Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 17: Bị Tập Kích
Đường Yên cẩn thận giúp Hà Bảo Ngân cởi xuống xiêm y, thấy trên đùi nàng một mảng đỏ nựng, có chút phồng lên, cẩn thận dùng một chút thuốc mỡ bôi lên trên đó.
“Thật không hiểu, một cung nữ trong cung, được chỉ dạy đàng hoàng, sao lại bất cẩn như vậy chứ…”
Hà Bảo Ngân nghe nàng vì mình, oán giận, cười khổ một tiếng.
“Chắc tại hôm nay, lúc ra cửa ta bước nhầm chân trái…”
Đường Yên nghe tiểu thư nhà mình nói, có chút không nhịn được, nhìn nàng, trách cứ.
“Tiểu thư…”
Hà Bảo Ngân xua tay với nàng.
“Được rồi, được rồi…!Tỷ chú ý bôi thuốc đi, rát quá đi mất…”
Đường Yên đang tập trung bôi thuốc, mũi hơi giật giật, hai mắt xẹt qua ý lạnh.
Nàng lấy ra một cái khăn lụa, đổ lên đó một chút thuốc dạng lỏng, đưa cho Hà Bảo Ngân.
“Tiểu thư, mau bịt mũi lại, có người hạ mê tình hương…”
Hà Bảo Ngân nhận lấy khăn lụa trong tay Đường Yên gấp chéo lại buộc lên, che mũi.
Đường Yên cũng tự mình làm một cái, buộc lên.
Bên ngoài, Vũ ma ma đang dẫn một nam tử đi tới gần nhã gian, nhỏ giọng nói với tên kia.
“Phò mã, nàng đang ở bên trong, ngài vào đi.”
Hà Bảo Ngân cùng Đường Yên leo theo cửa sổ, nhảy ra hoa viên đằng sau, trên đùi quệt qua một bụi gai đau đến chảy nước mắt.
“Đáng chết…!Hôm nay là cái ngày gì mà đen thế chứ…”
Hai người cẩn thận đi ra, thấy ở phía trước, Vũ ma ma cùng thị nữ thiếp thân bên người Thu Hoài quận chúa đang nói chuyện.
“Ngươi xác thực, nàng đã trúng mê tình hương kia rồi chứ…”
“Cô nương cứ yên tâm, đã hạ rồi, thế tử Phò mã cũng đã vào trong rồi, rất nhanh bên trong chuyện tốt sẽ thành thôi…”
“Tốt…Vậy để ta đi báo cho chủ tử, để ngài mang người tới…”
“Được…”
Hà Bảo Ngân tức giận đến nghiến răng, hai tay nắm chặt lại.
“Được lắm, Vũ Thu Hoài…”
Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhanh chóng suy nghĩ, ghé vào tai Đường Yên phân phó.
Đường Yên nghe nàng nói, hai mắt như phát sáng, gật đầu liên tục, nhanh chóng đi làm.
Hà Bảo Ngân tìm một chỗ nấp vào, cẩn thận quan sát tình hình.
Mải quan sát, nàng không để ý, bên cạnh mình có một cô nương đi tới.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Hà Bảo Ngân không để ý, đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, nhỏ giọng trả lời.
“Xem kịch…!Aaa…”
Nàng kinh ngạc quay đầu, thấy bên cạnh, một cô nương tầm tuổi mình, đang nhìn theo mình.
“Ngươi…”
Tam công chúa Lê Thanh Thảo cũng nhìn nàng, cười, tươi, tay chỉ chỉ về phía bên kia.
“Diễn viên của ngươi đến rồi kìa…”
Hà Bảo Ngân cũng lười để ý đến nàng, quay sang, nhìn bên kia, thấy thị nữ kia dẫn Thu Hoài quận chúa cẩn thận đi tới.
Thu Hoài quận chúa nóng lòng hỏi thị nữ.
“Ngươi mang ta tới đây làm cái gì?”
Thị nữ kia cúi đầu, lắp bắp.
“Quận chúa…!Không hiểu sao Khánh Vương điện hạ khi nãy lại tới, còn đi vào trong đó rồi…”
Thu Hoài quận chúa mở to mắt, tức giận.
