Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 60_ván Cờ Ngã Ngửa
Cám cảm giác như chỗ ngồi dưới mình đã có lửa đốt, lập tức bật dậy mà nhìn toàn phía. Xong, nàng không còn bận tâm đến ánh mắt người ngoài mà nhanh chóng liếc sang Vương Hiên, cuối cùng lại nhìn sang Hoàng Hậu. Nhận thấy ánh mắt kia, Hoàng Hậu đang thất sắc cũng ý tứ được, nhưng vẫn không thể che dấu được sự lo lắng. Bà là muốn dùng vũ lực đoạt ngôi, nhưng chưa hề nói sẽ làm ra một trận kinh thiên động địa thế này. Cùng lắm, bà chỉ muốn dùng quân trong âm thầm mà gây sức ép cho hoàng thượng. Thân là nữ nhi hậu cung, sao bà không biết phạm phải tội này sẽ có kết cục thế nào! Nhưng sao giờ đây cư nhiên quân đội lại xông vào?
Trong lúc mọi người còn đang hoảng loạn, một người lại từ trong đó mà bước ra, ý cười thâm hiểm khôn lường. Theo sau người đó còn có nữ nhân thướt tha yêu kiều, nhưng khi nhìn sang Cám lại không hề giấu diếm đi sát khí kia. Thân mặc triều phục hoa lệ như vậy, chắc chắn chức tước rất cao, nhưng sao lại có thể điềm nhiên đến thế?
“NGƯƠI! LÀ NGƯƠI LÀM RA ?!”
Hoàng Hậu lúc này đã lớn tiếng nói, vì nhận thấy các quan chức ở đây đều dần dần bị giết nên cũng không hề kiêng nể. Cám bên cạnh nghe thấy, lại nhanh chóng liếc sang đánh giá hai người kia. Chỉ là, hai người đó lại bước đến chỗ Vương Hiên, một mặt cung kính mà quỳ xuống.
” Mọi chuyện đã hoàn toàn theo ý người”
Lão nhân mang triều phục kia lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười giả dối khiến người ta vô cùng chán ghét. Mà nữ nhân hay chính Lạc Thanh Tư cũng đang âm trầm mà cười, nhìn sang một cảnh bên ngoài. Cám lúc này gần như đã đoán ra chuyện gì, nhưng lại không thể biết trước tiếp theo sẽ ra sao! Vương Thần, Vương Phong có bị gì không? Nàng không hề biết!
” Ngươi! Ngươi dám phản ta?!”
Hoàng Hậu lúc này lại lên tiếng, gần như mặt đã đỏ lên vì tức giận. Người kia đã đi theo bà từ lúc còn là quý nhân, cư nhiên giờ lại quay lại cắn bà một cái đau. Bất quá, bà nào biết nhi tử bà từ lâu đã biết trước vụ này, bà lại không hề để tâm câu nói của hắn nên đã rước đến một cảnh này.
” Người không vì mình trời tru đất diệt thôi Hoàng Hậu!”.
Nguyên Tể Tướng kia lên tiếng, trào phúng mà nói khiến Hoàng Hậu suýt giận đến thổ huyết. Vương Hiên nghe xong, ánh mắt cũng khômg giấu được sự mỉa mai nhìn sang.
” Được rồi! Hai ngươi nhanh chóng đi giải quyết việc còn lại. Xong xuôi, tất cả sẽ như thỏa thuận!”
Vương Hiên âm trầm nói, hai người kia cũng lập tức gật đầu mà bước đi vào lại trong hỗn loạn kia. Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, cứ như đây là trốn không người.
Cắm cắn môi, tâm lại càng lo lắng, nhưng lại đột ngột nhận ra nàng không thể di chuyển được. Cả thân người đột nhiên mất hết sức lực mà ngã lại vào ghế, tuy vậy sắc mặt vẫn không thay đổi gì nhiều.
” Bắt Hoàng Hậu vì tội mưu đồ tạo phản lại cho ta! Còn cả, nhanh chóng dẹp đám phản loạn này lại!”
Vương Hiên cười lạnh nói, lại nghe bên ngoài nhân sĩ tràn thêm vào, tiếng binh khí chạm nhau liên hồi vang cả hoàng cung. Hoàng Hậu cũng cả kinh nhìn mấy tên lính áp tới bắt mình đi, hét lớn bất mãn.
” Ai dám bắt ta! Ai dám đụng tới ta!”
Tiếng hét chói tai, nhưng bà ta vẫn nhanh chóng bị cưỡng chế lôi xuống. Thái Hậu giờ đây kịp thời chạy ra, biến sắc với thế cục này, lại nhìn sang cái người ồn ào kia ra lệnh bắt đi nhanh hơn.
” Nói! Tại sao lại có chuyện này!”
Thái Hậu đã già, nhưng tiếng nói của bà vẫn là khiến người ta có chút run sợ. Cám ngay lập tức muốn ám chỉ Vương Hiên, lại nhận ra cả cổ họng của mình cũng nghẹn lại. Thái Hậu đưa mắt sang Cám, thấy ánh mắt lo lắng kia lại tưởng nàng sợ hãi mà nhanh chóng lướt đến Vương Hiên.
