Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 61_tư Vị Đắng Cay
Vương Thần bên ngoài sau khi thấy phó tướng quân thì liền biết có chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng lui số quân còn lại đi. Ngay khi y vừa rút khỏi đó, quân binh cũng ập vào đáng kể khiến tâm tình y như lạnh đi. Khi thấy quân thành Đông vừa vô đã động đao thì y đã nẩy lên nghi hoặc, không ngờ đây lại là một cái bẫy! Nhưng khi nhận ra đã quá muộn hơn một nửa tư quân của y đã bị cuốn vào trận chiến kia.
” Hoàng tử…”
Một đội trưởng nhanh chóng chờ lệnh của Vương Thần. Nhìn một hồi, tất cả cũng biết giờ ra đó chỉ có đường chết. Mà giờ đây của thành đã phong tỏa, cũng không thể lui về. Họ đã không còn đường lui, cũng không thể tiến!
” Tạm thời…. Ai?!”
Vương Thần đang định nói gì thì phát hiện có bóng người lướt qua, một đường kiếm nhanh chóng lướt qua vai cậu để lại một vết rách nhỏ. Mà từ đằng sau tiếng va chạm binh khí cũng vang lên. Bọn họ bị mai phục?!
” Tứ hoàng tử, không ngờ người vẫn có thể lơ đãng trên chiến trường”
Tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến Vương Thần rùng mình. Trước mặt, phó tướng đang cầm kiếm giương lên mà nói với hắn. Quá rõ ràng rồi, hắn với Vương Hiên là một giuộc!
” Không ngờ phó tướng cũng có tâm tư đến vậy!”
Vương Thần khinh miệt nói, quả thật y không tin được một người ngoài biên ải xa xôi như vậy lại có liên hệ với Vương Thần. Ván cờ này, cậu quả thật đã thua!
” Không phải không ngờ, mà căn bản ngươi sẽ không bao giờ ngờ được!”
Phó tướng kia hét lên, sau lao vào Vương Thần. Kiếm pháp hai người là ngang nhau, nhưng với một người có kinh nghiệm chinh chiến thường xuyên ắt hẳn vẫn hơn. Nhanh chóng, Vương Thần bị ép một kiếm vào bả vai. Bên cạnh đó, tư quân của y cũng đã bị binh lính giệt sạch không còn một người. Và xem vẻ, họ không thích chơi một chọi một! Khi cả đám cùng xông vào, dù có giỏi cỡ nào thì Vương Thần nhanh chóng cũng bị dồn vào đường cùng. Một kiếm nữa lại sượt qua bụng, máu thẫm cả một mảng quanh áo y. Đương lúc không còn đường lui, lại có một người hướng về phía cậu mà giải cứu người. Cả hai cùng nhanh chóng vận khinh công mà bay ra khỏi hoàng thành. Tuy nhiên, quân truy đuổi cũng không tha cho họ dễ dàng, dưới mưa đạn không khỏi bị thêm vài mũi vào người. Khi cả hai tạm thời dừng chân giữa rừng khuya, Vương Thần mới khó nhọc nhìn người vừa cứu mình. Đoán không sai, là Thất đệ Vương Phong. Xem vẻ hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn y, sắc mặt cũng rất tệ.
” Trúng độc?!”
Vương Thần giật mình nói khi thấy sắc mặt tái xanh kia, Vương Phong không trả lời liền ngất đi dướt đất lạnh. Đằng sau quân đã sắp đuổi tới nơi, Vương Thần cũng chỉ đành cắn răng mang theo người này trốn vào sâu. Trong lòng y lại muốn quay lại kiếm một người, nhưng hiện tại đến bản thân mình còn khó đảm bảo sao có thể. Vương Thần, mày thật vô dụng!
Bên hoàng cung, phó tướng nhìn cục diện trước mặt mà không khỏi cười lạnh. Hắn căn bản không có theo Vương Hiên, chỉ là một thoản thuận nhỏ giữa cả hai. Đang suy nghĩ, một thân ảnh lại nhanh chóng lướt xuống trước mắt hắn.
” Người đâu?!”
Lạc Thanh Tư hốt hoảng nói, nhìn xung quanh lo lắng. Hắn cười lạnh, giọng nói mang theo vẻ trào phúng.
” Trốn rồi!”
” Trốn rồi?! Bao nhiêu quân thế này, ngươi nói trốn là trốn được sao?!”
Lạc Thanh Tư nghiến răng hung dữ nói, không nhận ra trong ánh mắt người kia có bao nhiêu thâm trầm nguy hiểm. Đúng! Thứ hắn muốn là chức vị Tướng quân, Tướng Quốc kia! Hắn không muốn làm một phó tướng nhỏ nhoi từ lâu lắm rồi. Chỉ cần Vương Hiên lên ngai vàng, hắn sẽ được lấy nữ tử ngu ngốc này mà lên chức vị Tướng quốc kia! Đáng, rất đáng để đánh đổi đấy chứ!
