Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 59_tiến Sai Một Bước
Hương thơm nhàn nhạt vương vấn quanh căn phòng nhỏ, nữ nhân một thân nhung lụa lại mang nét u buồn mà nhìn lại mình trong gương. Tuy không phải mày ngài mắt phượng, nhưng cũng là thanh tú diễm lệ, nhất là ánh mắt đen láy nay mang chút ý buồn lại càng làm nổi bật hơn cho nàng. Vốn nữ tử phiền muộn, âu đều có lí do. Hỏi rằng, mình đi một nơi mà biết chắc nơi đấy sẽ có biến loạn, sẽ vui nổi?
” Nhược Ly tiểu thư, nô tỳ phục mệnh Thái Hậu đến đón người”
Ở bên ngoài một nhan đầu nhỏ lên tiếng, Cám nghe xong cũng chỉ gật đầu bước ra. Khác hẳn thường ngày không phải ở mỗi chỗ xiêm y nhung lụa của Cám, mà còn là khí chất của nàng. Khi trước, nàng xuất hiện đều là diễm lệ quỷ mị vô thường, châu xa nở rộ giữa bầu trời đêm. Nay nàng lại một thân hoàng y, ánh mắt xa xăm như một loại quý khí lạ thường. Nha hoàn kia đứng ngoài cửa từ trước đến giờ chỉ xem nàng như một nữ tử bình thường thì nay cũng bị dọa mà thất thần.
” Đi thôi!”
Nàng lên tiếng, lại bước đi theo con đường quanh nhỏ. Hai bên vẫn tấp nập người như lần trước, nam thanh nữ tú đùa nhau trên đường. Cám tự nghĩ, nếu họ biết mình sắp bị cuốn vào một biến loạn, chắc chắn sẽ cũng mặt mày sa sẩm giống nàng thôi!!!
Cám đi theo nữ hầu nhanh chóng bước vào chính điện, bên trong gần như đã đông đủ người. Tất cả nhanh chóng quay đầu lại, không hẹn mà nhìn chằm chằm nàng. Cám không hiểu tại sao có mấy tiểu thư lại chỉ trỏ nàng mà cau mày. Mãi đến khi thấy Tấm, Cám mới vỡ lẽ! Nàng tránh chọn màu châu sa là vì không muốn nổi bật, ai ngờ chị Tấm cũng diện hoàng y giống nàng. Đây có được xem là nàng cố ý nổi bật hơn chủ tọa?
” Nhược Ly đến rồi, nhanh lại đây”
Thái Hậu thấy nàng liền nhanh chóng lên tiếng, lại khiến làn sóng dư luận thêm việc để bàn. Nàng gượng gạo đi đến bân Thái Hậu, thầm may mắn là mình từ khi bước vô vẫn giữ được biểu hiện ảm đạm không quan tâm ai. Bằng không, giờ đây nàng không biết mình sẽ phải làm thế nào nữa!
Tấm ngồi bên phải Vương Hiên, cách Thái Hậu một ghế. Cám vừa đi vừa khóc thầm, tại sao lại có thể xui tận mạng vậy?! Đã trùng y phục đi, vậy là giờ còn ngồi bên cạnh tân lang tương lai. Cám lại cảm thấy may mắn hơn, hôm nay có biến cố, chắc chắn mọi người sẽ quên nhanh thôi! Buồn cái gì nữa, quân đâu đánh vào nhanh đi!!!
” Hôm nay nàng thật đẹp”
Tấm nói, không vẻ gì là tức giận làm Cám có chút gượng gạo, chỉ biết gật đầu cười rồi về chỗ của mình. Vương Hiên ngồi bên cạnh cũng có quay sang cười với nàng, ngay lập tức nàng lại đỏ mặt?! Cám sợ hãi, nhanh chóng lảng tránh đi khuôn mặt kia, tim đã sắp như ngừng đập. Tại sao… tại sao nàng lại có biểu hiện như vậy?!
Bên dưới, ca khúc vũ nữ đã nhanh chóng lên trình nghệ. Có người ca, có người hát, lại có tiếng chạm tách rượu vang lên náo nhiệt. Cùng với đó là tiếng chúc mừng của các mệnh phụ với Tấm, của các bá quan văn võ với Vương Hiên. Nhưng hầu hết tất cả âm thanh đều không lọt vào tai Cám, mà lâu lâu nàng lại không kìm được mà phải quay sang nhìn Vương Hiên. Giờ mới để ý, hắn đúng là có nét hao gao Vương Thần, chỉ là ánh mắt lại chứa quá nhiều dục vọng. Bất quá… hắn hoàng tuyền quanh người, khi cười lại tỏa ra quý khí. Cám cau mày, cố gạt bỏ suy nghĩ đó, trong lòng sợ hãi không thôi.
