Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 16: Định An Hầu


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 16: Định An Hầu


Ngay sau đại lễ, một đạo thánh chỉ nữa truyền tới Định Hầu Phủ.

Thái giám tuyên chỉ là Hách công công bên người hoàng thượng.

“Đại Học Sĩ Hàn Lâm Viện, Hà Trí Bình tiếp chỉ.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết.

Hà Trí Bình đích tử Định Hầu Phủ, học vấn uyên bác, hành vi, sở tác khuôn phép, lễ độ, thích hợp kế thừa tước vị Hầu gia.

Nay sắc phong làm Định An Hầu…!
Khâm thử…”
Hà Trí Bình dập đầu, hô lớn.

“Hạ thần, lĩnh chỉ tạ ơn…Hoàng thượng vạn tuế…!vạn vạn tuế…”
Liên tiếp mấy đạo thánh chỉ tới, tất cả đều là tin tốt đối với một nhà tam phòng.

Nay lại thêm một cái sắc phong Hà Trí Bình thành Định An Hầu.

Lão phu nhân nghe xong trực tiếp ngất đi, bệnh nặng liệt giường, sức khỏe giảm sút.1
Ngay trong ngày, bảng tên trước cửa phủ, cũng được người trong cung tới đổi thành Định An Hầu Phủ.

Đại phòng, nhị phòng mặt xám như tro.

Tam phòng giờ là chủ nhân của hầu phủ, chính viện lớn nhất được sửa sang lại để cả nhà họ chuyển tới ở.

Hà Bảo Ngân chuyển tới viện lớn hơn, tâm tình vui vẻ, cho người bố trí lại tất cả mọi thứ.

Hà Thanh Nhân đi tới nhìn thấy, trong lòng tức giận, không nhịn được, châm chọc.

“Ngũ muội thật có tâm tình, nội tổ mẫu đang bệnh nặng, ngươi không đến thăm hỏi, ở bên người chăm sóc, còn ở đây mà vui vẻ như vậy, thật là có hiếu.”
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, ngoài cười, trong khinh miệt, nói.

“Nội tổ mẫu hả? Ta nào dám nhận vơ đâu.

Nội tổ mẫu của ta không phải đã phi thăng rồi hay sao…”
Hà Thanh Nhân nghe nàng nói, tức giận, dậm chân, chỉ tay vào mặt nàng.

“Ngươi…!Ngươi…”
Hà Bảo Ngân gạt tay nàng ta xuống, lạnh giọng cảnh cáo.

“Nói chuyện cho đàng hoàng tử tế, đừng có chỉ trỏ lung tung…”
Hà Thanh Nhân uất ức, nghiến răng, mắng.

“Ngươi…!Cái thứ ti tiện…”
“Bốp…” Hà Bảo Ngân thật sự nóng máu rồi, dùng sức đánh xuống một bạt tai.

Hà Thanh Nhân cảm thấy trước mắt tối lại, bên tai là giọng nói lạnh như băng của Hà Bảo Ngân.

“Mồm miệng sạch sẽ một chút.

Ngươi đừng quên, hiện giờ đây đã là Định An Hầu Phủ, phụ thân ta là Định An Hầu…”
Hà Thanh Nhân ôm mặt, ánh mắt thất thần, không nói được câu nào.

Một lát sau, ôm lấy mặt chạy ra ngoài.

“Hay…”
Lê Hữu Quân từ trên tàng cây cao nhảy xuống, vỗ tay khen ngợi.

Hà Bảo Ngân nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, vui vẻ.

“Thanh Phong ca ca…”
Nàng đi tới, đấm lên người hắn một cái, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

“Huynh dạo này đi đâu mà mất tăm, mất dạng thế.”
Lê Hữu Quân đưa tay sờ mũi, cười một tiếng, ném cho nàng một hộp quà nhỏ.

“Ta gần đây đi xa một chuyến, đây là quà tặng cho muội…”
Hà Bảo Ngân mở nắp hộp ra, thấy bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc trai thượng hạng, chế tác tinh xảo, hô lên.

“Đẹp quá…”
Lê Hữu Quân nhướng chân mày, ngồi xuống bên gốc cây, nhìn người trước mặt đang vui vẻ ngắm đồ mình tặng, tâm tình hắn cũng được thả lỏng mấy phần.

Mấy ngày hôm nay, chuyện tranh chấp trên triều, làm hắn nhức đầu không thôi.

