Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 15: Đại Lễ Tế Tổ


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 15: Đại Lễ Tế Tổ


Hà Bảo Ngân mang theo hai người Đường Yên, Dương Nhung tiếp tục mua sắm, bất ngờ ở phía trước, có một nhóm người đang tụ tập đông đúc, bàn tán, chỉ trỏ, cái gì đó.

Hà Bảo Ngân hiếu kỳ, cũng chen đến gần, nàng nhìn thấy một cô nương dung mạo tinh xảo, trên người từ trên xuống dưới đều là vật phẩm xa hoa.

Dưới chân nàng ta, một ông lão ăn xin đang ngồi ở đó, bộ dạng nhếch nhác, đối lập vô cùng.

Phạm Oanh nâng mặt, lớ lối, nhìn ông lão ăn xin, giọng nói đầy khinh miệt.

“Một tên ăn mày, rách nát, bẩn thỉu, thấp kém như ngươi mà cũng xứng, cùng bản tiểu thư nói chuyện hay sao.

Bản tiểu thư cho ngươi mặt mũi là phúc phần của ngươi, ngươi lại còn không biết điều…”
Người ăn mày, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn người trước mặt, giọng nói ôn hòa.

“Tiểu thư, ta không cần phúc phần này của ngươi.

Ngươi cứ giữ lại cho mình đi, còn đồ của ta, ta sẽ không giao cho ngươi đâu.”
Phạm Oanh nhìn lão nhân, cười lên ha hả.

“Haha…!Thật là một kẻ không biết điều, đồ nào là của nhà ngươi, rõ ràng đây là đồ của bổn tiểu thư, ngươi còn không mau trả lại.”
Lão nhân hơi híp mắt, khóe môi cười lạnh một tiếng.

“Giữa ban ngày còn muốn ăn cướp hay sao?”
Vị tiểu thư sắc mặt đen lại, tức giận nghiến răng.

“Rượu mời ngươi không uống, muốn uống rượu phạt sao…”
Lão nhân cười, nhún vai.

“Lão không uống rượu, không cần ngươi phải mời lão…”
“Ngươi…!Ta là đích nữ của Thành Quốc Công Phủ, nếu ngươi không giao đồ ra thì đừng có trách ta không nương tay…”
Lão nhân ý cười trên mặt, sâu thêm mấy phần, ý vị thâm trường mà nói.

“À…!Thì ra là đích nữ của Thành Quốc Công Phủ…”
Phạm Oanh nghe lão nhân nói, đắc ý, cười khẩy.

“Sao? Đã biết bổn tiểu thư là ai rồi, còn không mau giao đồ ra.”
Lão nhân đưa mắt nhìn nàng, bộ mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

“Đồ của lão, sao phải đưa cho ngươi…”
Phạm Oanh lần này thực sự bị chọc cho tức giận rồi, nhìn sang đám gia đinh nhà mình ra lệnh.

“Các người ngây ra đó làm gì, còn không mau đi lên, lấy đồ cho bổn tiểu thư.”
Đám gia đinh nghe lệnh, không một chút chần chừ, hướng lão nhân lao lên, động thủ.

Những người xung quanh đều nhao nhao tránh sang một bên.

Biết Phạm Oanh là đích nữ của Thành Quốc Công Phủ, nào có ai dám đi lên bênh vực ông lão nữa.

Họ cũng không muốn đắc tội với nàng, hay nói đúng hơn là Thành Quốc Công Phủ sau lưng của nàng.

Hà Bảo Ngân nhìn một chút, tinh thần nghĩa hiệp dâng cao, từ trong đám đông vung ra một cây roi, đánh tới đám người kia.

Dương Nhung và Đường Yên thấy tiểu thư nhà mình động thủ, cũng vội vàng xông vào.

Chỉ một lát sau, chủ tớ ba người đã đánh cho tất cả mấy người của Phạm Oanh, răng rơi đầy đất.

