của công chúa. Ngày hôm sau sẽ diễn ra lễ sắc phong.
———————————————————————-
Sáng sớm, Eri và Ari lại làm nhiệm vụ trang điểm cho nàng. Hôm nay nàng không mặc lễ phục Ai Cập mà mặc quốc phục Babylon. Trang điểm nhẹ nhưng không làm mất đi vẻ uy nghiêm sắc sảo cần có của một nữ hoàng, một vị công chúa dưới một người trên vạn người.
Nàng được đưa đến thần điện để bắt đầu buổi lễ sắc phong. Người chủ trì buổi lễ là Carol, mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, trong truyện là Carol chủ trì hôn lễ của Asisư và Ragashu, còn bây giờ là lễ sắc phong của của nàng. Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện diễn ra như thế này là tốt nhất.
“Hỡi thần Manđốc vĩ đại, xin hãy chấp nhận người con gái trước mặt ngài trở thành công chúa của Babylon, chấp nhận nàng trở thành một người con của ngài, che chở và chúc phúc cho nàng ấy”
Sau khi làm lễ và nhận lời chúc mừng của Carol, Ragashu đưa nàng ra ngoài để ra mắt người dân
– Hỡi thần dân của vương quốc Babylon vĩ đại! Ta – hoàng đế Ragashu chính thức tuyên bố! Kể từ ngày hôm nay, Asisư sẽ trở thành công chúa Babylon, là người của hoàng gia Babylon và sở hữu 1/3 đất nước này!
Người dân ở đây đều đã nghe những chiến tích của nàng nên sau lời tuyên bố của Ragashu đều nhất loạt quỳ xuống hành lễ
– HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ! VẠN VẠN TUẾ! CÔNG CHÚA THIÊN TUẾ! THIÊN THIÊN TUẾ!
Asisư cũng không ngờ nàng lại được mọi người chấp nhận một cách dễ dàng như vậy. Nàng còn nghĩ họ sẽ tỏ ra bất mãn, không phục khi nàng trở thành công chúa Babylon nữa cơ. Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.
Buổi lễ nói qua nghỉ là ngắn nhưng cũng mãi chiều mới hoàn thành. Nàng quay về tẩm cung để thay trang phục, chuẩn bị cho yến tiệc chúc mừng vào buổi tối.
Không hiểu sau từ lúc quay về tẩm cung, nàng cứ cảm thấy bất an trong lòng. Vội bảo Ari đi mời Ragashu tới, nàng phải nói chuyện với anh một lát.
– Có chuyện gì mà em gọi anh gấp vậy?
– Em cảm thấy bất an lắm, cứ như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra vậy. – Nàng đem nỗi lo lắng trong người nói với anh trai
– Không có chuyện gì đâu. Là em mệt mỏi quá nên sinh ảo giác thôi. Hay tối nay em cứ nghỉ ngơi đi, không cần tham gia bữa tiệc nữa. – Ragashu vội trấn an cô em gái
– Là tháp Babel…
– Hả?
– Em nói tối nay tháp Babel sẽ xảy ra chuyện, trực giác của em chưa bao giờ sai. Anh tin em đi
– Anh tin em. Nhưng mà bây giờ Carol đâu có gây rối, anh cũng không nhốt con bé xuống tầng hầm. Hơn nữa nếu giống như trong truyện thì vẫn chưa đến lúc mà. – Ragashu phân tích
– Vậy sao? Nhưng em vẫn cảm thấy không yên tâm. Tốt nhất anh cứ cho người bảo vệ kĩ tháp Babel đi. An toàn là trên hết – Nàng vẫn không hết lo lắng
– Chị Asisư, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi…..A, hoàng đế Ragashu, ngài cũng ở đây à? – Carol từ ngoài bước vào
– Muộn vậy rồi sao? Anh Ragashu, chúng ta đi thôi, không nên để mọi người đợi lâu
Cả ba rời khỏi tẩm cung công chúa, tiến chính điện. Ragashu cũng cắt cử thêm người bảo vệ tháp Babel, trực giác của em gái hắn chưa bao giờ sai, hơn nữa chính hắn cũng có chút lo lắng.
