Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 26


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 26


Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Cậu chính là cái cô thiên kim giả mạo kia mà? Sao lại ở y quán của nhà Mẫn Sưởng hả?”
Học sinh nữ mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng không giấu được khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều.

Cô ta hơi hất cằm, giống như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Học sinh nữ quét mắt một vòng, hỏi: “Mẫn Sưởng đâu?”
“Không có đây.”
Mặc Khuynh gõ chữ, lạnh nhạt trả lời cô ta.
“Tôi là Diêu Giai Giai, hiện tại đang theo đuổi Mẫn Sưởng.” Học sinh nữ kia đi đến trước quầy, từ trên cao nhìn xuống Mặc Khuynh, “Hy vọng cậu có thể biết điều chút.”
Ngón tay đang gõ chữ dừng lại, Mặc Khuynh giương mắt, tầm mắt dừng trên trán và bàn tay của cô ta, sau đó giọng nói nhẹ bẫng truyền đến: “Khám bệnh?”
Diêu Giai Giai rất không biết sợ trời sợ đất là gì: “Không phải! Tôi đến tìm Mẫn Sưởng.”
Mặc Khuynh lại lạnh nhạt trả lời: “Không khám bệnh thì cuốn xéo.”
“Cái thái độ gì đấy hả!”
Diêu Giai Giai bị chọc giận rồi, vươn tay đẩy bả vai Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nghiêng người nhẹ nhàng tránh được, đồng thời chộp lấy cổ tay Diêu Giai Giai, chỉ hơi dùng sức đã dễ dàng vặn tay của cô ta về sau.
Đúng là một hành động ngu ngốc hại ngược lại chính mình, Diêu Giai Giai hoàn toàn bị chế trụ, la oai oái, nửa người trên nằm rạp trên mặt quầy.
Mặc Khuynh nhấc chân, đạp lên chiếc ghế đặt bên cạnh, tư thế ngạo nghễ dửng dưng nhìn Diêu Giai Giai đang không ngừng giãy dụa la hét, bàn tay nắm cổ tay Diêu Giai Giai thoáng tăng thêm sức, khiến cô ta đau đến mức suýt thì ngất xỉu.
“Có cút không?” Mặc Khuynh hơi híp mắt, mỗi lời đều mang theo uy nghiêm.
Trong bụng Diêu Giai Giai quay cuồng những lời thô tục không thể mắng ra.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn phải thỏa hiệp: “Tôi đi!”
“Đi?” Mặc Khuynh hừ lạnh.
“Tôi cút!” Diêu Giai Giai cực kỳ uất ức.
Mặc Khuynh lúc này mới hài lòng thả tay, nhưng bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Cô hít nhẹ mấy hơi, tầm mắt quét một vòng trên người Diêu Giai Giai, sắc mặt trầm xuống, thả tay.
“Mặc Khuynh đúng không? Tôi nhớ mặt cậu rồi!” Diêu Giai Giai lùi về sau mấy bước, phẫn nộ trừng Mặc Khuynh, vừa xoa cổ tay vừa hung ác nói, “Ở trường mà nhìn thấy tôi thì tốt nhất là chạy cho xa!”
Nói xong cũng không nhìn lại thêm một cái, xoay người chạy biến.
Mặc Khuynh nhếch miệng, cười một tiếng.
Sau đó, cô vân vê đầu ngón tay, khoang mũi còn lưu lại mùi hương kia, trầm tư suy nghĩ.
Thứ này không phải chính là Phấn tụ nguyên được cô viết trong cuốn hay sao? Thứ này có công hiệu kéo dài tuổi thọ, nhưng rõ ràng là tỉ lệ sai rồi, ngắn hạn thì hiệu quả rất rõ rệt, nhưng dùng lâu dài sẽ hại thân thể.
Chỉ là một học sinh trung học mà thôi, sao lại bị nhiễm lên người mùi hương này?
*
Dù sao cũng chỉ là lần đầu gặp Diêu Giai Giai, Mặc Khuynh không để chuyện đó vào trong lòng, coi như là một khúc nhạc đệm, tiếp tục viết mail của mình.
Đèn đường sáng lên, màn đêm buông xuống.
Mẫn Sưởng từ bên ngoài về, mũ hoodie đội lên đầu, hai tay đút trong túi, cậu ta quét mắt qua Mặc Khuynh vẫn còn ngồi ở quầy, sau đó bước vào cửa, chẳng nói chẳng rằng chuẩn bị đi lên tầng hai.

“Đi đâu về?”
Mặc Khuynh chợt lên tiếng, giọng nói lành lạnh như gió xuân thoảng qua.
Mẫn Sưởng dừng bước, sống lưng thoáng lạnh.
“Qua đây.” Mặc Khuynh chậm rãi nhả ra từng chữ.
Trốn không thoát.
Cậu ta miễn cưỡng xoay người lại, rũ mắt, chậm chạp đi qua.
Mặc Khuynh tựa lưng về sau, hai chân bắt chéo, tầm mắt chuẩn xác không lệch một li dừng ở túi áo hoodie của cậu ta: “Lấy đồ ra.”
Mẫn Sưởng trầm mặc nhìn cô.
“Hửm?”
Mặc Khuynh nhướng mày.
Không chống đỡ được quá lâu, Mẫn Sưởng rốt cuộc chịu thua, ngoan ngoãn lấy món đồ từ trong túi ra.
Là một cái phong bì dày, nhìn là biết bên trong bỏ thứ gì.
Mặc Khuynh cầm lên, ước lượng trên tay: “Nghiệp vụ của cậu cũng rộng đấy nhỉ, lần này bán cái gì đây?”
Cô nhớ lần này Mẫn Sưởng ra ngoài không mang theo đồ gì cả.
Mẫn Sưởng dừng mấy giây, nói: “Tình báo.”
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Xem ra là đáp án này không nằm trong dự liệu của cô.
Cô còn muốn tiếp tục tra hỏi thì có người bước vào y quán.