“Không phải bảo các ngươi, dẫn Phò mã Lương Bân tới hay sao? Sao lại là Khánh Vương điện hạ…”
Thị nữ kia vội vàng quỳ xuống, dập đầu, khóc.
“Quận chúa tha tội, nô tỳ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra…”
“Bốp…”
“Cút…”
Thu Hoài quận chúa tức giận giáng cho nàng ta một bạt tai, đạp thị nữ sang một bên, tự mình nhấc váy chạy vào bên trong.
Thị nữ kia bị đau ngã trên nền đất, chật vật vô cùng.
Đường Yên đi tới chỗ của Hà Bảo Ngân, khi thấy bên cạnh nàng có thêm một người nữa, vô cùng kinh ngạc.
Hà Bảo Ngân biết nàng định hỏi gì, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cho nàng đừng hỏi nhiều.
Ba người tiếp tục im lặng theo dõi tiếp diễn biến.
Qua một lát bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, dẫn đầu là một vị nương nương, trên mặt tràn đầy tức giận.
“Mở cửa cho bổn cung…”
Cánh cửa vừa mở ra, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân.
“Aaa…!Thật thoải mái…”
“Ưm…”
“Ngoan, bảo bối…!Thả lỏng…”
“Ưm…!nhẹ…!nhẹ…!một chút…!thoải mái quá…”
Đoàn người sững sờ nhìn cảnh trước mặt, các cô nương chưa chồng kinh hãi, quay mặt, xông ra bên ngoài.
“A aaa…!Bại hoại…”
“Thật trơ trẽn…”
Nhất thời, tất cả trở lên vô cùng hỗn loạn.
Bên ngoài một vị mỹ nhân hớt hải chạy tới, lao vào bên trong, vừa thấy cảnh trước mắt, tức giật, vơ lấy một bình lưu ly gần đó ném đến đôi nam nữ trên giường kia.
“Gian phu, dâm phụ…!Các người thật giỏi…”
Nàng ta vừa quát mắng, tay hung hăng tìm đồ vật ném tới.
“Choang…!Choang…” Tiếng đồ đổ vỡ liên tục truyền tới.
“A aaa…” Thu Hoài quận chúa sợ hãi, hét lên, co rút lại ở trên giường.
“Ngọc Hân…!Nàng bình tĩnh, nghe ta nói…”
Nhị công chúa Lê Ngọc Hân lúc này tức giận đến đỏ mắt, nào có nghe hắn giải thích, thấy không còn đồ để ném nữa, nàng trực tiếp nhảy thẳng lên giường mà đánh…”
Lê Ngọc Hân khí lực mạnh, cộng thêm tức giận, ra tay vô cùng tàn ác.
Thu Hoài quận chúa vừa trải qua một hồi điên loan đảo phượng, chân tay mềm như bún, một chút khí lực phản lại cũng không có, chỉ có thể bị nàng đè xuống mà đánh.
Trinh phi thấy Thu Hoài quận chúa bị đánh sắp mất nửa cái mạng, lúc này mới phân phó người ở bên cạnh.
“Ngươi, đi lên can ngăn công chúa đi, đừng để xảy ra án mạng.”
Lê Ngọc Hân bị tách ra, vẫn không cam lòng, đấm đá lung tung về phía Thu Hoài quân chúa.
“Vũ Thu Hoài, đồ tiện nhân, không biết xấu hổ nhà ngươi, dám câu dẫn phu quân ta ở đây…!Ta liều mạng với ngươi…”
Mắng Vũ Thu Hoài xong, nàng lại tức giận nhìn sang Lương Bân.
“Lương Bân, ngươi được lắm, ở trong cung giữa thanh thiên, bạch nhật lại dám cùng nữ tử thông dâm.
Ngươi coi bổn công chúa ta người dễ ức hiếp quá phải hay không…”
“Nhị hoàng tỷ…!Người đừng nóng giận, có gì từ từ giải quyết, ở đây nhiều người không tiện…”
Tam công chúa cùng Hà Bảo Ngân đi tới, nhẹ nhàng khuyên can.
