Đọc truyện Xin em đừng làm nũng – Chương 2:
Edit: Rong Biển
Anh hừ khẽ một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Thường Lê nhẹ nhàng thở phào, tim đập thình thịch, cầm lấy ly nước ngậm một cục đá nhai rột rột. Cái lạnh lan ra tê buốt, nhịp tim cũng dần bình ổn lại.
Sống mười tám năm trên đời, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.
Bạn bè xung quanh cô ai cũng đã từng yêu đương. Nhất là năm lớp mười một khi còn học trường nghệ thuật ở Thượng Hải. Trường quản không nghiêm, chuyện yêu sớm cũng xảy ra thường xuyên. Cô nhìn mãi cũng thấy quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Thường Lê lớn lên xinh xắn, rất nhiều người theo đuổi, tỏ tình. Nhưng cô không hứng thú với chuyện yêu đương, cũng chưa từng có cảm giác tim đập rộn ràng với ai.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh, ba lần gặp mặt là ba lần rung động.
Cảm giác này đúng là kỳ lạ.
Lúc rời quán bar cũng không còn sớm. Khi các cô đi ra thì bàn bên vẫn chưa về. Bọn họ hò hét ầm ĩ, thỉnh thoảng còn nghe được một câu đùa tục tĩu.
Anh chàng kia ngồi một bên, dáng vẻ lười biếng, nét mặt bình tĩnh.
Tuy không cùng họ nhốn nháo, nhưng lại hài hòa đến lạ.
Mọi người cùng gọi xe đi chung. Riêng Thường Lê lại ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua vài thứ nhỏ nhỏ đáng yêu, sau đó đi đến cửa hàng thú cưng ở bên kia đường.
Trưa hôm nay, trước khi tham gia lễ trao giải, cô đã đưa Bánh Ngọt đi tắm rửa chải lông lại.
“Cô đến rồi. Chắc là Bánh Ngọt nhớ cô lắm, nãy giờ cứ kêu mãi mà!” Chuyên gia chăm sóc thú cưng cười nói, ôm một chú mèo mũm mĩm ra.
Thường Lê phải dùng hai tay mới ôm hết chú ta.
Cô nghiêng đầu nhìn nó, “Bánh Ngọt, em có nhớ chị không nè?”
Bánh Ngọt thuộc giống mèo Garfield. Khuôn mặt to béo chen chúc với ngũ quan làm con mắt híp lại, nhìn qua như có ai thiếu nợ tiền nó vậy. Nó quay qua liếc nhìn Thường Lê, khó chịu “Meo” một tiếng.
Sau đó quay đầu không để ý cô.
Thật ra Bánh Ngọt là một chú mèo lạnh lùng, cao quý. Nhưng ngoại hình tròn tròn đáng yêu, không làm công chúa được, đành làm tiểu thư thôi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Lê bỏ mèo vào lồng, đi về khách sạn. Vì để đền bù cho việc hôm nay ném nó vào cửa hàng thú cưng, cô mở cửa lồng cho nó ra ngoài chơi.
Sáng hôm sau Thường Lê đang ngủ mơ thì giật mình tỉnh dậy.
Vừa mới động đậy liền nghe được một tiếng “Meo!” bén nhọn nơi trước ngực. Hóa là là bé mèo mập đang ngồi trên đó. Nó đè nặng làm cô thở không nổi, hèn chi cô lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Lại nghĩ về giấc mơ ban nãy, khuôn mặt Thường Lê nóng như lửa đốt. Cô đưa tay ôm măt, hàng lông mi như cánh bướm khẽ run rẩy.
Cô mơ thấy mình đang ở trong phòng vẽ tranh ngập tràn ánh nắng, sau đó thì gặp được anh. Chàng trai đứng trước mặt cô, ngón tay gõ rơi tàn thuốc, ánh mắt mê hồn như biết cười.
Thường Lê chỉ biết ngơ ngác nhìn người nọ. Bỗng thấy anh cúi đầu về phía cô, tay nâng cằm nhỏ của mình. Sau đó là nụ cười hờ hững, chầm chậm hôn xuống.
Vậy mà…
Cô lại mơ như thế…
Sao cô lại mơ về chuyện đó chứ!!!
Trong đầu cô chứa cái gì vậy trời!!!
Thường Lê trùm chăn kín đầu, lẩm bẩm vài tiếng cực kỳ xấu hổ. Sau đó nằm xuống lăn vài vòng trên giường.
Bánh Ngọt trượt từ người cô xuống, đang định cào cho cô một phát thì đã bị cô cầm tay lại. Thường Lê cầm hai cái tay mũm mĩm xoa xoa lên mặt, học theo bé mèo thấp giọng meo meo vài tiếng.
Sau đó mới uể oải rời giường.
Mái tóc dài của cô gái rối bù, lỗ tai còn hơi phiếm hồng, lồng ngực chập chùng, hơi thở rối loạn. Có vẻ cô ngủ không ngon, đôi mắt cũng đỏ lên theo.
