Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 62_triều Cương Hỗn Loạn


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 62_triều Cương Hỗn Loạn

Mấy ngày hôm sau, triều đình gần như hỗn loạn. Hầu hết các quan thần chức cao vọng trọng đều bị sát hại trong đêm đó, thậm chí cả Hoàng Thượng vẫn còn đang nằm trên giường bệnh. Có câu nước không thể một ngày không vua, nay cả quan thần cũng chỗ hụt chỗ thiếu, thử hỏi ai có thể giữ bình tĩnh?! Hơn hết là sự việc này lại là một cuộc phản loạn, hai trong ba vương tử duy nhất bị gán tội phản nghịch mà truy nã. Phải nói triều cương lúc này chẳng khác gì rắn mất đầu, vô cùng náo loạn! Lợi dụng việc đó, lại có các quan thần xưa nay theo Thái Tử đều đồng loạt dâng tấu xin Hoàng Thượng thoái vị nhường ngôi, với lí do đất nước không thể một ngày không vua. Giờ dù cho Vương Hiên một đầu đầy nghi ngờ, nhưng trong hoàng thất chỉ còn lại mỗi hắn, ai có thể phản bác?! Cũng vì vậy, mấy ngày sau Thái Hậu liền bị ép liên tiếp đã nhanh chóng đồng ý trọn ngày đăng cơ cho Vương Hiên. Dù bà có biết rõ đó là âm mưu, nhưng với sức ép lớn như vậy, vả lại đúng là trong tình thế náo loạn thế này phải nhanh chóng kiếm một vị hoàng đế để trấn chỉnh lại. Hoàng Thượng thì vẫn còn hôn mê chưa biết có thể tỉnh hay không, bà còn có thể làm gì khác?

Trong hoàng cung loạn là vậy, bên ngoài dân tình cũng lo sợ không kém. Tuy họ không biết việc đêm hôm đó, càng không biết tình hình triều cương hiện nay, nhưng mấy ngày nay hai bên đường đều có lính qua lại thì liền nổi tâm sợ hãi. Hơn nữa, họ còn nghe nói hai vị hoàng tử của họ đang bị truy nã! Nhưng họ chỉ là người ngoài cuộc, cuối cùng chỉ có lo sợ xong vẫn sinh hoạt bình thường. Còn những người biết nội tình bên trong thì lại có kẻ cười người khóc, nhất là hai người đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Từ đêm hôm đó, Vương Thần tạm mang Vương Phong trốn trong một huyệt động sâu trong núi. Vì biết bên ngoài đều là quân binh ra ra vào vào nên cậu không dám tự tiện hành động, ban đêm chỉ dám lẻn ra tìm thuốc cho Vương Phong. Còn về Vương Phong, từ hôm đó vẫn mê man chưa tỉnh. Trên mình có vết thương, bên vai lại có mũi tên cắm xuyên vào khiến hắn bị mất máu mà hôn mê. Hơn nữa không được sát trùng mà chỉ nằm trên đất lạnh, bất đắc dĩ lại còn bị nhiễm phong hàn dẫn đến sốt cao mấy ngày nay. Có phải vì hắn may mắn hay mạng quá lớn hay là quá kiên cường, cho đến nay vẫn cầm cự được?

Vương Thần sau khi đắp thuốc cho Vương Phong, lại khó khăn xoay sở cho vết thương bên vai mình. Y cũng không khá hơn là bao, nhưng ít ra vẫn vận công được mới có thể duy trì mạng sống cho cả hai. Nhưng đối với tình trạng này, y biết không thể để lâu hơn nữa. Tuy vậy giờ tư quân đã bị truy sạch, hoàng cung chắc chắn đã bị Vương Hiên thâu tóm trong tay, y nên làm gì bây giờ?

” Hừ…. hừ…!”

Tiếng rên của Vương Phong lại khẽ vang lên làm Vương Thần càng thêm sốt ruột. Y đưa tay lên trán y, cau mày với nhiệt độ chệch lệch của người này. Dù rằng khi trước rất ghét nhau, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu y một mạng, y sao có thể bỏ mặc hắn?

