Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 27
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh mặc đồng phục trường rộng thùng thình, bình thường ống quần đều che đến mắt cá chân, hiện tại gác chân lên mới khiến nó lộ ra.
“Hình xăm của em sao lại giống hệt với Hội Trường sinh!”
Tống Nhất Nguyên cũng đã chú ý đến, có điều phản ứng hơi thái quá.
(*) vì ổng biết rồi mà haha
Mặc Khuynh không hề tỏ ra giật mình khi bị họ nhìn thấy hình xăm, theo tầm mắt của họ nhìn xuống hình xăm trên chân mình, lạnh nhạt nói: “Lúc tôi tỉnh lại không phải mấy người đã nghiên cứu qua một lượt rồi à? Không ghi lại thông tin về hình xăm?”
Hợp tình hợp lý.
Đổi khách thành chủ.
Tống Nhất Nguyên lập tức quay sang nhìn Hoắc Tư.
Hoắc Tư hơi khựng lại, đè xuống nghi ngờ vừa nổi lên trong lòng, nói: “Không chú ý.”
Sẽ có nhân viên được giao nhiệm vụ kiểm tra thân thể, báo cáo cụ thể hẳn là có hình xăm.
Nhưng họ chỉ xem những thông tin quan trọng, những thứ khác không quá để ý.
Cẩn thận nghĩ lại, thì Mặc Khuynh ngủ say trong căn cứ một trăm năm, hình xăm sớm đã có từ trước, rất khó mà có liên quan gì với Hội Trường sinh này được.
Chỉ cần quay về tìm lại tư liệu là biết.
“Nhưng vì sao hình xăm của em lại giống hệt với Hội Trường sinh chứ?” Tống Nhất Nguyên nắm bắt trọng điểm.
“Tôi biết hỏi ai bây giờ?”
Mặc Khuynh hỏi ngược lại anh ta.
Tống Nhất Nguyên nghẹn lời.
Suy nghĩ nửa ngày, anh ta hỏi: “Liệu có phải là lúc trước em thành lập ra không?”
Mặc Khuynh lạnh mặt, ngón tay nhón một hạt lạc bắn ra, chuẩn xác trúng đầu gối Tống Nhất Nguyên, khiến anh ta suýt thì quỳ xuống.
Mặc Khuynh lạnh lùng nói: “Xỉ nhục tôi cũng phải có chừng mực.”
“…”
Tống Nhất Nguyên ôm đầu gối, thầm nghĩ mình đúng là oan chết đi được.
– – Không phải anh ta chỉ đang đưa ra suy đoán rất chi là hợp tình hợp lý thôi sao? Thế nào lại biến thành “xỉ nhục cô” rồi! Có liên quan đến Hội Trường sinh mất mặt như thế à?!
Hoắc Tư cũng không đồng cảm cho Tống Nhất Nguyên, mà cẩn thận hỏi lại Mặc Khuynh: “Hình xăm của cô có ý nghĩa gì?”
“Một bộ dao giải phẫu, làm kỷ niệm thôi.
Ngụ ý à –“
Mặc Khuynh kéo ống quần lên một chút, làm lộ một nửa ống chân, cô đung đưa chân, giống như đang tự nói với chính mình: “Mỗi tấc đất tôi bước qua đều có thể gieo xuống hạt giống sinh mệnh, chúng sẽ mọc ra những mầm cây mới, khỏe mạnh lớn lên, dồi dào sức sống.”
Những lời này nói ra chỉ nhẹ tựa gió thoảng mây bay, như đang nói chuyện thường ngày, nhưng ba người ở đây đều biết cô đến từ thời đại của một trăm năm trước, nhất thời trong lòng có thứ cảm xúc gì đó khó nói thành lời.
Tống Nhất Nguyên bước lên một bước, muốn truy hỏi nhiều hơn nữa, nhưng Hoắc Tư đã nhanh chóng kéo anh ta lại, đánh mắt sang Mẫn Sưởng đứng một bên.
Tống Nhất Nguyên lúc này mới phản ứng lại.
Hoắc Tư nghiêm mặt quan sát Mặc Khuynh, vừa muốn nói gì đó, chuông điện thoại bỗng vang lên, anh ta xoay người tiếp nghe.
“Hoắc tiên sinh.
Thẩm tiểu thư tỉnh lại rồi!”
Gọi điện đến là người phụ trách chăm sóc cho Thẩm Kỳ, giọng nói tràn ngập kinh ngạc và kích động.
Trong một nháy mắt đó, Hoắc Tư quay đầu nhìn Mặc Khuynh.
Mà Mặc Khuynh giống như đã sớm đoán ra, bình thản nghênh đón ánh mắt của anh ta, khẽ cong môi, sau đó thong dong thu lại tầm mắt.
Thẩm Kỳ tỉnh lại.