Hà Bảo Ngân thấy hắn không nói gì, nhìn sang.

Đảo mắt một vòng, giảo hoạt, đi tới, cười vô cùng chân chó lấy lòng.

“Hôm nay nhìn huynh rảnh rỗi như vậy, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi…”
Lê Hữu Quân liếc xéo nàng một cái, hắn còn không biết cái đức hạnh của nàng sao, nhìn qua biểu hiện là đã biết nàng đang tính chuyện phá phách nào đó rồi.


“Muốn làm gì, nói thẳng đi…Ta còn lạ muội sao?”
Hà Bảo Ngân đưa tay, vỗ vai hắn, cười đến vui vẻ.

“Haha…!Cũng chỉ có huynh hiểu ta thôi.

Ta hôm trước nghe nói, Bích Thủy Sơn Trang hôm nay có đấu giá gì đó, trong các vật phẩm đấu giá, có một cái gọi là Ti Tằm ngàn năm, ta muốn cái đó…”
Nói đến đây nàng hơi ngước mắt nhìn hắn một cái, cười sâu thêm mấy phần.

“Hì hì…!Huynh xem…”
Lê Hữu Quân hiểu ý, cười khẩy một tiếng.

“Muốn ta lấy nó cho muội, vậy muội cho ta được cái gì chứ?”
Hà Bảo Ngân hơi trề môi, có chút không hài lòng.

“Hảo bằng hữu với nhau, huynh cùng ta tính toán làm cái gì? Ta cũng không nói huynh mua cho ta, ta sẽ tự mua lấy, còn không được sao?”
Lê Hưu Quân điểm lên trán nàng một cái, mắng.

“Hừ…!Không tính toán với muội, để rồi làm ** li cho muội chắc.”
Hà Bảo Ngân lắc lắc cánh tay của Lê Hữu Quân, nhỏ giọng nịnh nọt.

“Huynh mang ta đi đến đó, lấy cái Ti Tằm ngàn năm kia trước đã, về sau ta giúp huynh làm việc còn không được hay sao?”
Lê Hữu Quân bất đắc dĩ, làm bộ thở dài, trong lòng không khỏi cười lên ha hả.

Hắn hôm nay cất công tới đây, chính là muốn đưa nàng đến Bích Thủy Sơn Trang lấy Ti Tằm kia.

Thuận tiện có được chút lợi ích này, rất tốt…!
Hà Bảo Ngân còn đang vui vẻ, nào biết mình đã bị tính kế rồi.

Lê Hữu Quân mang theo Hà Bảo Ngân, hai người cưỡi Hắc Mã Y, đi tới Bích Thủy Sơn Trang.

Trước cửa Bích Thủy Sơn Trang thủ vệ canh gác sâm nghiêm, hai người vừa xuống ngựa, đã bị ngăn lại.

Quản sự tiến đến, khách khí, chắp tay, nói.

“Xin hỏi, hai vị có thiệp mời của sơn trang không ạ…”
Lê Hữu Quân ném cho hắn một bái thiếp màu tím vô cùng tinh xảo.

Quản sự nhìn thấy bái thiếp, vội vàng cúi người hành lễ.

“Thanh Phong Các Chủ đại giá quang lâm, lão nô thật có mắt không tròng, xin Các Chủ chớ trách tội.”
Hắn dừng lại một chút, khom người thật sâu, sau đó mới làm tư thế mời.

“Mời vào…!Mời vào…”
Hà Bảo Ngân mặc một bộ nam trang, xòe quạt, che miệng cười trộm một tiếng.

Lê Hữu Quân liếc nàng một cái.

“Chúng ta vào thôi…”
Quản sự rất nhiệt tình, dẫn đường cho bọn họ, vừa đi vừa giới thiệu về sơn trang một chút.

Vừa vào đến bên trong sảnh chính, quản sự đã hô lớn.

“Thanh Phong Các Chủ đến…”
Một đoàn người đang ngồi ở bên trong, nghe tiếng hô, nhao nhao nhìn ra bên ngoài.

Trang Chủ Bích Thủy Sơn Trang, Triệu Cường là một nam tử trung niên, hắn mặc trường bào màu tím, đi ra, chắp tay, khách sáo nói.

“Thanh Phong Các Chủ, đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, thất lễ, thất lễ…”
Lê Hữu Quân cũng khách khí mà đáp lại.

“Trang chủ khách khí rồi…”
Triệu Cường nhìn sang bên cạnh Lê Hữu Quân, thấy một nam tử nhỏ tuổi, ngạc nhiên hỏi.