Vũ Thu Hoài nhìn thấy Hà Bảo Ngân ánh mắt lóe lên sát ý, căm hận tới tận xương tủy.
Hà Bảo Ngân nhận ra ánh mắt của nàng ta, khóe miệng hơi cong lên, nhìn nàng ta, khẩu hình miệng hơi mấp máy hai chữ.
“Đáng đời.”
Vũ Thua Hoài nhìn khẩu ngữ kia, tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Hậu biết chuyện không hay xảy ra trong ngày mừng thọ của mình vô cùng không vui.
Tùy ý hạ lệnh tước bỏ phong hàm quận chúa của Vũ Thu Hoài, để nàng gả tới phủ Phò mã làm thiếp.
Trinh phi cùng Nhị công chúa vô cùng không hài lòng, nhưng ý hoàng hậu đã quyết, các nàng không thể không tuân theo.
Vũ Thu Hoài được huynh trưởng đến đưa về nhà, chờ ba ngày sau nâng vào phủ Phò Mã làm thiếp.
Một hồi kịch cứ như vậy mà trôi qua.
Tam công chúa đối với Nhị Hoàng Tỷ luôn chế nhạo, khinh thường nàng, vô cùng chán ghét.
Trinh Phi thường ngày vẫn luôn ở khắp nơi chèn ép mẫu phi của nàng.
“Ngươi làm như thế nào vậy, kể cho ta đi…”
Nhân cơ hội, không mấy người chú ý, Tam công chúa liền lôi kéo Hà Bảo Ngân sang một bên, quấn lấy nàng hỏi chuyện.
Hà Bảo Ngân có chút nhức đầu, nhưng đối với bằng hữu mới quen, cùng chiến tuyến vẫn kể lại cho nàng ấy một chút.
“Thì ta cũng chỉ cho người truyền ra một chút tin tức nhỏ, nàng ta nóng vội không kiểm định đã vội vàng chạy tới rồi.
Bẫy của nàng ta thiết kế, thì để nàng ta làm con mồi luôn mà thôi…”
Tam công chúa giơ lên ngón tay cái với nàng.
“Hay, lần này Vũ Thu Hoài kia đúng là thua thiệt to, trộm gà không được, còn mất nắm gạo…Haha…!cười chết ta…!
Còn có Nhị Hoàng tỷ kia của ta nữa, để xem lần này nàng ta làm sao mà nuốt trôi cái cục tức này xuống đây.”
Hà Bảo Ngân cũng cười theo, nàng làm sao có thể nói ra, mình đã bảo Đường Yên dùng thuật thôi miên, thôi miên thị nữ kia, để nàng ta, truyền tin nói Khánh Vương đang ở trong gian phòng kia.
Vũ Thu Hoài tương tư Khánh Vương đã truyền khắp kinh thành.
Nghe Khánh Vương đến gian phòng kia, nóng vội, gấp gáp, làm sao có thể suy nghĩ được gì.
Chuyện tiếp theo càng dễ, trong phòng có mê tình hương, cô nam quả nữ xảy ra quan hệ…!
Trước đó, Vũ Thu Hoài đã sắp xếp người, căn chuẩn giờ, dẫn mấy người Trinh Phi và Nhị công chúa tới, Hà Bảo Ngân hoàn toàn chẳng cần tốn công.
Lê Hữu Quân nghe thủ hạ báo cáo lại sự tình, không tự chủ mà cười.
“Thật là một tiểu nha đầu tinh ranh…”
Sau tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu, Tam công chúa đã coi Hà Bảo Ngân là bạn tốt, sai người đưa thiếp mời nàng vào cung tâm sự.
Hà Bảo Ngân ngồi xe ngựa tới cửa hoàng cung, Thị nữ của tam công chúa đã chờ sẵn, nhìn thấy nàng, đi tới, khom người hành lễ.
“Huyện Chủ cát tường…”
Hà Bảo Ngân gật đầu, cười, nâng nàng dậy.
“Không cần đa lễ như vậy…”
Hà Bảo Ngân ngồi kiệu nhỏ, đến thẳng tẩm cung của Tam công chúa.