Đang lo lắng, bên ngoài lại nghe thấy tiếng sột soạt khiến Vương Thần giật mình, nhanh chóng vớ lấy thanh kiếm đặt bên cạnh. Bóng đen kia thoắt cái đã hiện ra trước mặt y, y cũng theo phản xạ mà vung kiếm sượt qua người kia.


” Tứ hoàng tử…. thần là người của người!”

Tiếng nói khàn khàn vội vã vang lên, thanh kiếm trên không trung cũng nhanh chóng khựng lại nhưng lại không hề hạ xuống. Ngay sau đó người kia cởi bịt mặt ra, thấy khuôn mặt phó thống lĩnh quen thuộc kia thì Vương Thần mới có chút tin tưởng. Tuy vậy y vẫn không thả lỏng thân thể, dù sao trong tình huống này y nhất quyết không thể tin tưởng ai khác ngoài chính mình.

Phó thống lĩnh kia là người đứng đầu tư quân của Vương Thần, may mắn trốn thoát khỏi nơi hỗn loạn kia. Nhưng vì đám binh lính ngoài kia nên rất khó trong việc tìm ra tung tích của chủ nhân. May mắn thay, hắn đã tìm thấy nơi trú ẩn của y.

” Giờ còn ai sống sót ngoài ngươi?”

Vương Thần hỏi, trong câu nói không hề lộ chút biểu tình nào, không có một chút hi vọng gì.

” Là thần bất tài, chỉ có thể bỏ mặc anh em mà trốn thoát!”

Phó thống cắn răng nói, nhớ lại đêm đó thì không khỏi xanh mặt. Bao nhiêu huynh đệ của hắn, chỉ trong một đêm đều đã ra đi!


” Tứ hoàng tử, dù có trách phạt nô tài cũng xin hãy để sau. Giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, tìm nơi khác chú ẩn.”

Hắn lại nói, gấp gáp nhìn người trước mặt. Hắn không nói dối, và Vương Thần cũng biết vậy. Dù sao sơn động này cũng không phải ở nơi thâm sơn cùng cốc gì, nhanh thôi sẽ bị phát hiện.

” Ngươi nói giờ chúng ta có thể đi đâu?”

Vương Thần lại hỏi, dù trong lòng đã có đáp án từ lâu. Nhưng cậu vẫn chưa di chuyển được là vướng Vương Phong, nơi đó có hơi xa, nếu mang theo Vương Phong rất dễ bị phát hiện giữa đường. Giờ có thêm người này, át hẳn sẽ thành công. Nhưng mà… người này có thể tin tưởng?

” Thần…. quanh đây có một căn nhà nhỏ, khi trước vốn là nơi huynh đệ luyện tập. Tạm thời ta sẽ về đó, may mắn quanh đó có nhiều bẫy bên chắc chắn sẽ trốn được trong một thời gian dài.”

Hắn lại nói, nghĩ đến căn nhà tập sâu trong sơn cốc kia.


” Ngươi có chắc nơi đấy không có ai?”

Vương Thần hỏi lại, dùng ánh mắt nhìn thẳng người trước mặt. Hắn nhanh chóng gật đầu, dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi trước ánh mắt kia.

” Tốt! Dẫn bọn ta đến đấy!”

Vương Thần cười lạnh nói, lại ra lệnh cho người kia cùng mình khiêng Vương Phong đi. Y biết nhà tập kia, nên cũng biết người này không bịa chuyện. Còn về việc tin hay không…. giờ còn cách nào khác sao? Nếu thật là y bị phản bội, thì với sức mình vẫn có thể vác Vương Phong trốn được một lần nữa, sau đó đến nơi cậu vốn định đến, dù sao cũng lộ thì còn kiêng kị gì nữa? Còn nếu người này thật sự một lòng trung thành, càng tốt, cậu có thể hành động nhanh gọn rất nhiều.