“Đây là…”
Lê Hữu Quân cười ha hả, kéo Hà Bảo Ngân đến, nói.

“Hắn là Hà Tiến, tiểu đệ của ta…”
“Hả…” Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới há hốc mồm, Thanh Phong Các Chủ có tiểu đệ sao? Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn hai người đang đứng một chỗ kia, càng nhìn càng thấy có gì đó không thích hợp..

Có mấy người như có, như không, thâm ý nhìn hai người, nhỏ giọng bàn tán.

“Thảo nào, trên giang hồ đều nói hắn không thích mỹ nhân…”
“Đúng, đúng…!Haha…!người ta không thích mỹ nữ, người ta thích mỹ nam đấy…”
“Mẹ nó, quá cởi mở đi…”
Lê Hữu Quân sắc mặt đen lại, nhìn sang người bên cạnh, nàng đang dùng quạt che mặt nín cười, tâm trạng càng thêm bực bội, thanh danh của hắn xem như bỏ rồi.

Hắn cúi xuống, ở bên tai nàng, nói nhỏ.

“Thú vị sao?”
Hà Bảo Ngân nhận ra nguy hiểm, thức thời lắc đầu.

“Không, không có…”

Lê Hữu Quân nhìn nàng, cười như không cười, nói.

“Ta thấy, muội cười rất vui vẻ…”
Hà Bảo Ngân vội vàng lắc đầu như trống bỏi, khóe môi giật giật.

“Không có mà…!Đấy…!Đấy là cơ mặt của muội bị co giật thôi…”
Lê Hữu Quân liếc xéo nàng một cái.

“Hừ…”
Nhìn hai người mắt qua, mày lại, tất cả người có mặt, đều chắc chắn thêm suy đoán của chính mình.

Triệu Cường cũng không để cho mọi người chờ lâu, đi lên trên đài cao.

“Các vị…!Hoan nghênh, các vị đã tới tham dự Buổi đấu giá vật phẩm, của Bích Thủy Sơn Trang.

Tiếp theo, không để mọi người phải chờ đợi lâu, các vật phẩm đấu giá ngày hôm nay sẽ được đưa lên…”
Bên dưới, mọi người đều thu lại tâm tình, nhìn lên sân khấu.

Mấy vậy phẩm đầu tiên, rất nhanh đã được trả giá mang đi, Hà Bảo Ngân đối với mấy thứ đó, một chút hứng thú cũng không có.

Lúc này, trên sân khấu đẩy ra một cái lồng, được phủ vải đen.

Triệu Cường, cao giọng giới thiệu.

“Đây là vật phẩm sống duy nhất ngày hôm nay.”
Tấm màn đen được kéo xuống, lộ ra bên trong một con sói nhỏ, lông trắng tinh, đôi mắt màu tím đầy tính công kích, nó đang cảnh giác nhìn xung quanh.

Hà Bảo Ngân đang nhàm chán, bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn lên.

Triệu Cường nhìn xuống dưới, gõ bàn, nói.

“Đây là Sói tuyết, tính công kích cực mạnh, nhất là con sói này là Sói Vương, huyết mạch thuần khiết, hoang dã, đôi mắt màu tím uy nghiêm, đẹp mê hồn, quý hiếm vô cùng.

Giá khởi điểm một nghìn lượng…”
Bên dưới xôn xao, bắt đầu trả giá…!
“Một nghìn năm trăm lượng…”
“Hai nghìn lượng…”
“Hai nghìn năm trăm lượng…”
Hà Bảo Ngân gấp không thể chờ, hô lên.

“Năm nghìn lượng…”
Toàn trường im lặng, nhìn sang phía của nàng, lại nhìn sang Lê Hữu Quân.

Thấy hắn đang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng thì khẽ rụt cổ, hồng nhân bên cạnh Thanh Phong các chủ đã tỏ vẻ yêu thích, bọn họ nhường cho hắn vậy, dù sao cũng chỉ là một con thú nhỏ mà thôi.

Triệu Cường vui vẻ, gõ chuông.

“Năm nghìn lượng…!Không còn ai ra giá, vậy Sói Vương thuộc về Hà Tiến công tử.”
Hà Bảo Ngân tâm trạng vui vẻ, tiếp tục xem các vật phẩm tiếp theo.

Lê Hữu Quân nhìn nàng vui vẻ, tâm tình cũng tốt theo.