” Biểu muội sao vậy? Không khỏe sao?”
Vương Hiên lúc này mới lên tiếng, quay sang nhìn nữ nhân đã xám mặt mà lảng tránh mình. Từ khi nàng bước vào, hắn đã cố ý quan sát nàng. Đúng là như mong đợi, khí chất từ đầu đến cuối đều khiến người ta có vài phần kính nể. Nhất là ánh mắt hôm nay của nàng, êm dịu như nước lại mang vài phần tâm sự, thật sự cuốn hút ánh mắt người nhìn.
” Không… không sao!”
Cám cắn răng nói, không hiểu sao tay mình lại có chút run run. Nàng cố ngăn mình, không được nhìn lên, không được nhìn cái con người đáng khinh kia!!
” Thật sự? Sắc mặt biểu muội đã xám lại rồi?”
Vương Hiên lại lo lắng nói khiến Cám rùng mình hơn nữa. Biểu muội?! Biểu muội là cái quái gì?! Ai là biểu muội của ngươi!!
” Thái Tử, người hãy quay lại mà quan tâm nương tử của mình đi!”
Cám cười lạnh, cuối cùng siết chặt cốc rượu trên tay mà quay lại cười nói. Vương Hiên thấy vậy, cũng gật đầu rồi quay đi sang vờ nói với tấm gì đó. Tấm cũng cười, gật đầu mà đỏ mặt. Mọi người tưởng vậy, lại tưởng một màn thâm tình mà không khỏi trêu chọc. Không ai, kể cả Cám thấy được ánh mắt và nụ cười của người kia hướng về mình. Xem ra, dược độc rất có hiệu quả.
Bên ngoài, các lính gác vẫn canh phòng túc trực như thường lệ. Nhưng vì hôm nay có lễ, cũng không ít tên lười biếng mà trốn một góc uống rượu. Nhanh chóng, một đạo quân xông vào, chỉ trong một khắc đã giải quyết được một đội tuần tra. Quân thành Đông vì theo mật đạo đánh vào nên không ai biết, ngay khi bị phục kích cấm vệ quân liền bị thất thủ. Quân nhanh chóng tràn vô, lúc đầu chỉ là một tốp nhỏ, sau ngày càng nhiều hơn. Không ồn ào, không khua chiêng múa trống, họ cứ thế mà âm thầm tiếp cận điện triều. Đàng sau họ, sau khi các toán quân đã vào hết mật đạo thì Vương Phong mới bước ra, sau hắn tầm chục người hắc y bịt mặt.
” Theo sau, giải quyết từng toán một!”
Vương Phong nói, lập tức hắc y biến mất rồi lại xuất hiện bên trong huyệt đạo. Vì là hầm động nên rất tối lại hẹp, các quân đều chia ra thành những tốp nhỏ. Vương Phong từ khi dùng quân đã chú trọng ám khí, rất dễ dàng đánh trong địa hình như thế này. Nhanh chóng, các toán quân bị tiêu diệt trong im lặng mà những đội khác đều không hay biết gì.
Vương Thần mai phục ở bên trong, sắc mặt ngày càng trầm xuống khi thấy một đạo quân đã vào. Các cẩm y vệ, hắn không ngờ lại vô dụng đến vậy!
” Hoàng tử, chúng ta ra đánh?”
Một thủ lĩnh bước ra hỏi, Vương Thần không trả lời, lại âm thầm theo dõi thêm một lúc, sau đó mới quay lại.
” Cử một nhóm đi bảo vệ Hoàng Thượng, còn lại đợi đến khi náo loạn hãy bước ra. Chúng ta cũng là tự ý mang tư quân vào thành, hãy kiếm cho mình một lí do chính đáng mà thoát tội”
Vương Thần trầm giọng nói, thủ lĩnh kia cũng nhanh chóng gật đầu mà ra chỉ đạo.
Lại nói bên trong, tất cả đã dần chìm trong mĩ tửu, bắt đầu nhộn nhịp mà không kiêng nể gì nữa. Cám lúc này ngày càng bồn chồn, lại quay sang hỏi người hầu bên cạnh.
” Sao hôm nay lại không có mặt của Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử vậy?”