Đây là một chuyện lớn, Hoắc Tư không có ý định tiếp tục nán lại, dặn dò Mặc Khuynh sớm quay về rồi nhanh chóng kéo theo Tống Nhất Nguyên rời khỏi.
“Bà cố tổ.” Mẫn Sưởng đứng thất thần tại chỗ hồi lâu, bỗng lên tiếng.
“Hửm?”
Mẫn Sưởng hỏi: “Trước đây cô làm gì vậy?”
Mặc Khuynh thoáng trầm ngâm: “Khó nói.”
“Khó nói” của cô, chính xác là “khó nói”.
Cô từng làm rất nhiều, từng có rất nhiều thân phận, phần lớn đều là do thế cuộc buộc phải kiên trì, mà thứ cô thật sự cảm thấy hứng thú, ở một thời đại người người luôn ôm theo thấp thỏm bất an kia lại không dùng được.
Mẫn Sưởng thì lại cho là cô “không tiện nói”.
Dừng một lát, cậu ta lại nhìn về phía mắt cá chân của cô: “Vừa rồi cô cố tình để lộ hình xăm cho họ thấy à?”
“Ừm.”
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn mắt cá chân mình, không tỏ rõ ý kiến.
Hình xăm này khó mà giấu được.
So với sau đó bị họ điều tra rồi phát hiện ra, nảy sinh những hoài nghi không đáng có, thì chi bằng sớm để họ phát hiện, rũ sạch mọi quan hệ với mình, hóa bị động thành chủ động.
– – Quỷ cũng không biết sau khi cô biến mất khỏi dòng lịch sử, hậu nhân lại thu nhặt được nhiều đồ về cô như thế.
Hôm nay Mặc Khuynh đã vô tình nói hơi nhiều về chủ đề này rồi, bèn trực tiếp hất cằm với Mẫn Sưởng: “Khai báo đi.”
“…”
Mẫn Sưởng gãi gãi mũi.
Cậu ta cũng xem như đã nhìn ra, Mặc Khuynh là một người từng trải, ở trước mặt cô thành thật khai báo thì còn mong nhận được khoan hồng, nếu như dám có gì giấu diếm thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Cậu ta không phải cân nhắc quá lâu, nhanh chóng lựa chọn thành thật khai báo.
“Theo như lời của bọn họ thì tôi nắm trong tay hơn phân nửa tin tức của thành phố Đông Thạch.” Mẫn Sưởng nói, “Lúc đầu tôi chỉ làm mấy món đồ bán ở chợ đen, sau đó tiếp xúc nhiều người, bèn phát triển mạng lưới tin tức của riêng mình.
Thông tin có giá trị là có thể bán lấy tiền, có tiền là sẽ làm việc, nên sau đó phát triển lên khá là…!lớn.
Thường xuyên có người nghe danh tìm đến.”
Mẫn Sưởng khiêm tốn nói.
Mặc Khuynh thấy nhiều biết rộng, chuyện như thế nhưng nghe vào cũng không chớp mắt lấy một cái.
Cô hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Năm sáu năm gì đó.”
Giỏi thật, cũng xem như là một thiếu niên anh hùng.
Uống cạn sữa chua, Mặc Khuynh ném chai rỗng vào thùng rác, thuận đà đứng lên, đi về quầy, chuẩn bị tiếp tục viết mail của mình.
Mẫn Sưởng nhìn cô, nghi hoặc: “Cô không hỏi nữa à?”
“Không phạm pháp là được.” Mặc Khuynh không quá để tâm.
Nếu nhóm người Hoăc Tư đã ngầm đồng ý cho giao dịch làm ăn như Mẫn Sưởng tồn tại, lại còn tìm đến tận đây làm giao dịch, thì chứng minh Mẫn Sưởng chưa chạm đến giới hạn.
Cô không cần thiết phải nhúng tay.
*
Ở Hồi Xuân Các gửi mail xong, Mặc Khuynh gọi xe quay về nhà của Giang Khắc.
“Mặc tiểu thư!”
Mặc Khuynh vừa vào đến phòng khách, đã thấy có một chàng trai trẻ chạy ra đón.
Người này có khuôn mặt khá giống Bành Trung, nhưng nụ cười không nghiêm túc như Bành Trung, anh ta lên tiếng, tự giới thiệu với Mặc Khuynh: “Xin chào, tôi là trợ lý của Giang gia, Bành Nhân.
Cứ gọi tôi tiểu Nhân là được.”
Bành Trung theo sau đi tới, đá Bành Nhân một cước: “Xéo sang một bên.”
“Ò.” Bành Nhân ôm mông tránh ra, nhưng vẫn hí hửng chỉ mặt mình nói với Mặc Khuynh, “Tôi, tiểu Nhân.
Nhân trong kiên nhân (kiên cường cứng cỏi).” Sau đó lại chỉ sang Bành Trung, “Anh ấy, tiểu Trung.