Vừa thấy nàng tới, Lê Thanh Thảo gấp không kịp chờ, chạy tới lôi kéo tay của nàng.
“Ta chờ ngươi thật mòn mỏi…!Mau vào đây đi…”
Chưa chờ cho Hà Bảo Ngân kịp ngồi xuống, nàng đã mang tới mấy món đồ trang sức tinh xảo.
“Ngày mai, Vũ Thu Hoài được đón vào phủ Phò Mã.
Nhị hoàng tỷ của ta, không biết đầu óc đụng phải chỗ nào, còn mở tiệc linh đình.
Ngươi mau giúp ta, chọn một món đồ làm quà đi…”
Hà Bảo Ngân nghe nàng nói, có chút kinh ngạc, hỏi.
“Nhị công chúa mở tiệc mừng cho Vũ Thu Hoài sao?”
Tam công chúa gật đầu, tay vẫn không ngừng lật qua lật lại mấy món đồ.
“Đúng vậy, còn mời ta và mấy tỷ muội chúng ta tới nữa đấy.”
Hà Bảo Ngân như nghĩ đến điều gì đó, cân nhắc một chút, nhắc nhở tam công chúa.
“Ta nghĩ ngày mai, ngươi nên chú ý một chút, Nhị công chúa chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó…”
Tam công chúa gật đầu, cười.
“Ta biết chứ, nhưng lại không thể không đi được.
Ai za…”
Hà Bảo Ngân ở trong cung, đến đầu giờ chiều, mới trở về.
Tam công chúa cho kiệu nhỏ, đưa nàng ra cửa hoàng cung.
Hà Bảo Ngân ở trên xe ngựa, lười biếng dựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài.
Khi xe đi đến một ngã ba thì bất ngờ dừng lại.
Dương Nhung vén rèm xe lên, hỏi thị vệ ở bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
Thị vệ hơi nhíu mày, lắc đầu.
“Ta không biết, để ta đi lên xem một chút.”
Thị vệ kia đi không lâu lập tức trở lại, nàng hỏi rõ sự tình, hẳn là hai hộ nhân gia ở chỗ này cướp dâu.
Mẫu thân của tân nương kia là một người tham tiền, đem gả nữ nhi cho hai nhà, thu hai phần sính lễ, kết quả thời điểm nhà đính hôn ngay từ đầu tới đón tân nương, không biết tại sao bị người nhà thứ hai biết, người nhà thứ hai làm sao chịu từ bỏ ý đồ dẫn theo gia đinh và thân thích, náo loạn tới cửa, muốn đem kiệu hoa của tân nương mang về nhà mình.
Hiện tại kiệu hoa của tân nương dừng ở giữa đường, tiến lui không được, người hai nhà giương cung bạt kiếm, mắt thấy sẽ động võ.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này mới lạ, Hà Bảo Ngân cũng nở nụ cười.
“Người mẫu thân này đúng là cực phẩm, chỉ tội cho cô nương kia… Chúng ta…”
Đang định gọi phu xe đổi đường đi, đằng trước lại là một trận tiếng động lớn, kiệu hoa đi một chút rồi ngừng lại, đã đến trước mặt xe ngựa của Hà Bảo Ngân.
Chỉ nghe hai hộ cướp tân nương cãi nhau, ác ngôn với nhau, sau một lúc liền động võ.
Bọn hộ vệ của Hầu phủ ban đầu còn có thể vây quanh xe ngựa, cố gắng bảo vệ Ngũ cô nương, nhưng thời gian dài, liền bị hai hộ nhân gia tách ra, dù sao những người này đều là dân thường, Đinh An hầu phủ quy củ sâm nghiêm, bọn họ không thể cũng không dám động thủ với dân thường, tránh cho Định An Hầu phủ bị ô danh.
Đường Yên đẩy rèm ra nhìn thoáng qua, nhắc nhở.
“Tiểu thư, dường như có chút không đúng lắm.”
Hà Bảo Ngân cũng mơ hồ đánh hơi được nguy hiểm, nàng ngược lại còn có thể gắng giữ tỉnh táo, phân phó.
