Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 25


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 25


Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Giang Tề Ngật dĩ nhiên cũng đã thấy được Mặc Khuynh.
“Đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ không quen nhìn mấy đứa đó làm chuyện thiếu đạo đức thôi.” Giang Tề Ngật xoay xoay bả vai, hất cằm, dáng vẻ cao ngạo nói.
Nói xong, đuôi mắt lại len lén liếc Mặc Khuynh, thấy Mặc Khuynh bình tĩnh lạnh lùng, mới e hèm một tiếng, tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi cũng rất khâm phục dũng khí của cậu.”
Trong sự khâm phục này bao gồm hai chuyện.
Một là Mặc Khuynh thế mà lại có dũng khí mạo danh Ôn Nghênh Tuyết, nghênh ngang làm Đại tiểu thư của Mặc gia.
Hai là sau khi mọi chuyện bị bại lộ, Mặc Khuynh vẫn còn dám ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện ở trường.
“Khách sáo rồi.” Mặc Khuynh nói.
“So với Ôn Nghênh Tuyết trong tối ám hại, tôi càng tán thưởng người như cậu, ngay thẳng chẳng sợ hãi cái gì.” Giang Tề Ngật đưa ra lập trường của mình, dừng một chút, lấy tay chỉ chóp mũi mình, “Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu.”
Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái, tiếp lời: “Mạng cũng có thể cho tôi?”
(*) Cái hồi mà bị bả bắt đang chặn nữ sinh ấy, thằng nhóc này chả bảo với cô bé kia là mạng cũng cho em còn gì:)))))
“Có cái c*t!” Giang Tề Ngật bật ra một câu chửi thô tục, ngượng ngùng đến mức ngón chân cũng cong lên, suýt thì lấy đà chạy biến, “Còn dám nhắc lại chủ đề này một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Cậu ta hung ác dọa dẫm, xoa xoa da gà da vịt trên cánh tay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy biến.
Mặc Khuynh khẽ cong môi, vẽ ra một nụ cười rất mỏng.

Cô vào lớp muộn hai phút.

Bầu không khí bên trong yên tĩnh đến mức có phần quỷ dị, mỗi người đều len lén nhìn về phía cô, nhưng quả nhiên không một ai dám lên tiếng chế giễu cô câu nào.
Dù sao thì —
Trước khi vào lớp Giang Tề Ngật đã đến đây, giọng nói dứt khoát dõng dạc: “Sau này ai dám gây khó dễ cho Mặc Khuynh thì chính là đang gây sự với tôi.

Chuyện nhà của Giang gia và Mặc gia bớt nói lời nhảm, đừng có tự tìm đánh.”
*
Làm một chủ nhiệm của ngôi trường nổi danh trăm năm, kiêm nhân viên ngoài biên chế của căn cứ số tám, Tống Nhất Nguyên vì chuyện của Mặc Khuynh mà mặt ủ mày ê, nói chung là ủ dột vô cùng.
Anh ta biết chuyện học sinh trong trường lấy Mặc Khuynh ra làm trò đùa, bèn đến thăm dò bầu không khí trong lớp, vốn là ôm theo một bụng lo lắng âu sầu, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra học sinh lớp mình cực kỳ ngoan ngoãn tập trung vào học hành, không hề làm những chuyện vô bổ.
– – Không hổ là học sinh của ngôi trường nổi danh trăm năm.
Tống Nhất Nguyên xếp môn ngữ văn vào tiết thứ tư của buổi chiều, dự định sẽ giảng xong một đề thi, ai ngờ anh ta vừa xoay lưng viết được vài dòng trên bảng đen, lúc quay lại đã không thấy bóng dáng Mặc Khuynh đâu.
Anh ta đợi mãi mà không thấy Mặc Khuynh quay về, nghẹn đến khi tiết học kết thúc, chạy khắp nơi mà vẫn không tìm thấy Mặc Khuynh.
Đang do dự không biết có nên báo cho Hoắc Tư một tiếng hay không, kết quả vừa bước ra ban công thì thấy Mặc Khuynh đang ngồi với thầy Chương dạy môn lịch sử, cô đang im lặng lắng nghe thầy giáo giảng giải từng nhân vật của lịch sử cận đại.
Tống Nhất Nguyên đần người ra, sau khi kéo lại hồn về thì vội tìm cho mình cảm giác tồn tại: “Tôi nghĩ lớp tôi dạy là ban tự nhiên mà nhỉ?”
Thầy Chương nhìn anh ta một cái: “Đúng vậy.”
“Vậy hai người đang làm gì ở đây thế?” Tống Nhất Nguyên đau đớn đưa một ngón tay ra, hết chỉ thầy Chương lại quay sang chất vấn Mặc Khuynh, “Em trốn tiết của thầy là để đến đây nghe mấy thứ vô nghĩa này?”
“Thầy Tống, học sinh hiếu học muốn tìm hiểu lịch sử thì phải khen ngợi chứ?” Thầy Chương nho nhã lễ độ hỏi lại, sau đó nói tiếp, “Ngoài ra, lịch sử không phải mấy thứ vô nghĩa.”
Tống Nhất Nguyên bùng nổ: “Nhưng em ấy cũng không cần học lịch sử!”
Thầy Chương nói: “Mỗi người đều nên ghi nhớ lịch sử, nếu không ai biết được ngày nào đó bầu trời kia sẽ sập xuống chứ?”

