Đọc truyện Xin em đừng làm nũng – Chương 1:
Edit: Rong Biển
Năm giờ chiều, sắc trời dần mờ tối phản chiếu lên tấm cửa kính phòng trưng bày tranh sơn dầu.
Giữa tiết hè oi bức lại có mưa rào, sấm chớp. Dòng người vội vã lái xe về nhà. Riêng phòng trưng bày vẫn bật đèn sáng sủa, bên trong đông đúc người là người. Hóa ra nơi đây đang tổ chức một cuộc thi.
Thường Lê ngồi ở hàng hai, lười biếng dựa vào thành ghế. Cô đưa tay chống cằm, đầu ngón tay trắng nõn gõ gõ lên mặt vài cái, tay kia cầm điện thoại lướt lên lướt xuống xem tin tức hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhanh nhanh nhanh! Mày mau sửa sang lại đi! Lát nữa là trao giải nhất rồi!” Mạnh Thanh Cúc cầm giấy chứng nhận giải nhì bước xuống từ sân khấu.
Xung quanh là đám người hỗn loạn nhìn theo.
Thường Lê giương mắt nhìn lên, nhịn không được phì cười một tiếng.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.
Mạnh Thanh Cúc chụp ảnh giấy chứng nhận đăng lên vòng bạn bè trước, sau dó mới sửa sang chiếc váy, vuốt tóc gọn lại.
Thế nhưng cô nàng lại nghe được tiếng cười của Thường Lê.
Mạnh Thanh Cúc thấy kỳ lạ, nhanh chóng rời khỏi vòng bạn bè, phát hiện đã có thêm ba tin nhắn mới.
Trong nhóm chat “Phú bà đam mê nói chuyện đêm khuya”.
Lê Lê Ngọt Ngào: [ hình ảnh ]
Lê Lê Ngọt Ngào: Hôm nay Mạnh Thanh Cúc xứng đáng là mỹ nhân!!!
Chibi Maruko với ánh mắt lấp lánh đầy sao.JPG.
“…”
Mạnh Thanh Cúc nhìn bức ảnh Thường Lê gửi trong nhóm, bắt đầu quay qua lườm nguýt cô.
Con chó ngao Tây Tạng lông đỏ nhe răng trợn mắt nào đây.
Phía trên còn có dòng chữ mờ mờ: Ma Vương kinh khủng, bên bờ tuyệt chủng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì ngày trao giải hôm nay mà Mạnh Thanh Cúc đã đặc biệt đi làm tóc lại. Vốn dĩ còn muốn cắt một quả tóc mái thưa xinh đẹp, không hiểu sao lại thành anh trai ngầu lòi một đầu tóc đỏ.
Hôm qua Mạnh Thanh Cúc còn nghĩ, sinh viên mỹ thuật mà, phải phóng túng, tự do, không theo bình thường chứ, tóc đỏ thì cứ tóc đỏ, sợ gì.
Thế mà hôm nay vừa gặp Thường Lê đã bị cô cười không ngậm được mồm, chẳng biết đào lỗ chỗ nào mà chui nữa.
“Tao khinh!” Mạnh Thanh Cúc điên cuồng chửi mắng, “Nhìn mày nhắn gì kìa, lại nhìn tên Wechat của mày đi! Mày! Xứng! À!”
Thường Lê thản nhiên trả lời: “Tao xứng mà.”
“Mày thì ngọt ngào chỗ nào chứ?” Mạnh Thanh Cúc hỏi lại.
Thường Lê cười ngọt, mắt hạnh cong cong, bên trong câu dẫn bên ngoài kiêu kỳ, tựa như hồ ly dụ dỗ người ta. Mái tóc đen vuốt ra sau tai, đuôi tóc đung đưa trước ngực, khiến người khác cảm thấy ngoan ngoãn lạ kỳ.
Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt tròn: “Không ngọt ư?”
Mạnh Thanh Cúc: “…”
…
Mười phút sau, nghi thức trao giải “Cuộc thi hội họa” mãi mới trôi qua hơn nửa. Giải nhất gồm có bốn người, ba người đã công bố, chỉ còn người cuối cùng.
“Chắc chắn là mày! Chắc chắn phải là mày!!” Mạnh Thanh Cúc còn căng thẳng hơn Thường Lê.
Thực ra Thường Lê cũng rất hồi hộp, giải thưởng lần này rất có giá trị, đương nhiên cô cũng muốn được nhận rồi.