“Trước gọi phu xe nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này…”
Một câu còn chưa nói hết, một người thổi kèn tướng mạo bình thường đã nhích tới gần xe ngựa, hắn đột nhiên rút ra một thanh nhuyễn kiếm thật mỏng từ phía dưới kèn, trên mặt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, lặng yên không một tiếng động một kiếm đâm vào vách tường xe, vừa rồi Đường Yên vén rèm xe lên, chỉ là trong một khoảnh khắc, hắn đã thấy rõ vị trí của Hà Bảo Ngân.
Bên ngoài ồn ào, chẳng ai ngờ rằng có người sẽ ở nơi này ám sát, thậm chí không có ai phát hiện hành vi quỷ dị của tay thổi kèn này.
Dương Nhung cảnh giác, phản ứng rất nhanh.
“Tiểu Thư, cẩn thận…”
Nàng an vị ở bên người Hà Bảo Ngân, thời khắc mấu chốt, nàng dũng cảm quên mình đẩy Hà Bảo Ngân về phía trước, bản thân thế vào vị trí kia.
“Phốc!” Nhuyễn kiếm của thích khách kia vô cùng mỏng vô cùng mềm, nhưng cực kỳ sắc bén, không hề rít chút nào đâm xuyên qua vách tường xe ngựa, sâu vào thịt ba bốn phân, Dương Nhung cố nén đau nhức, chợt rút đoản đao bên hông ra, “Leng keng” một tiếng chém đứt nhuyễn kiếm kia.
Dương Nhung bị thương rất nặng, máu tươi tuôn ra như suối, trong khoảnh khắc trong xe toàn bộ là máu của nàng.
Đường Yên phản ứng nhanh, nhảy sang bên cạnh Dương Nhung, điểm huyệt giúp nàng cầm máu.
Hà Bảo Ngân nhìn Dương Nhung cả người toàn máu, cả kinh kêu lên.
“Dương Nhung tỷ tỷ…!Người đâu, có thích khách.”
Hộ vệ của Định An Hầu phủ lúc này cũng phản ứng, cũng bất chấp, quyền đấm cước đá đánh ngã những người trước mặt xuống đất.
Bao bọc vây quanh thích khách khuôn mặt bình thường kia.
Người nọ thầm thở dài một tiếng, hắn biết mình chỉ có một cơ hội hạ thủ, không ngờ kế hoạch ám sát không khe hở cuối cùng vẫn là thất bại.
Hiện giờ nhuyễn kiếm của hắn bị Dương Nhung chặt đứt, đã không còn vũ khí thuận tiện, hắn cũng không có cơ hội một kích tất sát nữa.
“Bắt thích khách!”
Bọn hộ vệ của Hầu phủ đều là Lão Hầu gia tự mình huấn luyện, võ công cực kỳ cao cường, mọi người hô lên, vây quanh người nọ.
Người nọ vẽ trên mặt những vệt sáng, mọi người nhất thời cũng không thấy rõ diện mạo của hắn.
Hắn bị mười mấy hộ vệ vây quanh, trong tay lại không vũ khí, nhưng lại không sợ chút nào, triển khai công phu tay không, trong khoảnh khắc liền đánh ngã năm sáu thị vệ, giết mở một cái đường máu, cướp đường mà chạy.
Khinh công của hắn vô cùng tốt, bọn thị vệ rốt cuộc không có biện pháp bắt hắn.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một thanh niên cao gầy tướng mạo oai hùng mang theo vài hộ vệ vừa lúc đi qua nơi này.
Nghe thấy phía trước ầm ĩ kêu bắt thích khách, thanh niên kia ghìm cương, hắn nhìn thoáng qua xe ngựa bị tập kích, thấy trên xe là bảng hiệu của Định An hầu, hơi sững sờ.
Vừa đúng lúc này, rèm xe vén lên, liền thấy một thiếu nữ tuyết phu hoa mạo trong ngực ôm một cô nương, toàn thân đều là máu kêu một tiếng.
“Mau chặn thích khách kia lại.”
Trong lòng Huỳnh Minh cả kinh, hắn nhận ra người thiếu nữ này là Hà Bảo Ngân.