Tống Nhất Nguyên còn muốn tranh luận với thầy Chương một phen, nhưng Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, anh ta chỉ đành tức giận ngậm miệng.
Đợi anh ta im lặng, Mặc Khuynh tiếp tục hỏi thầy Chương: “Lịch sử không ghi lại gì về chiến dịch Bình thành sao?”
“Không biết em đọc được ở đâu, trong phạm vi hiểu biết của thầy thì chưa bao giờ nghe qua chiến dịch này.” Thầy Chương ngẫm nghĩ một lát, “Thế này đi, thầy giáo của thầy — Chuyên ngành nghiên cứu của thầy ấy là lịch sử cận đại, bây giờ đã về hưu rồi, nhưng đôi khi cũng sẽ giải đáp những câu hỏi của sinh viên mình.

Nếu em cảm thấy hứng thú thì thầy có thể cho em địa chỉ mail của thầy ấy, em gửi thư hỏi thử xem sao.”
Mặc Khuynh gật đầu: “Được.”
Thầy Chương nhanh chóng viết xuống một địa chỉ mail, sau đó xé tờ giấy này ra đưa cho Mặc Khuynh.
“Còn người mà em nói –” Thầy Chương dừng một chút, đưa tay đẩy cặp kính gác trên sống mũi, “Rất xin lỗi em, thầy cũng chưa từng đọc được tài liệu liên quan nào.

Lịch sử đều đã trải qua sàng lọc, những cái tên được lưu lại thật sự quá ít ỏi.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh nhận tờ giấy, giọng nói vẫn là bình tĩnh thấy sóng lớn không sợ hãi.
Phía này, Tống Nhất Nguyên nghe cuộc trò chuyện của họ đã phát giác ra có gì đó không thích hợp.

Anh ta kiên nhẫn chờ hai người nói chuyện xong, kéo Mặc Khuynh ra khỏi văn phòng, đi đến một góc vắng.
“Em đang tra cái gì thế hả?” Tống Nhất Nguyên cảnh giác hỏi.
Mặc Khuynh nói: “Một người bạn cũ.”
Tống Nhất Nguyên há hốc miệng, muốn nói “Bạn cũ của em không phải đều chết cả rồi à, có tra cũng vô dụng, nhìn thoáng ra chút đi”, nhưng nghĩ lại cảm thấy lời này quá tuyệt tình, anh ta cân nhắc một hồi, lựa lời nói: “Nén bi thương nhé.”
Mặc Khuynh lạnh lẽo lườm anh ta một cái.