Mọi việc nhanh chóng được Vương Thần sắp xếp ổn thỏa, hắn chắc chắn sẽ phản lại được Vương Hiên nhưng thời gian thì lại không thể xác định. Có thể là một tháng, hai tháng,… cũng có thể là một năm, hai năm. Đó là điều y không thể kiểm soát, nhưng lại không kiềm chế được mà nôn nóng. Vì Nhược Ly vẫn còn đang ở trong cung, y không biết nàng liệu có ổn hay không!

Nếu Vương Thần biết giờ đây Cám ngay cả nói cũng không thể, không biết sẽ phản ứng ra sao. Lúc này, Cám đang thất thần ngồi trong một biệt viện xa lạ. Xung quanh đồ đạc xoa hoa, trang trí lộng lẫy khiến người khác không khỏi ái mộ. Trước mặt nàng, người từng được gọi là mẫu nghi thiên hạ đã thắt cổ tự tử trên xà ngang. Bên cạnh, sắc mặt Thái Hậu cũng rất khó coi, phất tay cho người đưa thi thể kia xuống.

” Vô dụng! Ngay cả việc trông coi cũng không xong!”

Thái Hậu tức giận nói, xong liền bước đi. Từ đêm hôm đó, Cám sau khi tỉnh lại liền một bước không rời Thái Hậu. Bởi nàng biết, giờ đây chỉ có Thái Hậu mới có thể bảo vệ nàng. Hơn hết nàng cũng biết mình đã bị Vương Hiên xuống tay hạ độc dược, không biết là loại gì nhưng chắc chắn gần giống mê được. Cũng từ đó, nàng nhờ Thái Hậu tách xa mình và Vương Hiên nhất có thể, nếu không chắc chắn kết cục của nàng sẽ chẳng khác gì chị Tấm lúc này. Ngây ngây ngô ngô, như một con rối mặc người ta sai khiến!


Thái Hậu cũng biết Cám theo mình một phần là muốn bảo vệ bản thân, phần còn lại là cùng tra tin tức của Vương Thần. Trước kia bà đã có lỗi với nàng, nay  bị chính nơi này hại đến câm lại càng khó xử mà đối đãi với người càng thêm sủng nịnh. Thấy người chưa đi theo mình, Thái Hậu dù bức cũng kìm nén cảm xúc mà quay lại gọi.

” Nhược Ly, chúng ta nhanh chóng đi thăm hoàng thượng”

Bà nói, xong nữ tử cũng nhanh chân chạy theo. Chỉ là mới tới cửa liền gặp phải kẻ tiểu nhân đáng ghê sợ kia khiến Cám lập tức nảy sinh chán ghét.

” Thần nhi tham kiến Thái Hậu, biểu muội ngày an”

Tiếng nói vang lên, thân ảnh phiêu diêu tuấn duật từng bước tiến tới khiến người ta phải xao lòng bao nhiêu thì lại khiến Cám nảy sinh chán ghét bấy nhiêu. Nàng tiến tới gần Thái Hậu, cố ý né tránh đi người kia.

” Không cần đa lễ! Về việc của Hoàng Hậu, con nhanh chóng chuẩn bị tang lễ như thường, nhất định không được để ai phát vấn đề”

Thái Hậu thấy Cám né tránh người trước mặt thì chỉ nghĩ là vì Vương Thần đang mất tích, cũng nhanh chóng nói rồi rời đi. Nhưng vừa bước chân thì Vương Hiên lại cản lại. Hắn cười nhẹ nhìn nàng, ánh mắt lại đột nhiên ảm đạm mà nói:

” Sắp đến ngày đại hôn, Tử Đình cũng vì vậy mà hồi hộp không yên. Không biết biểu muội có thể cùng ta đi khuyên nhủ nàng?” ( Tử Đình là tên thật của Tấm, nói thật Au phải đi lục lại mới nhớ cái tên này đấy =^=)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.