Mặc Khuynh tạm dừng lại những lời muốn nói tiếp, xoay mặt nhìn qua, không ngờ lại thấy được hai người quen.
Tống Nhất Nguyên và Hoắc Tư.
Hoắc Tư ngạc nhiên: “Mặc Khuynh?”
Tống Nhất Nguyên lập tức cảnh giác, dùng ánh mắt “tra xét yêu sớm của thầy giáo” chiếu lên hai người Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh, quét lên xuống mấy lượt, nhưng vừa nhận được ánh mắt “thiểu năng” của Mặc Khuynh, anh ta chỉ có thể phẫn nộ thu lại tâm tư bát quái của mình.
Tống Nhất Nguyên ho khẽ một tiếng, dựng lên dáng vẻ nghiêm túc.
“Khám bệnh?” Mặc Khuynh hỏi.
“Không phải.” Hoắc Tư lắc đầu, nhìn về phía Mẫn Sưởng, “Chúng tôi đến tìm cậu ấy.”
Mặc Khuynh liếc qua bài trí trong y quán, trầm ngâm nghĩ: Một người hai người đến đều không phải chính sự, cái y quán tồi tàn này sớm muộn cũng phải đóng cửa thôi.
Mẫn Sưởng chống khuỷu tay lên quầy, tay cầm bút xoay tròn chơi đùa, lúc ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư và Tống Nhất Nguyên đã hoàn toàn không còn dáng vẻ căng thẳng và chột dạ như khi đối mặt với Mặc Khuynh.
Thái độ thong dong của cậu ta còn có thêm mấy phần kiêu ngạo: “Chuyện gì?”
“Nhờ cậu giúp đỡ tra một chuyện.” Hoắc Tư vậy mà không hề có dị nghị gì với thái độ của cậu ta, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây, “Ra giá đi.”
Mẫn Sưởng nói: “Nói trước.”
Hoắc Tư trước khi bước vào đã quan sát một vòng, tầng một ngoài Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh thì không còn ai khác, Mặc Khuynh cũng không phải người ngoài, nên Hoắc Tư hoàn toàn không cần tránh né.
Anh ta đi đến trước quầy, lấy ra hai món đồ khác nhau.
Một là tờ giấy in hình xăm của Hội Trường sinh; một cái khác là bột phấn được gói trong giấy, màu trắng mờ.
Tống Nhất Nguyên phụ trách giải thích: “Bức vẽ này là hình xăm của một tổ chức tên là Hội Trường sinh, chúng tôi đang điều tra về họ.

Còn gói bột phấn này, là một loại dược thời gian gần đây đang lưu thông trong chợ đen, gọi là Phấn tụ nguyên.”
“Phấn tụ nguyên này có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, gần đây được bí mật rao bán ở chợ đen, rất được hoan nghênh.”
“Nghe nói phối phương của nó nằm trong một cuốn sách từ trăm năm trước truyền lại, sách chia làm hai bộ thượng – hạ, “thượng” chế dược, “hạ” chế độc, chỉ cần là thứ hơi có liên quan đến cuốn sách này thì đều được người ta điên cuồng lùng sục.

Đương nhiên, cá nhân tôi cảm thấy có hơi bị khoa trương quá mức.”
“Phấn tụ nguyên này thu hút không ít sự quan tâm, rất nhiều người muốn tìm ra người đã chế tạo nó.


Trong đó bao gồm cả Hội Trường sinh.”
Nói một lèo xong, Tống Nhất Nguyên kết thúc bằng mục đích đến đây: “Chúng tôi muốn tìm xuất xứ của Phấn tụ nguyên.

Đồng thời, tin tức có liên quan đến Hội trường sinh, càng nhiều càng tốt.”
Mẫn Sưởng nghe xong chỉ nói: “Quy tắc cũ.”
Hoắc Tư không nói nhiều, lấy ra một bao phong bì dày cộp đặt lên mặt bàn.

Bao phong bì đè lên một tờ giấy, là phương thức liên lạc với anh ta.
Tuy là lần đầu tiên tìm Mẫn Sưởng hợp tác, nhưng họ cũng đã tìm hiểu kỹ quy tắc khi trao đổi ở đây.
Tìm đến cửa, đầu tiên là nói ra mục đích đến đây, sau đó đặt tiền cọc chờ tin tức.
Nếu Mẫn Sưởng không cung cấp được manh mối thì tiền đặt cọc sẽ không hoàn trả.

Nếu Mẫn Sưởng tìm được manh mối, mỗi manh mối cậu ta đưa ra đều có một cái giá trao đổi, sau đó phải xem họ có đồng ý bỏ tiền ra mua hay không.
Mẫn Sưởng liếc qua bao phong bì, nhàn nhạt nói: “Có tin tức tôi sẽ báo cho mấy người.”
“Được.” Hoắc Tư gật đầu, sau đó nhìn sang Mặc Khuynh đang đứng dậy đi lấy sữa chua, nghi ngờ hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
Mặc Khuynh cầm một chai sữa chua đặt trên bàn nhỏ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, hai chân bắt chéo, không nhanh không chậm nói: “Tôi là đại phu của Hồi Xuân Các.”
Mẫn Sưởng nghẹn họng.
– – Cái y quán nho nhỏ của nhà cậu ta không mời nổi vị đại phu cấp bậc này đâu.
“Cô không cần –“
Hoắc Tư vừa muốn nói gì đó, tầm mắt quét qua mắt cá chân của Mặc Khuynh, chợt khựng lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.