Rất nhanh sản phẩm cuối cùng được đưa lên, Triệu Cường dương dương, đắc ý, nói.

“Đây là Ti Tằm trăm năm, vô cùng hiếm có.

Giá khởi điểm một vạn lượng hoàng kim…”
Bên dưới nhất thời xôn xao.

“Năm vạn lượng hoàng kim…”
“Là vàng, không phải bạc…Có đáng hay không chứ…”
“Đáng…!Chỉ là ta vẫn chỉ nên ngồi xem thôi, quá đắt giá…”
“Hai vạn lượng…” Một người ra giá.

Tất cả mọi người đều nhìn sang hắn, hắn ta cười nâng chung trà hướng với họ.

“Lâm mỗ lần này tới đây chính vì yêu thích Ti Tằm này, các vị, thỉnh nhường nhịn một chút, coi như bán cho Lâm mỗ một ân tình đi…”
Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng, hờ hững ra giá.

“Năm vạn lượng…”
Toàn trường hít vào một hơi khí lạnh.

Lâm Khá nâng ánh mắt nhìn Lê Hữu Quân.

“Thanh Phong Các Chủ cũng có hứng thứ với thứ này hay sao?”
Lê Hữu Quân hờ hững lắc đầu.

“Ta không có hứng thú với nó…”
Lâm Khá nghe hắn nói, cười lên ha hả, chắp tay.


“Nếu huynh…”
Lê Hữu Quân giơ tay cắt lời hắn, ánh mắt nhìn qua Hà Bảo Ngân một chút.

“Ta không hứng thú, nhưng tiểu đệ của ta hôm nay tới là vì nó.

Vậy nên, Lâm Trưởng môn, không biết có thể nhường cho ta hay không?”
Lâm Khá trong mắt lóe lên hàn băng, thu lại nụ cười, nói.

“Vậy thì không được rồi.

Xem ra, chúng ta vẫn nên đấu giá công bằng đi.”
Hắn nhìn Triệu cường, ánh mắt ý vị.

“Ta ra giá 6 vạn lượng…”
Lê Hữu Quân hời hợt, lấy một quả cam, lột vỏ đưa cho Hà Bảo Ngân, nhìn Lâm Khá một cái.

“10 vạn lượng…”
Lâm Khá đang muốn ra thêm giá, bên cạnh người đi theo hắn khẽ kéo lấy tay hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Trưởng môn sư huynh, chúng ta không đủ…”
Lâm Khá trừng mắt với hắn, tức giận.

“Ngươi câm miệng…”
Người nọ thở dài một cái, nâng giọng.

“Huynh mới nhận chức trưởng môn, các lão già kia còn đang nhìn chằm chằm vào huynh đó, huynh không thể chỉ vì một cái Ti Tằm mà để cho người ta nắm thóp được.”
Cuối cùng Lâm Khá thua một cách mất mặt như vậy, Lê Hữu Quân lấy Ti Tằm đưa cho Hà Bảo Ngân.

“Hôm nay vui vẻ chứ…”
Hà Bảo Ngân tâm tình rất tốt, ôm theo con sói nhỏ trong ngực, cười rộ lên.

“Rất vui nha…”
Lê Hữu Quân nhìn nàng cười, nụ cười đó như ánh trăng thuần khiết, khiến người ta ngây ngẩn.

Tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, đại lễ mừng thọ Hoàng Hậu diễn ra.

Thiệp mời trong cung truyền tới, Lý Thu Huyền bắt đầu sốt sắng chuẩn bị mọi thứ.

Sáng sớm Hà Bảo Ngân đã bị dựng dậy, trang điểm, chọn trang phục.

Dương Nhung và Đường Yên bận trước bận sau, cuối cùng cũng xong đúng giờ.

Hà Bảo Ngân lim dim, mơ màng, đi tới cổng chính.

Lão phu nhân hiện giờ không còn đủ tư cách tiến cung, Lý Thu Huyền là đương gia chủ mẫu, Định An Hầu phu nhân, thiệp mời trong cung trực tiếp gửi đến cho nàng.

Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều, mắng.

“Nha đầu này, thật là… Đến bao giờ, cái tính ngủ nướng của con, mới bỏ được đây.”
Bên cạnh Hà Thanh Nhân, Hà Minh Nguyệt nhìn nàng thì khinh thường vô cùng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt, hiện tại nàng là Ngự Nữ, lại là thiên kim duy nhất của Định An Hầu, thân phận tôn quý, các nàng không thể so sánh.