Hà Bảo Ngân phủi phủi chút bụi trên người, nhìn Phạm Oanh đang tức giận đứng một bên, nói.

“Đường đường là đích nữ của Thành Quốc Công phủ, lại đi cướp đồ của một ông lão…”
Nàng hơi dừng một chút, chắp tay ra sau lưng, tiến tới nhìn Phạm Oanh một lượt từ trên xuống dưới, chép miệng, nói tiếp.

“Nhìn qua thì thấy ngươi đâu có nghèo túng tới vậy chứ nhỉ?”
Phạm Oanh bị ánh mắt, cùng lời nói này của Hà Bảo Ngân, làm cho tức tới không thở nổi.

“Ngươi…!Ngươi…”
Hà Bảo Ngân tốt bụng, xua tay với nàng.

“Ngươi cái gì mà ngươi…!Ây za aaa…!Nhìn xinh đẹp như vậy mà lại bị nói lắp, thật đáng tiếc quá đi…”
Phạm Oanh bị nàng làm cho tức đến run cả người, nha hoàn thiếp thân của nàng ta trừng mắt, nhìn Hà Bảo Ngân, quát lớn.

“Ngươi là kẻ nào? Dám đắc tội với đích nữ của Thành Quốc Công phủ, ngươi chán sống rồi hay sao?”
Hà Bảo Ngân nhún vai một cái, lắc đầu, cười, nói.

“Ây…!Mạng sống này đáng giá lắm nhé, ta vô cùng yêu quý mà…”

Phạm Oanh bình ổn lại tâm tình, hung hăng nhìn nàng một cái.

“Chõ mũi vào chuyện của bổn tiểu thư, hôm nay ngươi chết chắc rồi…”
Nàng ta nói xong, phất tay ra hiệu cho một đám người, không biết đã đến chi viện từ lúc nào, xông lên.

Hà Bảo Ngân nhìn trận thế của quân địch sắc mặt trầm xuống, nàng thuận tay kéo lấy ông lão một cái.

“Chạy…”
Lão nhân bị nàng lôi theo chạy, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, trong tay xuất hiện một ít đậu phộng, không dấu vết bắn về phía những kẻ đang đuổi theo kia, mỗi hạt ông ta bắn ra lại có thêm một kẻ ngã xuống.

Hà Bảo Ngân kéo theo ông lão chạy một lúc, thấy phía sau không còn ai đuổi theo nữa thì mới dừng lại.

“Mệt chết ta rồi…”
Lão nhân nhìn nàng đang không hình tượng, ngồi ở dưới thảm cỏ, thở hổn hển, ý cười hiện lên ở đáy mắt.

“Cảm tạ tiểu thư đã ra tay tương trợ…”
Hà Bảo Ngân xua xua tay, cười, sảng khoái, nói.

“Thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện bình thường thôi…”
Nói xong đứng dậy, phủi mấy vết bẩn trên y phục của mình, xoay người vẫy tay với ông lão.

“Thôi, ta đi trước đây…”
Nhìn bóng lưng tiêu soái, rời đi của nàng, ông lão khẽ cười lên một tiếng.

“Tiểu cô nương này…!Đúng là ý trời…”
Bên cạnh, từ trong bụi cây, một tiểu hòa thượng từ bên trong đi ra.

“Sư thúc tổ…”
Lão nhân nhìn hắn một cái, đưa tay lên gỡ xuống hóa trang, để lộ ra cái đầu trọc của mình.

Bình Ca đại sư dẫn theo tiểu hòa thượng trở về, đi thẳng tới thượng thư phòng gặp Thái Hòa Đế.

Thái Hòa Đế đang phê duyệt tấu trương, thấy người tới là Bình Ca đại sư, vội vàng buông xuống tấu chương trong tay, đi tới đón người.

“Hoàng thúc…”
Bình Ca đại sư ngồi xuống ghế, trực tiếp nhìn thẳng Thái Hòa đế, nói.

