Đọc truyện Xuyên Qua Anh Là Của Em – Chương 4: Không Nhận Ra
Đã ba năm trôi qua kể từ khi Phương Ái Khuê quyết định trở thành đôi mắt của Thiên Trạch, từ những cảnh giác ban đầu thì anh cuối cùng đã mở lòng với cô.
Mỗi ngày tan học về cô luôn dành thời đến biệt thự Hàn gia tâm sự cùng với anh, thời gian đầu Phương gia cũng không đồng ý cho cô lui tới vì Hàn gia không giàu sang và có địa vị như Phương gia nhưng nhờ một bản hợp đồng kéo Hàn gia đi lên một cách nhanh chóng nên dần dần Phương Trấn Đông mới cho qua.
Mỗi ngày sớm chiều chung đụng mọi người tại Hàn gia từ ông nội cho đến quản gia và người giúp việc đều có cảm tình với Ái Khuê và còn xem cô như nữ chủ nhân tương lai của nơi này.
Thời gian thấm thoát trôi qua cô bé Tiểu Ái Khuê ngày nào đã trổ mã thành thiếu nữ 18 đẹp xiêu lòng người, dường như cô kế thừa toàn bộ nét đẹp từ mẹ nhưng lại có phần quyến rũ và già dặn hơn khi sống trong môi trường Phương gia.
“Trạch, hôm nay có bài hát mới ra nghe rất hay, em bật cho anh nghe nha?”
“Cảm ơn em nha, Tiểu Khuê”
Như một thói quen thường ngày của hai người, Ái Khuê bất cứ lúc nào biết được bài hát nào hay đều sẽ bật cho Thiên Trạch nghe.
Thời gian ba năm trôi qua anh dần quen với bóng tối và quen với sự hiện diện của Ái Khuê.
“Tiểu Khuê, em không thể nói tên của mình cho anh nghe được à? Đã ba năm rồi đó, cứ gọi em là Tiểu Khuê như vậy thiệt không hay chuat nào?” – Thiên Trạch không biết vì sao Ái Khuê lại dấu diếm không nói tên họ cho anh nghe, không lẽ tên cô xấu lắm sao?
“Chưa phải lúc mà, đến lúc thích hợp em sẽ nói cho anh”
Ái Khuê bật nhạc trên tivi và pha một ấm hồng trà yêu thích của Thiên Trạch.
Ai nói cô không muốn nói chứ, trước khi anh không thể nhìn thấy thì cô luôn ngại ngùng không nói tên và hai năm sau đó bọn cô cũng không gặp nhau nữa vì anh phải chăm chỉ luyện tập vào trường thanh nhạc, đến nay cũng đã 5 năm rồi, anh làm sao còn nhớ cô gái nhỏ tấm bé xem anh là cả bầu trời chứ.
Nên cô muốn đợi anh sáng mắt, khi đó cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà tự tin xưng tên họ của mình.
“Vậy biết đến khi nào, hay là…”
“Khụ khụ” – Quản gia từ bên ngoài bước vào giả vờ ho khan để gây sự chú ý của hai người đang đắm đuối nhìn nhau kìa, à thật ra chỉ một – “Thiếu gia, tôi có tin tốt muốn báo”
“À, bác Hà, bác cứ nói đi, có tin gì mà bác phải vội vàng vào đây”
“Bệnh viện thông báo đã tìm ra người hiến giác mạt phù hợp với thiếu gia rồi, xét nghiệm cũng chỉ ra tương thích.
Bây giờ thiếu chủ có thể nhập viện phẫu thuật”
Bác Hà quản gia vừa dứt lời phòng khách lâm vào yên tĩnh, Thiên Trạch hay Ái Khuê đều bất ngờ không nói nên lời, căn phòng chỉ còn lạ itieesng nhạc du dương vui mừng cho hai người.
“Là thật sao bác?” – Thiên Trạch run rẫy không tin vào tai của mình muốn nghe lại một lần nữa.
“Là thật thưa thiếu gia” – Bác quản gia già đã làm việc cả đời cho Hàn gia sắp tới phải nghỉ hưu rồi, có thể biết được việc cậu chủ nghỉ hưu trước khi ông về quê cùng con cháu thật quá tốt.
“Chúc mừng anh.
Anh có thể nhìn thấy ánh sáng rồi” – Ái Khuê hốc mắt rưng rưng vì vui mừng, ngày này cuối cùng cô cũng đợi được rồi.
“Uhm.
Anh có thể thực hiện được ước mơ của mình rồi”
“Vâng”
Ái Khuê dịu dàng nhìn Thiên Trạch vui đến mức cười không khép được miệng.
Anh có thể thực hiện được ước mơ của mình, và ước mơ của em chính là giúp anh chạm tay tới ước mơ.
Nhanh chóng vài ngày sau đó Hàn Thiên Trạch đã vào phòng mổ mà Ái Khuê cũng bận bù đầu cho kỳ thi tuyển lên đại học nên không có thời gian thăm anh, chỉ có thể đợi 3 tháng sau khi mở băng ra cô sẽ là người đầu tiên mà anh nhìn thấy.
3 tháng sau…
Ngày hôm nay có một sự xuất hiện của một nhân vật không ai ngờ đến chính là Phương Thục Khuê – người con riêng kia.