Nhìn qua như kẻ điên mới trốn trại.
Cô cứ ngồi ngẩn người như thế mất hai phút, sau đó mới bực bội cào cào tóc, xuống giường rót nước uống.
Hai ngày nữa là khai giảng rồi, nhưng cô vẫn chưa viết được một chữ lên bài tập hè. Hôm qua có hẹn Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy ra cùng làm bài, bây giờ vẫn còn khá sớm.
Thường Lê rửa mặt xong, mở máy tính lên tìm chút thông tin về báo cáo thực hành xã hội mùa hè. Cô nhìn vài cái, sau đó vừa chép lại vừa nghe nhạc.
Chép được một lúc thì Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy đến. Bài tập của cả đám chất đầy trên mặt bàn.
“Hủy Hủy, có đáp án môn nào không?” Thường Lê vừa ngậm một túi sữa đậu nành vừa hỏi.
Phàn Hủy ném qua một sấp giấy từ đống bài tập ra: “Có, hôm qua mới đi hỏi giáo viên chủ nhiệm đó.”
“Có đứa nào có đáp án môn lịch sử không?” Mạnh Thanh Cúc cầu cứu.
Phàn Hủy lắc đầu: “Tao hỏi lớp trường rồi nhưng mà nó chưa gọi lại, mày chờ xíu đi.”
Thường Lê rút một cuốn vở dưới đáy ra, miệng còn ngậm sữa nên nói không rõ lời: “Nãy tao làm được chút rồi, mày chép tạm đi.”
Mạnh Thanh Cúc: “Tự làm à? Nhanh dữ ta!”
Thường Lê nhún vai, ánh mắt như muốn nói “Đương nhiên rồi, tao mà lại”.
Nhưng Mạnh Thanh Cúc còn chưa kịp nói gì thêm, mắt chỉ đảo qua cuốn vở đã ném trả lại Thường Lê.
Cô nàng ngẩng đầu, chớp mắt: “Sao đó?”
Mạnh Thanh Cúc nghiêm túc nói: “Mày không sợ bị đánh à!?”
[ Dựa vào tư liệu đã cho, hãy nhận xét việc các triều nhà Hạ, Thương, Chu sử dụng chế độ phụ hệ (*) để trị vì đất nước?]
(*) (Tiếng Anh: patrilineality) là hệ thống mà hậu duệ được tính theo người cha và theo họ người cha (còn gọi là “họ nội”). Đây là hệ thống xã hội mà trong đó con người thuộc về dòng dõi người cha, liên quan đến việc thừa kế tài sản và danh hiệu (Nguồn: Wikipedia) Nói đơn giản là việc cha truyền con nối, thừa kế ngai vàng từ cha.
Mà bên dưới phần trả lời, cô gái viết ba chữ thật to: “Cũng thường thôi.”
Mạnh Thanh Cúc cũng phục cô rồi.
Bài tập hè của lớp mười hai thật sự rất nhiều. Cũng may khách sạn có phục vụ bữa trưa, bữa tối, tất cả đều là đồ ăn năm sao, sơn hào hải vị.
Sau khi Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy rời đi không lâu, khách sạn liền gặp chuyện. Nghe nói hệ thống cảm ứng thẻ phòng trong thang máy bị lỗi, nên có một tên tội phạm cưỡng hiếp trà trộn vào. Bây giờ bên dưới khách sạn là một dãy đèn cảnh sát nhấp nha nhấp nháy.
Thường Lê ló đầu ra cửa sổ quan sát. Bỗng nhiên điện thoại cô reo lên, là bà nội gọi đến.
“Lê Lê à, khách sạn Châu Ngộ xảy ra chuyện gì đúng không con?” Bên cạnh giọng bà còn có giọng người khác nữa, có lẽ là của ông nội.
“Dạ, cảnh sát cũng tới rồi.” Thường Lê lại ló đầu nhìn xuống, “Còn may là chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Bà đã bảo rồi, ở khách sạn nguy hiểm lắm. Lỡ như con gặp phải tên biến thái đó thì sao đây. Lê Lê nhà ta xinh xắn như vậy, càng nguy hiểm hơn.”
Nhà họ Thường phất lên là nhờ ông nội cô đi lên từ hai bàn tay trắng. Sau này đa số sản nghiệp di dời về Thượng Hải. Nhưng bạn bè cô lại ở Bắc Kinh, Thường Lê cũng không muốn rời đi, thế là một mình ở lại.
Cô cũng ít khi về biệt thự ở. Ông nội cô có cổ phận của chuỗi khách sản Châu Ngộ, vậy nên cô thường ở lại đây.
Thường Lê mỉm cười: “Không sao đâu ạ. Hệ thống bảo vệ của Châu Ngộ khá tốt. Lần này chỉ là xui xẻo bị hỏng thang máy thôi mà.”