“Đồng nữ, ta đã tìm được rồi.

Hoàng Đế chỉ cần tìm cho ta đồng nam, nữa là được.”
Thái Hòa Đế hơi sửng sốt, nhìn Bình Ca đại sư.

“Người đó là…”
Bình Ca đại sư cười, theo thói quen đưa tay vuốt râu.

“Là Hà Xuân Huyện Chủ, ngũ tiểu thư Định Hầu Phủ…”
Ông vừa dứt lời Thái Hòa Đế càng thêm ngây ngẩn, có chút khó tin.

“Là nàng?”
Bình Ca đại sư gật đầu.

“Là nàng…!Hoàng Đế xem xét một chút, giúp ta tuyên nàng vào cung gặp mặt…”
Thái Hòa Đế đối với vị hoàng thúc này, tuyệt đối tin tưởng, liền đồng ý.

“Được…”
Ngày hôm sau, Hà Bảo Ngân còn đang ngủ nướng, trên chiếc giường xinh đẹp của mình thì bên ngoài đã ồn ào, huyên náo không yên.

Lý Thu Huyền gấp gáp, từ bên ngoài đi vào, lật chăn của nữ nhi lên.

Thấy nữ nhi nhà mình còn đang úp sấp người, giang chân, giang tay gần hết cái giường thì có chút cạn lời.

Lý Thu Huyền đưa tay, đánh lên mông nàng hai cái.

“Con mèo lười, mau dậy đi…”
Hà Bảo Ngân bị phá giấc ngủ, bất mãn, nói.

“Có biết, phá giấc ngủ của người khác là ác lắm hay không…!Im đi, để bản cô nương còn ngủ…”
Nói xong cũng không quên kéo chăn lên, đổi thế nằm, tiếp tục ngủ.

Lý Thu Huyền có chút dở khóc dở cười, nhéo nhéo má của nàng.

“Còn không dậy mau cho ta…”
Hà Bảo Ngân thấy phiền mơ màng mở mắt, nhìn thấy là mẫu thân đại nhân nhà mình, khẽ chu môi.


“Mẫu thân…”
Lý Thu Huyền kéo nàng dậy, vẫy tay cho Dương Nhung cùng hai ma ma sửa soạn cho nàng.

Ở đại sảnh, Hà Bảo Ngân bị Lý Thu Huyền mang tới cửa.

Lúc này một chiếc xe ngựa đi tới, đi xuống là một công công, mang theo thánh chỉ.

Công công cất giọng the thé đọc lên.

” Hà Xuân Huyện Chủ Hà Bảo Ngân, tiếp chỉ.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Hà Xuân Huyện Chủ, Hà Bảo Ngân mệnh cách chi phúc, tuyển làm đồng nữ, phúc tinh áp trận, trợ giúp Bình Ca đại sư, vì xã tắc cầu an.

Tuyên vào cung chuẩn bị…
Khâm thử…”
Hà Bảo Ngân có chút ngơ luôn rồi, đây là chuyện gì vậy?
Lý Thu Huyền thấy nữ nhi mãi vẫn không phản ứng, khẽ kéo nàng một cái, nhắc nhở.

“Mau tiếp chỉ…”
Hà Bảo Ngân máy móc, dập đầu.

“Thần Nữ tiếp chỉ…!Hoàng Thượng vạn tuế…!Vạn vạn Tuế…”
Công công tuyên chỉ cười vui vẻ, nói với Hà Trí Bình.

“Chúc mừng Hà đại nhân…”
Hà Trí Bình đưa cho hắn một hà bao lì xì, vui vẻ, nói.

“Công công vất vả rồi…”
Thánh Chỉ vừa tuyên, Hà Bảo Ngân trở thành đồng nữ, được Bình Ca đại sư chỉ định truyền ra, những lời đồn không hay về nàng ở trước đó lập tức tan biến.

Hà Bảo Ngân ngay ngày hôm sau, sáng sớm đã được người trong cung đến đón.