Trung trong trung tâm (lòng trung thành).”
Bành Trung đen mặt, có vẻ đang tự nghi ngờ sao mình lại có một thằng em trai thiểu năng như thế.
Điều chỉnh lại sắc mặt, Bành Trung khẽ gật đầu với Mặc Khuynh, lên tiếng: “Mặc tiểu thư.”
“Giang Khắc đâu?” Mặc Khuynh hỏi.
“Giang gia đang ở thư phòng, không tiện làm phiền đâu.” Bành Nhân lại thò đầu ra, “Mặc tiểu thư, cô ăn cơm chưa? Thím Trần đã phần bữa tối cho cô rồi đấy, còn nóng hổi đó nha.”
“Được.”
Mặc Khuynh khoác ba lô đi về phía bàn ăn.
Bành Nhân lập tức muốn bám theo.
Bành Trung không nhịn được nữa, chộp bả vai Bành Nhân kéo đi, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Em ăn phải kẹo kéo à, bám cái gì dai như đỉa thế?”
“Không phải anh nói thái độ của Giang gia với Mặc Khuynh rất khác thường, sợ Mặc Khuynh có ý đồ khác sao?” Bành Nhân bày ra khuôn mặt vô tội, mắt chớp chớp, “Em không tạo quan hệ tốt thì sao mà thu thập thông tin được?”
“Cái miệng của em hở như thế, khéo còn chưa thu thập được tí thông tin nào thì đã bị người ta lừa khai sạch rồi.” Bành Trung cực kỳ cạn lời, “Có thể ngậm miệng không?”
“…!Được thôi.” Bành Nhân bất mãn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
…
Sự xuất hiện của Bành Nhân không khiến Mặc Khuynh quá bận tâm.
Sự bận tâm của cô tập trung vào bữa tối.
Bữa tối là vịt phết bơ thầu dầu nướng, thịt xào cơm cháy, canh sườn, địa tam tiên(*), đều là những món cô thích.
(*) khoai tây, ớt xanh và cà tím, trộn vào xào lên
Mặc Khuynh quét mắt qua mấy món này, hỏi thím Trần: “Đây đều là những món Giang Khắc thích?”
“Đúng đó.” Thím Trần đúng mực trả lời, “Giang gia nói, nếu không hợp khẩu vị của Mặc tiểu thư thì có thể nói với tôi, tôi sẽ dựa theo đó thay đổi.”
“Ồ.”
“Mặc tiểu thư có đặc biệt thích gì không?”
“Không có.” Mặc Khuynh đáp xong, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của thím Trần, bổ sung một câu, “Tôi không kén ăn.”
Thím Trầm lại cho rằng cô ngại không dám nói, thầm nghĩ qua mấy hôm nữa để cô quen thuộc rồi hỏi lại vậy, thế là im lặng không hỏi nữa.
Mặc Khuynh ăn cơm, ánh mắt trầm ngâm.
Một lần là trùng hợp.
Hai lần thì là gì?
*
Tuần này mới học được ba ngày thì đã có hai ngày phải làm bài thi tháng.
Chiều thứ sáu, Mặc Khuynh nộp bài trong vòng mười phút, sau đó rời khỏi phòng học, đi thẳng đến một nơi gọi là ngõ Ly Tử.
Ngõ Ly Tử, nắm giữ thị trường giao dịch ngầm lớn nhất của thành phố Đông Thạch, chỉ mở vào ba ngày sáu, bảy và chủ nhật.
Người bình thường đến đây chỉ là đi chợ bình thường, nhưng người biết rõ đến đây, làm theo quy tắc là có thể biết được toàn bộ những gì mình muốn.
Dạo quanh khu chợ náo nhiệt nửa ngày, Mặc Khuynh men theo mùi hương đi đến trước một sạp hàng.
Phía dưới lót một tấm vải bố, trên đó bày vài cây thuốc bắc.
Mặc Khuynh ngồi xuống, nhặt lên hai cành sài hồ, sau đó nhìn đến chủ sạp hàng.
Ông chủ mặc quần áo dài rẻ tiền, khom lưng cúi đầu ngồi trên một chiếc ghế thấp, đầu đội nón tre đan rộng vành, che mất hơn nửa khuôn mặt.
Trong nháy mắt Mặc Khuynh đưa mắt nhìn lên, tầm mắt hai người giao nhau.
Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn lãng, khuôn mặt tuấn mỹ đủ để chèn ép toàn bộ những ông chủ sạp hàng ở nơi đây.
Chỉ là, khuôn mặt hiện tại lộ ra ngoài, ánh mắt thâm trầm lóe lên ánh sáng xanh nguy hiểm, lại chỉ thiếu chưa viết lên ba chữ “gặp quỷ rồi”.
Mặc Khuynh vui vẻ: “Ông chủ Giang?”.