” Thần nhi thấy Hoàng Hậu đột nhiên có vấn đề, điều tra mới nhận ra ý tưởng điên loạn này. Bất quá, đó chỉ là những phóng đoán nên không dám kinh động thánh thường mà tự mình ra tay. Xin Thái Hậu đợi thần giải quyết xong mọi việc sẽ đến thỉnh tội!”
Vương Hiên nhanh chóng quỳ xuống, một vẻ trung quân ái quốc mà lên tiếng, Tấm không biết từ khi nào cũng đã quỳ theo Vương Hiên. Thái Hậu im lặng một lát, âm trầm nhìn hai người đang quỳ dưới chân.
” Vậy ngươi tính giải quyết thế nào?”
Đúng! Quân thành Đông rất mạnh, lại đang giao tranh với tư quân của Vương Thần. Vương Hiên có thể một lúc dọn cả hai thế lực? Có thể trừ khử hai vương tử? Chỉ cần một trong hai phe sống, hắn còn có thể trốn được tội?! Cám vừa nghĩ, tự trấn áp tâm mình. Hơn nữa, cô tin Thái Hậu cũng không phải người hồ đồ.
” Triều ta không thiếu trung quân, chỉ cần có hiềm nghi họ liền biết cảnh giác. Hai thành Tây Nam đã điều quân bao vây, bây giờ có thể trấn áp. Thái Nguyên tướng quân cũng đã cử Hiền Úy phó tướng về đây”
Vương Hiên nhanh chóng nói, mọi chuyện tựa như rất dễ dàng. Cám đã nghe từ Vương Thần, thế lực ủng hộ Vương Hiên cũng rất nhiều, lại đa số là thân hữu của nhà ngoại nên bên Võ chiếm đa số. Chỉ là, nàng không hiểu, tại sao họ có thể vì một lời nói của Vương Hiên mà điều động quân cả hai thành về đây?! Đây là….. không có sự việc này chẳng phải sẽ gây ra một cảnh đại náo sao?! Còn nếu nhất nhất xảy ra, Vương Hiên một bên nắm chắc không phải cũng nên thuộc diện tình nghi đi? Chỉ có một khả năng… tất cả bọn họ cũng đã mang theo tư tưởng phản nghịch kia!
Thái Hậu dường như cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề, vừa định nói gì thì lại có một nô tỳ từ sau trướng chạy ra.
” Không xong rồi, Hoàng Thượng lại hôn mê!”
Nô tỳ sợ hãi nói, Thái Hậu nghe xong cũng biến sắc chạy đi. Hóa ra Hoàng Thượng vừa rồi tỉnh lại hôn mê nữa?! Cám giật mình, cảm thấy có chút may mắn vì đó không phải là kịch độc gì.
” Tất nhiên, ta làm sao có thể để lão chết trong tình thế này!”
Vương Hiên giờ đây đã đứng trước mặt nàng, điềm nhiên nói. Cám tức giận đến siết chặt tay lại, hắn cũng nhanh chóng nhét vào miệng nàng một vật gì đó. Cảm giác viên thuốc trôi tuột xuống cổ họng thì Cám liền lấy lại được giọng nói.
” Ngươi! Ngươi tính làm gì? Vương Thần vốn không hề có ý định cướp ngôi, ngươi có thể âm thầm giải quyết vụ này. Tại sao lại phải làm to?!”
Cám nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong mình, tuy nhiên lại không thể di chuyển nên hận không thể tát thêm người bên cạnh một bạt. Hắn nghe xong, lại cười rộ, liếc nhìn bên dưới dường như đã bắt đầu tan tác lại tàn quân.
” Không làm như vậy, sao ta có thể khử được vật chướng mắt!”
Hắn nói, xong liền hướng mắt xuống bên dưới. Cám cũng biến sắc nhìn xác người nằm dưới đất, trong lòng lạnh lại. Là trạng nguyên khi nãy, là nhân tài của đất nước!
“Ngươi tại sao lại phải giết cả quần thần! Họ là trụ cột của đất nước, ngươi cướp quyền nay lại còn giết cả hiền tài! Căn bản, ngai vàng kia ngươi không xứng…..!”
Cám chưa kịp nói hết đã bị bàn tay to kia chặn lại, sức ép khiến nàng cảm giác có chút đau. Vì đang nói mà không cẩn thận cắn phải môi, máu cũng từ đó chảy dài trên môi mỏng tạo thành một vệt dài.
” Ta có xứng không, tự ta biết!”
Hắn cười nói, sau chỉ lưu lại trước mắt Cám một ý cười mà tiến đêna gần. Sau đó, một cơn đau sau gáy khiến nàng ngất đi. Dù trong lòng có kháng cự cũng không thể làm gì, lần đầu tiên cô biết mình lại vô dụng đến vậy!
” Giờ làm gì nữa?”
Tấm lúc này bên cạnh nhu nhuận lên tiếng. Vương Hiên nhìn nữ tử ngất đi trước mặt, vẫn điềm nhiên bế lên mà hướng vào nơi hoàng thượng đang nghỉ ngơi.
” Đến thăm phụ hoàng chứ sao!”