“Nhưng dù vậy thì em cũng đừng bỏ tiết của thầy chứ?” Tống Nhất Nguyên lại đau lòng cho mình, “Muốn tìm bạn cũ thì có thể chờ tan học rồi hỏi cũng được mà?”
“Tôi không thích ngữ văn.”
Tống Nhất Nguyên sốc nặng, sau đó lại bất bình, lời nói cũng trở nên lộn xộn: “Ngữ văn đắc tội em chỗ nào chứ…”
“Đề bài.”
“Đề bài làm sao hả?” Tống Nhất Nguyên nghĩ đến bài làm của Mặc Khuynh, “Em còn không viết được gì đã mắng anh ta là cặn bã! Nếu không phải vì nể chữ em đẹp thì nửa điểm cũng đừng có mơ mà thầy cho!”
Mặc Khuynh cười lạnh thành tiếng: “Một tên đàn ông dựa hơi phụ nữ trở nên giàu có, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, về nhà thì bắt nạt vợ hiền.

Giả vờ giả vịt viết văn tưởng niệm người vợ đã mất mấy nghìn chữ đã trở thành tên đàn ông tuyệt vời trong miệng các người, nghe có mắc cười không?”
“…”
Tống Nhất Nguyên: =0= Bát quái yêu tôi, tôi yêu bát quái.
Tống Nhất Nguyên làm bộ đứng đắn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Chưa ăn cơm đúng không? Thầy mời, sau đó em kể thầy nghe cuộc sống sinh hoạt của tên đàn ông cặn bã này nhé? Chúng ta phải nghiêm túc thảo luận một phen mới được.”
Mặc Khuynh: “…”
*
Hồi Xuân Các.
Vẫn là một cái y quán vắng teo, tiêu điều lạnh lẽo, sảnh ngoài dày đặc mùi dược liệu thơm mát, mỗi món đồ đều có tên, sạch sẽ ngăn nắp.
Mẫn Sưởng đang đứng trước quầy sắp xếp sổ sách, nghe Mặc Khuynh nói xong thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Học dùng máy tính?”
“Ừm.”
“Làm gì?”
“Viết mail.”
Mẫn Sưởng thoáng im lặng, nói: “Cô chờ một chút.”
Cậu ta lên tầng, cầm một chiếc máy tính bảng đi xuống: “Máy tính dùng ở quầy là loại cũ rồi.

Cô dùng cái này, mang theo cũng thuận tiện.”

Mặc Khuynh không có ý kiến.
Mẫn Sưởng dọn một chút, để ra một khoảng trống để máy tính bảng, sau đó bật máy lên, hướng dẫn cặn kẽ từng bước cho Mặc Khuynh.
“Biết rồi.”
Mặc Khuynh cầm máy tính bảng, chọn tư thế thoải mái nhất ngồi xuống.
Cô thành thạo đăng ký địa chỉ mail khiến Mẫn Sưởng đứng một bên quan sát không giấu được kinh ngạc: “Cô từng học rồi?”
Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái: “Khó lắm à?”
Nghĩ đến dáng vẻ ông nội mình mổ cò từng chữ một trên điện thoại, biểu tình Mẫn Sưởng thoáng lướt qua một tia quái dị.

Nhưng sau khi nhớ đến trình độ gõ chữ trên điện thoại của Mặc Khuynh, biểu tình của cậu ta lại trở về như cũ.
Chuyện ly kỳ trên người cô không phải ít.
Không thiếu một hai chuyện này.
Mặc Khuynh ngồi một bên dùng máy tính bảng, Mẫn Sưởng tiếp tục sắp xếp sổ sách.
Một hồi lâu sau, Mẫn Sưởng bỗng hỏi: “Hiện tại cô có chỗ để đi không?”
“Có.”
“Ồ.”
Mẫn Sưởng gãi gãi chóp mũi, không nói nữa.
Một lát sau, cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp thì quay sang nói với Mặc Khuynh: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh một lòng tập trung vào bức mail mình đang viết.
Mẫn Sưởng vừa đi chưa lâu thì có người bước vào.
Một học sinh nữ mặc đồng phục Trung học trực thuộc số một.
Nhìn thấy Mặc Khuynh, học sinh nữ đó thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lên tiếng chế giễu: “Cậu chính là cái cô thiên kim giả mạo kia mà? Sao lại ở y quán của nhà Mẫn Sưởng thế hả?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.