Hoàng cung đại loạn một đêm, nhưng mọi thông tin lại được bịt kín không cho truyền ra ngoài. Tuy nhiên hàng loạt các triều thần đều mất hàng loạt cũng làn dân chúng xôn xao không thôi. Thậm chí cả trạng nguyên mới trúng cử cũng ra đi khiến lo lắng bao trùm. Nhưng đó gần như chỉ mới là khởi đầu.
Trong dưỡng điện, Thái Hậu đã không ngủ một đêm mà nhìn người nằm trên giường. Bên cạnh đó cũng có một giường nhỏ được khiêng vào, trên đó cũng có một nữ tử đang nằm. Cả hai đều bất tỉnh, đều bị chuẩn đoán là bị hạ độc. Chỉ là, hai loại khác nhau?!
” Sao rồi? Thấy người chưa?!”
Thái Hậu thấy người bước vào thì bực dọc mà nói. Tướng phó kia cũng nhanh chóng quỳ xuống, liếc người đứng kia một cái mà nói.
” Đã điều tra, đều là tư quân của Tứ hoàng tử và cả quân thành Đông. Trong số đó có người của Hoàng Hậu!”
Tướng phó nói, quả thật không hề có chi tiết nào là giả dối. Nhưng bất quá, đó lại không phải là sự thật ẩn sâu trong đó.
” Còn về hai vị Hoàng Tử, họ chống đối quân triều đình mà bỏ trốn đi!”
Tướng phó lại nói, Thái Hậu nghe đến đây chỉ day day huyệt rồi cho người kia lui đi. Vương Hiên vẫn im lặng lúc này mới lại gần, muốn khuyên can gì đó lại bị Thái Hậu cản lại.
” Hoàng Hậu sao rồi?”
Bà hỏi, còn lí do hỏi trực tiếp Vương Thần cũng là vì Hoàng Hậu vẫn là một thân cao quý không thể bị quân lính vũ nhục được.
” Bà ta không nhận tội, liên tiếp nói năng hộ đồ rằng mình bị thần nhi hại”
Vương Hiên thành thật nói, Thái Hậu về phương diện này không hỏi nhiều, dù sao Hoàng Hậu hận ý với Vương Hiên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Bất quá, bà muốn tự mình giải quyết, lại vướng hai người đang bất tỉnh này.
Thái y nói dược kia không có độc tính cao, nhưng do thân thể người vốn đã yếu nên kéo theo đó tác dụng rất mạnh. Khó lòng mà qua khỏi. Mà Cám nằm trên cũng là trúng dược, vì khi trước đã một lần trúng kịch độc nên tạm thời rất khó nói. Sợ sau khi tỉnh sẽ có biến chứng. Hai người bà thương yêu nhất, hiện tại đều lành ít giữ nhiều. Mà Vương Hiên bên cạnh cũng có chút lo lắng, hắn không ngờ mọi chuyện lại tệ hơn hắn suy tính. Nhất là Cám, không biết sau này coi sẽ có biến chứng gì!
” Ưm…”
Tiếng nói khẽ vang lên, theo sau đó là ánh mắt kia khẽ mở ra, mơ mơ màng màng nhìn người xung quanh. Xong, Cám đột ngột bật dậy, sợ hãi nhìn sang Vương Hiên.
Thái Hậu! Mọi chuyện là do hắn!
” A…. a….”
Cám muốn nói, muốn hét lên tất cả những gì mình biết. Nhưng nàng không thể lên tiếng, cổ họng không hề phát ra một tiếng động nào! Sao….. sao lại vậy?!
Không chỉ Cám mà Thái Hậu cùng Vương Hiên cũng nhanh chóng biến sắc. Cám…. sẽ không bao giờ nói được nữa sao?
” A…. a…. a….!”
Tại sao? Không nói được, không thể phát âm?! Tại sao?! Thậm chí khi nàng nhìn về phía Vương Hiên, lập tức cô lại có cảm giác như mình không thể phản bội người này. Cái cảm giác kia lại tràn về, vừa lo sợ vừa ghê tởm khiến Cám run lên từng đợt. Nhưng trước mặt mọi người, sự sợ hãi của nàng chỉ đơn giản được hiểu rằng nàng không thể nói nữa.
Lập tức, con người nàng ghê tởm kia ôm lấy nàng, lại vỗ vai an ủi nàng.
” Biểu muội không cần lo lắng. Cho dù Tứ đệ có bỏ thì vẫn còn ca ca này”
Giọng nói nhu tình khiến Cám không kiềm được lại gật đầu?! Nàng trợn mắt nhìn phản ứng trong mình, vừa muốn đẩy ra lại vừa không thể đẩy. Vừa muốn nói, lại không thể nói. Vương Thần…. Vương Thần là bị làm sao? Nàng muốn hỏi, nhưng lại chỉ có thể im lặng nhìn con người kia ôm chặt mình vào. Cám cắn môi, cố giữ lại bình tĩnh đến nỗi môi đã đỏ vì máu. Ấy vậy người ngoài vẫn chỉ nghĩ nàng quá đau khổ di di chứng đột ngột này.
Rốt cuộc, ai có thể hiểu được bao nhiêu tư vị mà nàng nhận khi này?