Tới nơi thì mọi người cũng đã đông đủ. Tất cả đều hướng ánh mắt ra cửa điện để đợi tân công chúa Babylon
“HOÀNG THƯỢNG, CÔNG CHÚA ASISƯ VÀ HOÀNG PHI AI CẬP ĐẾN!
Từ cửa điện thấp thoáng bóng dáng ba người. Khi cả ba bước vào, cả đại điện đều rơi vào trạng thái im lặng, thật sự họ quá đẹp. Nếu Menfuisư có vẻ đẹp tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ thì Ragashu lại mang vẻ đẹp chín chắn, từng trải của một người đàn ông. Đi bên cạnh là hai người con gái, hai bông sen đẹp nhất của Ai Cập. Một là nữ hoàng Asisư của Ai Cập, cũng là công chúa Asisư của Babylon, một người là hoàng phi Ai Cập, là con gái nữ thần sông Nile. Một người mang vẻ đẹp tinh khôi, tràn đầy năng lượng sống như một đóa hoa sen trên dòng sông Nile, một người mang vẻ đẹp thần bí, cuốn hút và đầy quyến rũ như một bông hoa hồng. Tối nay Asisư mặc một bộ trang phục màu tím nhạt, đầu đội vương miện công chúa, trang sức cũng không mấy cầu kì, trên tay vẫn chiếc quạt lông vũ quen thuộc, tuy đơn giản nhưng vẫn hút hồn người đối diện. Carol khoác lên mình bộ quốc phục của Ai Cập màu hồng phấn, chân váy thêu hình hoa sen cách điệu, trên đầu là vương miện hoàng phi Ai Cập. Mặc dù rất muốn ăn mặc đơn giản như Asisư nhưng dù sao đây cũng là nước khác, Carol phải thể hiện đúng cương vị hoàng phi Ai Cập, là người đại diện cho Ai Cập. Đây là điều mà cả chị Asisư và Ari luôn nhắc nhở cô. Nhìn biểu hiện của Carol, Asisư hết sức hài lòng, xem ra kế hoạch tẩy não của nàng thành công vượt dự kiến.
Ragashu lên vị trí chủ trì bữa tiệc, Asisư và Carol cũng về chỗ của mình. Asisư ngồi bên phải Ragashu, vị trí của công chúa Babylon. Carol ngồi bên trái Ragashu, vị trí của người đại diện Ai Cập – hoàng phi Carol.
Đợi mọi người ổn định, Ragashu nói vài câu khách sáo rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên, các vũ công bắt đầu nhảy múa. Ở các bàn tiệc, thị nữ cũng thay phiên nhau rót rượu, tiếng nói chuyện, tiếng cụng li hết sức rôm rả, tuy nhiên họ vẫn biết giữ chừng mực.
“BÙM”
Buổi tiệc bắt đầu được nửa thời gian dự kiến thì bỗng một tiếng nổ lớn vang lên. Mọi người giật mình, nhốn nháo cả lên, Ragashu vội đứng dậy ổn định tình hình. Vừa mới sai người đi coi có chuyện gì thì từ ngoài một thị vệ vội vã chạy vào, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt
– Tham ….tham kiến hoàng thượng, công chúa! Có …. có chuyện lớn …. rồi ạ, tháp Babel…..tháp Babel….. – Tên thị vệ lắp bắp, nói mãi không xong
– Chuyện gì? Nói! – Ragashu mặc dù đang rất nóng ruột nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
– Bẩm…. Tháp Babel…tháp Babel đã….phát nổ và đang bốc cháy dữ dội ạ
– CÁI GÌ? – Cả Ragashu và Asisư đồng loạt đứng dậy. Thật không ngờ đã tăng thêm người canh gác mà vẫn xảy ra chuyện. Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám gây ra chuyện này?