Hà Lưu Ngọc tỏ vẻ thân thiết, đi tới, nắm tay nàng, ôn nhu, hỏi thăm.

“Ngũ muội, mệt mỏi sao…”
Hà Thanh Nhân tránh khỏi tay của nàng ta, đi tới tựa đầu vào vai Lý Thu Huyền làm nũng.

“Mẫu thân, ta thật không quen dậy sớm thế này đâu, mệt mỏi muốn chết…”
Lý Thu Huyền điểm điểm cái trán của nàng.

“Ngươi còn như vậy, sau này ai mà dám rước chứ…”
“Haha…!Mẫu thân lo gì, muội muội như vậy chính là tụ linh khí nha…”
Hà Trí Quang không biết từ bao giờ, xuất hiện ở phía sau, cười lớn, trêu chọc muội muội nhà mình.

Hà Bảo Ngân nguýt hắn một cái, bĩu môi.

“Huynh còn biết đường về sao? Muội tưởng huynh chuyển nhà tới quân doanh luôn rồi…”
Hà Trí Quang đi đến vén rèm xe, làm tư thế mời.

“Ai ôi, đừng như vậy mà, ta về làm ** li cho muội và mẫu thân mấy ngày để bồi tội còn không được sao.”
Lý Thu Huyền nhìn hai huynh muội pha trò, cười dịu dàng đi tới.

Tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu, được bố trí vô cùng xa hoa, Hà Bảo Ngân đối với những nơi gò bó quy củ, hoàn toàn không có một chút hứng thú nào.

Mấy vị quý nữ quen biết nhau, cúi đầu nói chuyện, Lại Thanh Hương ghé vào tai Hà Bảo Ngân nhỏ giọng.

“Khi nãy ở bên ngoài, ta thấy Hà Minh Nguyệt cùng mấy người Thu Hoài quận chúa, nói chuyện gì đó, có nhắc tới muội.

Muội phải cẩn thận một chút đó.”
Hà Bảo Ngân nhíu mày, gật đầu, oán giận một chút.

“Mấy người này nói đến muội, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt, thật không biết muội đắc tội bọn họ ở đâu chứ…”
Thu Hoài quận chúa được một đám quý nữ vây quanh, đi tới, ngồi xuống cùng bàn với nhóm người Hà Bảo Ngân.

Hà Minh Nguyệt uyển chuyển, thân thiết giới thiệu.

“Quận chúa, đây chính là ngũ muội của ta, Hà Bảo Ngân.”
Thu Hoài quận chúa, kiêu ngạo liếc nhìn Hà Bảo Ngân.

“Ồ…!Ngươi chính là Hà Bảo Ngân, ngũ muội mắt cao hơn đầu, coi thường, bắt nạt tỷ tỷ trong nhà sao…”
Hà Bảo Ngân nghe khẩu khí bất thiện của nàng, trong lòng cười khẩy, ngoài mặt hờ hững, nói.

“Ta là Hà Bảo Ngân, nhưng ta tự thấy mình chưa từng bắt nạt ai, người nào nói với ngươi như vậy, thật là biết đặt điều…”
Thu Hoài quận chúa nhìn nàng, sắc mặt không hài lòng, lớn tiếng.


“Thật không quy củ, gặp bản quận chúa, tại sao ngươi không hành lễ…”
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, cười, bình tĩnh, nói.

“Tại sao ta phải hành lễ với ngươi…”
Thu Hoài quận chúa bị nàng làm cho tức giận, chỉ tay vào mặt nàng, mắng.

“Ta là quận chúa…”
Hà Bảo Ngân nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

“Nhưng ta là Huyện Chủ, Ngự Nữ được thánh thượng sắc phong, nếu ta nhớ không nhầm, thì chúng ta là ngang hàng nha…”
“Ngươi…” Thu Hoài quận chúa, nhất thời nghẹn lại.

Cuối cùng, không thể làm gì được, chỉ hậm hực ngồi xuống.

Hà Bảo Ngân không để ý tới nàng ta, tiếp tục quay sang nói chuyện cùng mấy người Lại Thanh Hương.

Hà Lưu Ngọc thấy Thu Hoài quận chúa tức giận, đưa cho nàng ta một ly trà, nhỏ giọng nói.

“Quận chúa bớt giận.

Ta là Hà Lưu Ngọc, tam tỷ của Bảo Ngân.

Ta thay nàng xin lỗi với người.