“Thế cũng không được. Lỡ lần sau con gặp nguy hiểm thì sao?” Thái độ của bà rất kiên quyết, cuối cùng chốt lại một câu: “Nhất định phải dọn đi!”
Thường Lê cũng chẳng để tâm lắm. Dù sao bây giờ cô cách xa “hoàng đế”, bà có muốn quản cũng chẳng được.
Nhưng không ngờ bà hành động rất nhanh. Hôm sau tỉnh dậy, điện thoại cô đã nhiều thêm ba tin nhắn.
[ Lê Lê, bà đã liên hệ người bên đó rồi. Giờ con ở tạm nhà chú nhỏ của con, ngay trung tâm thành phố, lại gần trường học. Ninh Thanh lớn hơn con vài tuổi, không tính là khác thế hệ. ]
[ Định vị ]
[ Hình ảnh ]
Thường Lê lướt xuống dưới, ấn vào ảnh, sau đó như bị đông cứng.
Bỗng cảm thấy vở kịch từ tình nhân biến thành anh em trong truyền thuyết rơi trúng đầu mình.
Cô nhìn bức ảnh kia. Tuy chỉ thấy được sườn mặt, nhưng cảm nhận được nhịp tim loạn xạ, cô liền đoán được đó là ai.
…Anh ấy là chú nhỏ của cô à?
Thường Lê nhớ lại lúc gặp họ hàng ngày tết mọi năm, xác định là không gặp người này. Nếu như có một anh đẹp trai như vậy, sao cô có thể không nhớ được.
Sau đó cô phải gọi điện lại cho bà nội mới biết được, anh tên Hứa Ninh Thanh, không phải họ hàng của nhà họ Thường. Chỉ là bà nội cô và mẹ anh là chị em thân thiết nhiều năm cho nên mới quen biết.
“…”
Thường Lê thật sự không hiểu bà mình nghĩ gì nữa. Bà lo cô ở khách sạn không an toàn, vậy ở nhà một thanh niên độc thân thì an toàn lắm sao?
Ấy, không đúng.
Nhớ lại hôm trước thấy anh đào hoa như vậy, chưa chắc là đã độc thân đâu, có khi còn có nhiều hơn một bạn gái nữa.
Thường Lê do dự mất mấy giây, sau đó đứng dậy thu dọn hành lý.
Dù sao cũng phải qua đó xem thử.
Coi như là vì trái tim ngàn năm rung động này vậy.
…
Trời hè nóng bức, ánh mặt trời như muốn thiêu đốt con người ta.
Thường Lê kéo theo chiếc va li vàng hoe, xách theo một cái lồng đựng mèo màu hồng có họa tiết hoa nhí. Cô không mang nhiều đồ lắm, chỉ có vài bộ quần áo cùng đồ vệ sinh cá nhân. Đa số là vật dụng hằng ngày.
Kế hoạch của Thường Lê là, nếu nhà anh còn có cô gái khác thì cấp tốc trở về khách sạn. Vì thế không vội mang hết đồ theo.
Cô bắt xe taxi từ đến địa chỉ bà nội đã gửi, xuống xe nhìn trái nhìn phải một vòng. Khu này nhà cao tầng xây san sát, Thường Lê phải mất thêm thời gian mò đường.
Mười phút sau, Thường Lê đứng trước cửa nhà, cẩn thận từng bước nhấn chuông.
Vài giây trôi qua.
Thường Lệ sợ Bánh Ngọt ngồi trong lồng sẽ khó chịu, đành mở cửa lồng.
Thành ra bây giờ một người một mèo nhìn nhau ngồi trước cửa. Lát sau, Thường Lê buồn buồn tự hỏi: “Hay là… Mình lại nhấn thêm cái nữa nhỉ?”
Rồi cô nhấn chuông thật.
Sau một hồi hoài nghi nhân sinh có phải bà nội gửi sai địa chỉ rồi không, thì thật may là cánh cửa cũng từ từ mở ra.
Hứa Ninh Thanh đi ra mở cửa, trên người còn mặc áo ngủ xộc xệch, lộ ra lồng ngực vương vài giọt nước cùng xương quai xanh tinh xảo. Tóc anh cũng ướt sũng, bị vuốt ra sau để lộ cái trán trơn bóng.
Thường Lê cảm thấy khí chất của người rất đặc biệt. Khá ít người có khí chất cấm dục. Còn anh tỏa ra khí chất cấm dục lại mang theo chút lười nhác, kiêu ngạo, nhìn qua vừa phong lưu vừa sạch sẽ.
Ánh mắt anh chằm chằm mặt cô, trông hơi bực bội, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ai?”
Thường Lê giơ điện thoại ra, cho anh xem tin nhắn bà nội mình gửi. Cô cúi đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Một giây sau, cửa “Ầm” một tiếng đóng lại, chỉ vọng về một câu: “Nhầm người rồi.”