Tâm tư Lê Hữu Quân mặc dù thâm trầm khó dò, hắn lại nhiều ít biết rõ một chút, biết địa vị của Hà Bảo Ngân trong lòng hắn, bởi vậy thấy Hà Bảo Ngân bộ dáng này, liền không khỏi kinh hãi.
Hắn đam mê bắn cung, ngày thường ra ngoài đều mang theo cung tên.
Giờ phút này hắn không do dự nữa, lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay thân ảnh điên cuồng chạy phía trước, “Vèo” một mũi tên bắn ra, tài bắn cung của Huỳnh Minh cao minh, thích khách kia nghe được tiếng vang khác thường, tên đã gần ngay trước mắt, muốn tránh cũng không còn kịp rồi.
Hắn chỉ có thể liều mạng né tránh chỗ hiểm, mũi tên kia liền hung hăng đâm vào đầu vai của hắn.
Thân thể hắn dừng lại một chút, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba của Huỳnh Minh đã nối gót tới, võ công của thích khách kia cực cao, vừa rồi trúng một mũi tên, là bởi vì lúc trước không phòng bị.
Lúc này chỉ thấy hắn lăn một vòng trên mặt đất, liền dễ dàng tránh được hai mũi tên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông vào một ngõ hẻm.
Huỳnh Minh thúc ngựa chạy qua, thấy trong ngõ nhỏ kia đã sớm không có thân ảnh của thích khách.
Hắn “Hừ” một tiếng, phái hộ vệ của mình tiếp tục đuổi theo, mình thì đi tới trước xe ngựa của Hà Bảo Ngân.
“Ngũ tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Hà Bảo Ngân giờ phút này đang ôm Dương Nhung dùng một cái khăn tay gắt gao buộc miệng vết thương của nàng, phòng ngừa nàng chảy máu quá nhiều mà tử vong.
Nàng nhìn qua cả người toàn là máu, nhưng đều là máu của Dương Nhung.
Đường Yên ở bên cạnh đang sơ cứu vết thương cho Dương Nhung, trên trán cũng chảy xuống toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt căng chặt.
“Tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng hồi phủ, Dương Nhung không thể đợi lâu được.”
Hà Bảo Ngân lo lắng đến muốn khóc, gật đầu.
“Về…!về…!chúng ta nhanh về thôi…”
Đường Yên nhìn Huỳnh Minh.
“Chỗ này xin nhờ cậy đại nhân.”
Huỳnh Minh kiên định gật đầu.
“Được…!Ta cho người hộ tống các người trở về.”
Hà Bảo Ngân gật đầu với hắn, đang muốn nói cảm ơn thì bên ngoài lại dâng lên một trận vó ngựa tới.
“Bảo Ngân…”
Lê Hữu Quân lo lắng hô lên.
Hắn ở trong đại doanh, nhận được tin bao, cấp tốc chạy tới.
Rèm cửa xe được nâng lên, Hà Bảo Ngân một thân toàn là máu, trong mắt vẫn chưa tan đi nỗi hoảng sợ.
Lê Hữu Quân cảm thấy trái tim mình thắt lại, một cỗ lửa giận dâng lên đỉnh đầu.
Hà Bảo Ngân mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
“Khánh Vương điện hạ…”
Lê Hữu Quân không quản nhiều, tiến lên ôm nàng vào trong ngực mình.
Hà Bảo Ngân bị hắn ôm chặt, muốn nghẹn thở, vỗ vỗ lưng hắn.
“Ta… Ta không sao…”
Lê Hữu Quân buông nàng ra, cẩn thận kiểm tra nàng một lần, xác định nàng không có bị thương mới thở ra một hơi.
Phân phó cho thủ vệ.
“Các ngươi điều tra cho ta, cho dù đào sâu ba tấc đất, cũng phải tìm ra được kẻ kia…”
Lời này hắn nói ra, chính là phân phó cho cả thủ vệ của Đông Doanh và Ám vệ của Bảo Giám Các, trong tối ngoài sáng cùng điều tra.
( còn tiếp).