Thái Hậu nghe thấy, đang cười tươi cũng quay lại trả lời.
” Hài tử này lại nhớ Thần Nhi Phải không? Thần Nhi và Phong Nhi đều nói có việc mà đến trễ, chắc chỉ tý nữa thôi”
Thái Hậu cười nói, một tiếng hài tử khiến Cám có chút ngượng ngùng, không hỏi gì thêm mà quay đầu đi. Mọi người thấy một màn thân mật giữa nàng và Thái Hậu, lập tức chuyện sự chú ý.
” Đây chẳng phải là biểu muội của Thái tử phi, còn là người diễn một khúc tiên tử lúc trước sao?”
Một trong đám người ở dưới lên tiếng, nhìn ra là một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt đã ngà ngà đỏ vì men rượu.
” Đa tạ, dân nữ không dám nhân là khúc tiên tử”
Cám đột nhiên bị nhắc tới thì có chút bất ngờ, nhất thời cứng họng.
” Tại hạ tên úy là Đỗ Hiển, khi trước ở tiệc trà cũng đã gặp qua. Không ngờ một người thôn dã như tiểu thư lại có thể múa một vũ khúc xuất sắc đến vậy”
Đỗ Hiển kia nói, có lẽ vì do men rượu mà bạo gan khen nàng trước quần thần. Tuy việc đó là bình thường, nhưng trong mắt tất cả mọi người ai cũng nhận ra ý tứ của thiếu niên Đổ Hiển này. Cám cũng nhận ra, hình như thiếu niên này nhìn trúng nàng rồi đúng không?!
” Nào dám, Hiển huynh đã khách sáo”
Cám cười cho có lệ, sau kính thiếu niên kia một ly rồi quay đi. Không ngờ thiếu niên kia lại dám mượn rượu để bày tỏ cả lòng mình.
” Ta từ nhỏ đã có đam mê vũ xướng, xin hỏi khi nào có thể cùng tiểu thư đàm đạo?”
Đàm đạo cái khỉ gì?! Nghe là thấy đó là cái cớ rõ rành rành mà! Cám cười cười, muốn hét lớn rằng ngươi không nghe tin đồn ta là hồ ly câu dẫn Tứ hoàng tử sao!!! Người xung quanh từ nãy giờ im lặng cũng bắt đầu bàn tán về nàng. Vốn họ không biết thân phận thật sự của nàng, từ đầu đến cuối đều nghĩ nàng không thể hợp với Vương Thần. Đỗ Hiển là trạng nguyên năm nay, công danh mở rộng, tuy là có chút nuối tiếc nhưng các tiểu thư kia liền quyết ủng hộ Đổ Hiển. Một bên là Vương tử, một bên chỉ là một cái nhà quan. Các nàng tự biết nên nhìn về bên nào, bỏ bên nào!
” Việc này…. Hiển huynh….”
Cám cố gắng gạt bỏ mấy lời nói quanh mình, định lên tiếng lại nhanh chóng bị một tiếng động lạ làm giật mình. Quay lại thấy Hoàng Thượng đánh rớt li rượu trong tay, một bên ho mạnh. Tất cả sự tình khi trước nhanh chóng bị quên sạch, quần thần chỉ chăm chăm lo cho cửu ngũ chí tôn của mình. Đại tiệc bị dời lại, các bá quan nhanh chóng rời đi mà Thái Y cũng nhanh chân bước vào ngự điện. Nhưng là, các bá quan vừa bước ra ngoài lại lập tức hét lớn, sau đó người người chạy toán loạn lại vào trong. Tiếng đao binh chạm nhau, tiếng người hò hét. Cám ngồi trên cao, nhìn hết thẩy những sự lộn xộn này mà đột nhiên chết lặng.
Vì mọi sự xảy ra quá nhanh? Chỉ một phần thôi! Vì nàng đã biết sớm muốn sẽ xảy ra binh biến này.
Quan trọng, nàng thấy Hoàng Hậu cũng biến sắc ngay sau khi thấy binh biến. Vậy… là sao? Không phải đó là kế hoạch của bà ta sao?!!!
Quan trọng hơn nữa là, nànglại thấy Vương Hiên cười lạnh nhìn mọi thứ, còn Tấm thì lại chỉ mê man nhìn con người ác độc kia!
Cám sợ hãi, nhìn lại binh chiến trước mặt, ngày càng lo lắng.
Dường như, bọn họ đã tiến sai một bước rồi.