Nàng được dẫn tới một cung điện ở phía đông nam, điện này đặc biệt khác với những cung điện bên cạnh, bởi sự mộc mạc và giản dị của nó.

Khi nàng vừa bước vào, nhìn thấy đầu tiên là một lão hòa thượng, đang ngồi uống trà dưới giàn nho, không khí thanh tịnh.

Bình Ca đại sư thấy nàng đến, mỉm cười, vẫy tay với nàng.

“Thí chủ, mời đến thưởng trà cùng lão nạp…”
Hà Bảo Ngân nhìn lão hòa thượng, lại đưa tay lên dụi dụi mắt mấy lần, kinh ngạc.

“Ngài…”
Bình Ca đại sư, rót một ly trà, đẩy sang phía đối diện, đưa tay làm thế mời với nàng.

Hà Bảo Ngân bình tĩnh lại tâm tình, đi tới, ngồi xuống đối diện với ông.

Bình Ca nhìn nàng, ý cười càng thêm sâu.

“Niết bàn, trọng sinh, chi phúc khí…!Thí chủ, thật không ngờ lão nạp cũng tìm được ngươi…”
Hà Bảo Ngân khẽ giật mình, hoảng hốt một chút, nàng hít vào một hơi, hỏi.

“Đại sư biết ta…!Biết ta…”
Nhất thời, nàng nói không ra được ý của chính mình.

Bình Ca đại sư, nhấp một ngụm trà, nói.

“Biết thí chủ là nguyên không phải là thân… Đến từ một nơi rất xa…”
Hà Bảo Ngân nghe lão nói, gật đầu lia lịa.

Bình Ca đại sư cười to.

“Haha…”
Hà Bảo Ngân hai mắt mở lớn, nhìn ông.

Sau một lúc thì kích động, nói.


“Vậy, người có biết cách nào, giúp ta trở về thế giới của mình hay không?”
Bình Ca đại sư nhin nàng khẽ lắc đầu.

“Lão nạp vô năng…”
Hà Bảo Ngân nghe liền hiểu, biết mình chỉ có thể ở đây, không thể trở về, có chút thất vọng, thở dài một chút.

Nàng cùng Bình Ca đại sư nói chuyện một hồi, sau đó được một thái giám dẫn đến một viện nhỏ, tại đây có hai vị vũ cơ chờ sẵn.

Hà Bảo Ngân theo vũ cơ bắt đầu học vũ đạo.

Nàng là người mới, múa vô cùng trúc trắc, xiêu vẹo.

Mất thời gian nửa ngày vẫn chưa ra hình, ra dạng.

Cả người xương cốt đều rã rời.

“Ôi! Cái eo của ta…”
Hai vị vũ cơ nhìn nàng, cố nén tiếng thở dài, đi tới.

“Huyện chủ…!Ngày đầu không quen sẽ cảm thấy khó một chút, chờ quen rồi sẽ tốt nên thôi…”
Hà Bảo Ngân cả người chẳng hình tượng, nằm xuống, thở không ra hơi.

“Mệt chết ta rồi…!Cho ta nghỉ một chút đã.”
Hai vũ cơ không thể làm gì, chỉ đành đứng qua một bên chờ đợi, để cho nàng nghỉ ngơi.

Lê Hữu Quân từ thượng thư phòng đi ra, Lục Đình đã đi tới, cung kính bẩm báo.

“Hà Xuân Huyện Chủ hôm nay vào cung, nàng đang cùng hai vũ cơ luyện tập vũ đạo, ở Khuê Lan tiểu viện…”
Lê Hữu Quân gật đầu, khóe môi hơi cong lên, tâm tình vui vẻ.

“Chúng ta hôm nay đi đường bên cửa đông nam…”
Lê Hữu Quân đi tới trước cửa Khuê Lan tiểu viện, Hà Bảo Ngân đúng lúc từ trong đi ra, tay đang đỡ cái eo của chính mình oán giận.

