Đọc truyện Xuyên Qua Anh Là Của Em – Chương 3: Em Sẽ Là Đôi Mắt Của Anh
Trong phòng bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng, y tá bác sĩ túc trực ai nấy đều vội vàng đi lại, trên bàn mổ một cậu thanh niên vóc dáng cao lớn đang nằm bất động, toàn thân cậu đều là máu và những mảnh vỡ thuỷ tinh ghim vào da thịt.
Điện tâm đồ của cậu thấp lắm như có thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.
Ngoài cửa bệnh viện một lão già râu tóc đều bạc trắng, chỉ trong một đêm ông như già đi cả chục tuổi, thật không thể ngờ chỉ vì đi xem một buổi hoà nhạc mà ông đã mất đi đứa con trai duy nhất và con dâu, cháu trai thì đang không biết sống chết ra sao.
Không biết kiếp trước ông đã tạo nghiệp gì để phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh như vậy.
Nhìn phòng cấp cứu sáng đèn liên tục vài tiếng đồng hồ thì trái tim của ông cũng thấp thỏm nhiêu đó thời gian.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên vội mở nhưng tưởng chừng là tin tốt từ bác sĩ thì ông chỉ thấy bộ dạng hoảng hốt của y tá.
“Bác cho cháu hỏi người nhà bệnh nhân có ai có nhóm máu B(-) không ạ? Hiện tại bệnh viện không có sẵn nhóm máu này và tình trạng xuất huyết của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng”
Nghe lời y tá nói xong ông chỉ có thể đứng như tượng sáp, nhóm máu B(-) này chỉ chiếm 5% dân số thế giới nên bệnh viện sẽ không có sẵn máu này, người nhà ông ngoài mẹ của Thiên Trạch ra không ai có cả, làm sao bây giờ.
“Chị…y tá…có thể…thử…nhóm máu…của…em được không?”
Phương Ái Khuê hôm nay trong giờ học thêm nghe được tin Hàn Thiên Trạch bị tai nạn liền bỏ lớp mặt kệ sự lôi kéo của gia sư hay chửi bới của ông bố nhà mình mà chạy đến bệnh viện.
Nếu cô nhớ không lầm thì mẹ cô từng nói bà đã di truyền cho cô nhóm máu hiếm, hy vọng có thể truyền sang cho Thiên Trạch.
“Vậy cháu đi theo cô”
Một loạt các xét nghiệm được làm trên có thể của Tiểu Ái Khuê chỉ 15 tuổi nhưng một chút kêu đau cũng không có.
Thật may nhóm máu của cô thật sự có thể truyền cho Thiên Trạch và buổi phẩu thuật tối hôm đó thành công nhanh chóng ngay sau đó.
“Cháu gái, thật không biết phải nói thế nào.
Nhưng Hàn gia ta mang ơn cháu nhiều lắm” – Ngoài phòng nghỉ sau khi truyền máu xuất hiện ông nội của Thiên Trạch, ông lặng lẽ đến bên giường của cô cúi đầu 90° tỏ lòng biết ơn.
“Không sao đâu ạ.
Anh ấy đã từng giúp cháu khi cháu tuyệt vọng nhất.
Bây giờ có thể giúp được anh ấy cháu rất vui” – Tiểu Ái Khuê nhỏ bé khuôn mặt xanh xao vì mất máu nhưng không thể nào che lắp đi niềm vui nơi đấy mắt của cô, cô đã cứu sống người quan trọng của cuộc đời mình.
“Tuy Hàn gia ta không lớn mạnh nhưng nếu cháu có việc gì cần ta giúp đỡ hãy nói cho ta biết, ta luôn sẵn sàng”
“Vâng.
Cháu cảm ơn ông”
Cuộc nói chuyện của hai người cứ thế kết thúc và Tiểu Ái Khuê cứ thế đi về nhà và một cuộc chửi rủa cô thậm tệ bắt đầu.