Nàng còn nhỏ, trong nhà Hầu gia và phu nhân nuông chiều nàng, nên nàng có chút không hiểu quy củ cho lắm.”
Hà Thanh Nhân cười đầy khinh thường, nói nhỏ với khuê mật của mình ở bên cạnh.

“Ha…!nhìn xem, Hà Lưu Ngọc thật biết nói chuyện, muốn làm quen với quận chúa thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy thật chướng mắt.”
Khuê mật của nàng ta, cười nhẹ, ghé lại.

“Nàng ta cùng Tứ hoàng tử nghe nói có gian tình, chúng ta vẫn nên cẩn thận, bớt cùng nàng gây chuyện thì hơn.”
Hà Thanh Nhân sắc mặt đen lại, trong lòng vạn phần không cam lòng.

Vì cái gì mà hết Hà Bảo Ngân đến Hà Lưu Ngọc đều may mắn như vậy, còn nàng ta thì không chứ.

Hà Bảo Ngân không hề biết bản thân đã gây thêm ân oán, vẫn cùng Lại Thanh Hương vui vẻ nói chuyện.

“A aaa…” Các nàng đang nói chuyện, có một cung nữ tới thêm trà, nàng ta làm đổ bình trà lên người Hà Bảo Ngân, nàng bị bỏng, kêu lên, xô ghế đứng sang một bên, dùng tay giũ váy.

Cung nữ kia sợ hãi vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu.

“Nô tỳ đáng chết…!Nô tỳ đáng chết…”
Lại Thanh Hương lo lắng cho Hà Bảo Ngân, hô lên.

“Ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Còn không mau gọi người tới…”
Ở bên cạnh một ma ma vội vàng chạy tới, nói.

“Để nô tỳ dẫn tiểu thư đi tới nhã gian kiểm tra thương tổn, đổi lại xiêm y…”
Nàng ta tức giận, trừng mắt với cung nữ hậu đậu kia, quát lên.

“Chân tay vụng về…!Người đâu, mang nàng ta xuống, chờ Hậu ma ma xử trí…”
Cung nữ kia hoảng sợ, co người lại, dập đầu liên tục.

“Nô tỳ đáng chết…!Xin tiểu thư tha mạng…!Vũ ma ma…!Vũ ma ma…!Xin người cứu nô tỳ…”
Vũ ma ma mất kiên nhẫn, phất tay với người bên cạnh.

“Mang nàng đi, đừng để ảnh hưởng tới các vị tiểu thư…”
Đường Yên nhận được tin tức của chủ tử, lo lắng chạy tới, đỡ lấy Hà Bảo Ngân, đi theo Vũ ma ma.

Lại Thanh Hương muốn đi theo, Đường Yên cảm kích nói với nàng.

“Cảm tạ Biểu tiểu thư, nhưng người cứ ở đây đi ạ, có nô tỳ theo hầu tiểu thư là được rồi ạ…”
Lại Thanh Hương còn muốn nói gì đó, Hà Bảo Ngân đã cười với nàng, nói.

“Có Đường Yên theo ta là được rồi, tỷ ở lại đây đi…!Ta không sao đâu, đừng quá khẩn trương.”
Lại Thanh Hương nghe nàng nói, cũng không cố chấp muốn đi cùng nữa.

Hà Bảo Ngân được đưa tới một gian phòng ở hướng tây nam.

Vũ ma ma cung kính với nàng.

“Huyện Chủ mời vào.

Nô tì đã cho người mời nữ y quan tới…”
Đường Yên đỡ Hà Bảo Ngân vào bên trong, nói với Vũ ma ma.

“Tiểu nữ ở trong phủ có học qua một chút y thuật, có thể tự xem cho tiểu thư nhà mình.

Ma ma không cần phiền toái như vậy.”
Vũ ma ma khó xử, chần chừ một lát.

“Hay để ta vào giúp đỡ cô nương, nhân thể nhìn qua thương thế của tiểu thư một chút, trở về sẽ tiện bẩm báo lại hơn.”
Hà Bảo Ngân hơi nhíu mày, mất kiên nhẫn.

“Ta không sao.

Ngươi cứ ra ngoài đi…”
Thấy nàng có vẻ tức giận, Vũ ma ma cũng không dám nói thêm nữa, khom người hành lễ, lui ra bên ngoài.

“Vậy nô tì ở bên ngoài chờ, có gì tiểu thư cứ sai bảo.”
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu.

“Được…”
(còn tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.