Hắn nhìn có chút buồn cười, đi lên.

“Hà Xuân Huyên Chủ…”
Hà Bảo Ngân thấy người tới, cười, chào lại.

“Khánh Vương điện hạ…”
Hai vũ cơ bên cạnh nhìn thấy Lê Hữu Quân vội vàng hành lễ, khuôn mặt thẹn thùng, giọng nói uyển chuyển.

“Tham kiến Khánh Vương điện hạ…”
Lê Hữu Quân không để ý tới hai người, đi tới trước mặt Hà Bảo Ngân.

“Nhìn qua, Huyện Chủ có vẻ mệt mỏi quá, trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hà Bảo Ngân lắc đầu, thở dài.

“Vương gia, ngài đừng gọi ta là Huyện Chủ, ta nghe không có quen…”
Lê Hữu Quân gật đầu, cười bước chân chủ động đi ngang với nàng, ra chiều khó xử.

“Vậy, ta nên gọi như thế nào mới phải?”
Hà Bảo Ngân phất tay.

“Tùy ý của Vương Gia đi.”
Lê Hữu Quân ánh mắt xẹt qua chút ý cười.

“Vậy, ta gọi là Bảo Ngân muội muội có được hay không?”
Hà Bảo Ngân cả người mệt mỏi, qua loa nghĩ, mình nhỏ hơn hắn, hắn gọi một tiếng muội muội này cũng không sai đi, gật đầu.

“Được…”
Lục Đình ở phía sau mắt mở thật lớn, chuyện gì đang xảy ra vậy, vương gia nhà bọn họ, từ khi nào lại chủ động làm thân với nữ nhân, còn gọi một tiếng muội muội.

Cái này, không phải bị đánh tráo rồi chứ.

Hai vũ cơ ở phía sau, ánh mắt nhìn Hà Bảo Ngân có chút rối rắm, cô nương này, cũng quá tùy tiện đi.

Sao có thể để một nam nhân xa lạ, gọi mình như vậy.

Nhưng các nàng cũng vô cùng hâm mộ, phải biết rằng Khánh Vương gia xưa này có tiếng lạnh lùng, không chủ động làm thân với ai, nam nhân không, nữ nhân lại càng không.

Lê Hữu Quân khóe môi không tự chủ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Bây giờ muội muốn trở về sao?”
Hà Bảo Ngân hơi vươn người, nhíu mày đi về phía trước.

“Đúng vậy.

Ta sắp mệt chết rồi…”
Lê Hữu Quân nhìn nàng, nói.

“Nhìn muội mệt như vậy, hay là đến phía trước nghỉ một chút, ta cho người mang kiệu tới, đưa muội ra ngoài cung.”
Hà Bảo Ngân chân đang không muốn bước, nghe hắn nói, hai mắt sáng lên, không thèm khách khí, gật đầu.

“Cái này được đấy.


Vậy ta cảm ơn vương gia trước…”
Lê Hữu Quân hơi nhíu mày, có chút không vui.

“Một tiếng muội muội, ta cũng đã gọi.

Muội sao vẫn khách khí, gọi vương gia như vậy…”
Hà Bảo Ngân quay sang nhìn hắn, ánh mắt có phần mê mang.

“A…!Vậy phải gọi như thế nào?”
Lê Hữu Quân hơi khom người, đối diện với ánh mắt trong suốt, long lanh của nàng, ý vị nói.

“Gọi là…”
Hắn ngừng lại một chút, nhìn chăm chú vào mắt nàng, tay không tự chủ, đưa lên, nhéo mũi của nàng.

“Gọi ca ca…”
“A aaa…”
Hà Bảo Ngân bị hành động của hắn làm giật mình, ngửa người ra đằng sau né tránh.

Nàng quên mất cái eo đau nhức của mình, lúc này một cảm giác đau đớn xộc lên, lảo đảo muốn ngã.