“Mày hay lắm, hôm nay tao nghe gia sư nói mày dám bỏ học đến bệnh viện gặp thằng nhóc khi, mày ăn gan hùm rồi à” – Phương Trấn Đông nói rồi lấy dây nịt quất thẳng vào lưng cô, Tiểu Ái Khuê vừa bị mất máu làm gì còn sức lực liền ngã ra đất.
“Anh à, con bé vừa này còn truyền máu giúp người ta đó.
Thân thể yếu đến mức đứng không nổi kìa” – Trịnh Mỹ Kỳ đứng một bên nhìn cô bị đánh còn châm dầu vào lửa làm cha cô tức thêm quất thêm vài roi trên lưng cô.
“Đúng là đồ ngu” – Phương Thục Khuê ngồi trên ghế thấy cô bị đánh vô cùng hả dạ cười đắc ý.
“Sắp tới mày không được ra khỏi nhà.
Liệu mà ở trong phòng suy ngẫm đi” – Phương Trấn Đông vứt cái dây nịt lên đầu cô như thể bản thân vừa cầm cái gì dơ bẩn rồi cùng vợ và con gái yêu của mình vô phòng ăn.
Tiểu Ái Khuê dường như đã quá quen với việc bị đánh rồi chỉ có thể lê thân xác đau nhức đứng lên cầm theo dây nịt da cao cấp vứt vào thùng rác.
Lúc nào cũng vậy, khi mẹ cô mất ông xem cô như thứ phế thải, Phương Thục Khuê có thể an nhàn vui chơi còn cô chỉ có thể học và học.
Mọi thành tích cô đạt được đều mang danh nghĩa của Phương Thục Khuê còn người thật sự là cô đây thì không ai biết đến.
Đã 5 năm trôi qua có lẽ mọi người đã sớm quên mất cô mới là con của vợ đầu chứ không phải là Thục Khuê do vợ bé sinh.
Tiểu Ái Khuê cứ sống chui rút một mình trong căn phòng, cũng may ông ta không tệ bạc đến mức không cho cô được một bộ quần áo để mặc nhưng so với Thục Khuê mỗi tuần đều là những mẫu thiết kế mới của nhà nổi tiếng thì có là gì.
Cứ thế mà đã trôi qua 3 ngày, Ái Khuê cũng được phép tự do ra ngoài một lần nữa, vừa đến cửa phòng bệnh của Thiên Trạch cô đã nghe âm thanh đổ vỡ của thuỷ tinh và tiếng va đập của kim loại.
Tưởng Thiên Trạch xảy ra chuyện gì vô vội vàng lao vào phòng thì bên trong là một mớ hỗn độn.
Bình xứ và ly thuỷ tinh rơi vỡ khắp phòng, khay đựng thuốc cũng bị lật rớt, các viên thuốc đầy màu sắc rơi vãi khắp sàn còn Thiên Trạch đang nổi điên quơ quào khắp nơi.
“Tại sao, tại sao lại không thấy gì cả?”
“Anh đừng nhút nhích, khắp nơi đều là mảnh vỡ, để em dọn dẹp được không?” – Ái Khuê nhìn cảnh tượng anh điên cuồng vô cùng đau lòng liền nhào tới bắt ép anh ngồi xuống giường.
“Cô là ai? Lại là mấy kẻ thương hại tôi nữa gì? Cô không mau cút” – Hàn Thiên Trạch vô cùng cảnh giác khi có một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, anh nhanh chóng hất bàn tay đang giữ tay mình ra ngoài vô tình làm Ái Khuê chạm vào mảnh vỡ dưới đất, máu chảy đầm đìa.
“Anh đừng lo.
Em sẽ không giống như họ.
Em tới đây để giúp em, từ nay em sẽ là đôi mắt của anh”
Ái Khuê ném cơn đau mỉm cười với anh, đó là một nụ cười ngọt ngào mang hương vị của gió xuân nhưng người cô muốn có thể nhìn thấy lại không hề biết được.