Hôm nay trong lúc cô ta cùng bạn thân đi ân mừng đậu đại học kinh tế đứng đầu toàn quốc và sẵn tiện mượn rượu chửi bới cái con nhỏ Ái Khuê có thể đổ cùng trường với cô mà điểm còn cao hơn một bật.
Nhưng xui xêo cho cô trên đường đi gặp phải đám du côn có ý định xàm xỡ, sau một hồi dằn co tên kia đã dùng dao đâm trúng mắt của bạn Thục Khuê và bỏ trốn, kết quả hai người phải kéo nhau vào viện và thật không kéo bạn Thục Khuê vô tình ở phòng kế của Thiên Trạch.
Ghi nghe được phòng kế bên là Hàn Thiên Trạch đang ở, cậu ta chính là thiếu gia duy nhất của Hàn gia mới nổi và cũng người mà con bé Ái Khuê để ý.
Với tâm trạng tò mò ả đứng trước cửa phòng muốn nhìn trộm xem người đàn ông kia thế nào.
Nhưng may mắn cho ả cũng xui xẻo cho Ái Khuê là bác sỹ vừa tháo băng gạch ra và người anh ta nhìn thấy đầu tiên là Thục Khuê.
“Lại đây” – Thiên Trạch nghĩ cô ta là Ái Khuê nên vẫy tay gọi cô ta đến ngồi bên cạnh và Thục Khuê cũng yên lặng làm theo – “Anh có thể được phép biết tên người chăm sóc anh thời gian qua không?”
“Vâng…” – Thục Khuê vô cùng ngạc nhiên nhưng ả ta nghĩ đây là một cơ hội tốt – “Em là Phương Thục Khuê”
Ả ta không chút áy náy mạo nhận người đã chăm sóc Thiên Trạch thời gian qua và người thật sự đã chăm sóc anh hiện tại đang chạy gấp rút trên hành lang.
Vì để mua cháo tôm anh thích và một bó hoa chút mừng mà cô bị trễ chuyến xe bus, cô nào biết rằng người đàn ông cô chăm sóc kia giờ đã nhận nhầm người khác.
“Xin lỗi em tới trễ” – Ái Khuê thở gấp xông vào phòng thì vô cùng bất ngờ khi người bên cạnh anh lại là người cô vô cùng ghét Thục Khuê.
“Đây là ai?”
“Em là…”
“Đây là em gái em, con bé tên là Phương Ái Khuê, em mới nhờ con bé mua đồ ăn và hoa giùm em đó mà”
Phương Thục Khuê nào cho cô cơ hội giải thích liền nhào tới cướp hộp cháo và hoa trên tay cô đưa cho Thiên Trạch và anh không một chút nghi ngờ nào cả liền cảm ơn cô ta.
“Không phải, Trạch ,em mới là người chăm sóc anh thời gian qua” – Ái Khuê nhìn người mình thích lại cùng người cô ghét cay ghét đắng thì tim như bị ai dày xéo vô cùng khó chịu.
“Hừ…Lúc tôi bị mù ngoài Tiểu Khuê ra chẳng ai quan tâm.
Giờ biết tôi sáng mắt thì liền nhận bừa?” – Thiên Trạch không một chút nào tin tưởng cô liền nghiên về phía Thục Khuê – “Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài.
Đừng lo Tiểu Khuê, anh sẽ bảo vệ em”
Thiên Trạch ôm Thục Khuê vào lòng mà anh ủi, tuy anh bị mù nhưng anh vẫn nghe được quản gia và người làm trong nhà nói về Tiểu Khuê là cô bị ba và mẹ kế ức hiếp, ba cô chỉ thương người con gái ngoài giá thú của ông.
“Hức…hức…em cũng không biết tại sao Ái Khuê nó lại nhận bừa…hức…có khi nào con bé sợ phải bị bắt lấy cho cái gã nhị thiếu gia Âu Dương gia không?”
Thục Khuê diễn vô cùng đạt, vừa mới đó nước mắt giả tạo của ả đã tuông rơi và còn giả bộ như vô tình tiết lộ một sự thật động trời.
Phương gia vốn phát triển như bây giờ là nhờ Âu Dương gia và mỗi đời Phương gia đều phải cử một người đến Âu Dương gia.
Nam thì bỏ họ tiếp nhận quản lý và không bao giờ được quay về Phương gia, nữ tì phải gả cho con trai của họ.
Đã nhiều đời Phương gia phải đưa con trai thứ hai đến Ấu Dương gia nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng khi đến đời Phương Trấn Đông chỉ có mỗi hai cô con gái.
Nếu Phuóng gia đời đó chỉ có mỗi một đứa con thì một nửa tài sản sẽ cho Âu Dương gia nhưng nhiều đời như vậy Phương gia chưa từng có con một.
Hàn Thiên Trạch vừa nghe đến nhị thiếu gia Âu Dương gia nổi tiếng máu lạnh vô tình, đã có không ít người chết dưới tay gã nhưng không ai có thể làm gì anh ta vì Âu Dương gia sớm đã một tay che trời.
Nghĩ như vậy anh liền hiểu lý do Ái Khuê tự nhận là người giúp anh và mọi chuyện anh ta đều tự suy diễn vô cùng logic