Lê Hữu Quân nhanh tay đỡ lấy nàng, kéo vào trong ngực.

Hà Bảo Ngân ổn định lại thân thể, đưa tay đỡ lấy eo của mình, trừng mắt nhìn Lê Hữu Quân một cái, u oán.

“Khốn kiếp, đau chết bà đây rồi…”
Lê Hữu Quân nghe nàng nói, đen mặt, lấy tay bóp miệng nàng lại.

“Không được nói tục…”
Hà Bảo Ngân tức giận, đánh lên tay hắn một cái.

“Ta bị đau như vậy, mắng một hai câu có chết ai…!Ôi…!Cái thân tôi…”
Lê Hữu Quân đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi.

Mấy ngày tiếp theo, sáng sớm Hà Bảo Ngân đã phải thức dậy, vào cung.

Sáng học vũ đạo, chiều học kinh phật, mệt đến thân thể rã rời.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới ngày diễn ra lễ Tế Tổ.

Lễ Tế được chuẩn bị vô cùng hoành tráng, Bình Ca đại sư ở chính điện, ở trên đài cao bắt đầu tụng kinh.

Đứng ở hai bên trái phải của ông là một nam một nữ.

Hà Bảo Ngân mặc bộ trang phục màu trắng, trang điểm thanh tú, thoát tục, đẹp như một nàng tiên, vô cùng chói mắt.

Đồng nam ở bên cạnh là tân khoa trạng nguyên năm nay, bộ dáng anh tuấn tiêu sái.

“Hoàng Thượng giá lâm…”
Tiếng nói the thé của thái giám tổng quản vang lên, tất cả triều thân cùng dân chúng có mặt đều quỳ xuống.

“Hoàng thượng vạn tuế…!vạn vạn tuế…”
Hoàng Đế đi lên phía trước, ở chính giữa đốt lên bảy cây nến, uy nghiêm cất giọng.

“Đại Nam con cháu, xin kính hiếu tổ tiên…”
Thái Hòa Đế dùng đại lễ quỳ xuống, khấu đầu.

Tất cả triều thần cùng dân chúng đồng loạt làm theo…!
Chính điện Bình Ca đại sư bắt đầu niệm kinh, bên dưới các tăng nhân cũng đồng loạt gõ mõ, niệm theo.

Qua một canh giờ, Bình Ca đại sư kết thúc kinh cầu, trên tay cầm một chiếc chuông nhỏ mà lắc.

Hà Bảo Ngân uyển chuyển nhún chân, nhảy lên, eo nhỏ lắc nhẹ, mỗi bước di chuyển, nhẹ nhàng, thoát tục, từ trên người bung ra vô số cánh hoa.

Nàng theo tiếng chuông của Bình Ca đại sư nhảy múa liên tục nửa canh giờ.

Trạng nguyên lang ở một bên cũng không nhàn rỗi, hắn theo nhịp điệu của Hà Bảo Ngân bắt đầu châm nến, cắm hương, thả tiền vàng.

“Mau nhìn…!mau nhìn kìa…”
“Oa…!Cầu vồng…”
“Hai cái…!Hẳn hai cái…”
“Keng…!keng…” tiếng chuông mỗi lúc một gấp hơn.

Bên dưới người dân sau khi nhìn thấy hai cầu vồng xuất hiện, kích động la hét.

Hà Bảo Ngân hoàn mỹ kết thúc tất cả.

Khi nàng trở lại vị trí của mình, trên người như ẩn, như hiện, tỏa ra một chút lấp lánh ánh cầu vồng.

Đại lễ diễn ra hoàn mỹ, trời ban điềm lành, Thái Hòa Đế vô cùng vui vẻ.

Hà Bảo Ngân sau khi thuận lợi hoàn thành công việc khó khắn này đã trở thành quý nữ số một kinh thành, chạm tay có thể bỏng, mọi lời đồn trước đó đều tự động tan biến.

(còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.