MC đứng trên sân khấu tạo hồi hộp cho khán giả đủ rồi, cuối cùng cũng cầm microphone lên công bố: “Giải nhất cuối cùng của chúng ta năm nay thuộc về… Người mang số báo danh 32, họa sĩ nhỏ 18 tuổi, Lê Hoan!!”
Phía dưới, một nữ sinh mắc váy họa tiết hoa nhí, cổ áo hình chữ V đứng dậy. Cô gái xinh đẹp, giương cằm lên như con thiên nga trắng nhìn đời bằng nửa con mắt.
Lê Hoan nở nụ cười khiêm tốn, gật đầu chào hỏi mọi người xung quanh. Ánh mắt như có như không liếc qua hướng Thường Lê.
“Ôi DM, Lê Hoan còn cố ý nhìn qua hướng mày kìa!” Mạnh Thanh Cúc nhíu mày, “Không phải chứ, sao lại là nó được, còn có mày dự thi mà?!”
“À.” Đôi lông mày thanh tú của Thường Lê cau lại, “Vừa nãy lúc ở hậu trường nghe nói năm nay còn có giải đặc biệt.”
Mạnh Thanh Cúc sững sờ.
Đây là lần đầu nghe đến chuyện xếp thêm giải đặc biệt.
Lê Hoan bước lên sân khấu nhận giải, bắt đầu đọc cảm nghĩ.
Khi bước xuống liền nghe MC công bố năm nay còn một giải đặc biệt. Mà một giải này, cũng chính là giải cao nhất cả cuộc thi.
Thường Lê im lặng siết chặt tay, mắt mở to ra.
Cô thầm đếm, năm, bốn, ba, hai, một.
Ngay sau đó liền nghe thấy tên mình. Là giải đặc biệt.
Mạnh Thanh Cúc mặc kệ đầu tóc đỏ của mình, vui vẻ lắc lắc điên cuồng. Mái tóc bù xù dán vào mặt, lúc này mới giống chó ngao Tây Tạng lông đỏ thật sự.
Thường Lê bị “chó ngao Tây Tạng lông đỏ” ôm đến ngu người mới lơ mơ bước lên sân khấu.
Cô gái nhỏ rất xinh xắn, nhìn qua vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Ngoại hình ngây thơ, ngũ quan tinh xảo. Cô đứng đó, tay cằm cúp, nở nụ cười vui vẻ nhìn xuống dưới. Váy ngắn ngang gối lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn, trông vừa phóng khoáng lại vừa tinh tế.
Cô từng được nhận rất nhiều giải thường. Từ đó đâm ra lười, lần nào nhận thưởng cũng đọc một bài cảm nghĩ y hệt nhau. Thường Lê lưu loát nhìn xuống dưới đọc diễn cảm.
Chợt nhìn thấy một bóng dáng, cô dừng đọc, ánh mắt khựng lại. Một giây sơ suất, bỗng quên mất mình đã nói đến đâu.
Thế là trực tiếp bỏ qua, nói một câu “Cảm ơn mọi người” rồi xuống sân khấu.
Cô đứng bên sân khấu, ánh mắt nhìn về chàng trai phía cuối phòng.
Anh mặc quần đen áo trắng, đứng dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi xuống, thấp giọng gọi điện thoại. Không biết nói gì mà đôi mắt đào hoa nhếch lên, môi mỏng ngả ngớn câu lên.
Nhìn có chút hư hỏng, nhưng lại mang khí chất nhẹ nhàng như gió.
Thường Lê nhìn mãi, đến mức tim đập thình thích như đánh trống múa lân.
…
Có lẽ lúc đó ánh mắt của cô lộ liễu quá, và cả với nhan sắc của Thường Lê thì gu bạn trai cũng không kém, thế nên vừa kết thúc trao giải Mạnh Thanh Cúc đã bay lại ôm lấy cô tra hỏi: “Vừa nãy ngắm em trai xinh đẹp nào đấy?”
Thường Lê cười tủm tỉm sửa lại: “Là anh chàng đẹp trai.”
Mạnh Thanh Cúc ngỡ ngàng, câu này làm cô nàng cực kỳ tò mò. Lúc trước chỉ có mình cô dại trai, chẳng thấy Thường Lê chủ động khen ai cả.
“Ai vậy, học trường nào?”
Thường Lê ôm cúp đi ra ngoài, nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng anh chàng kia đâu nữa: “Không phải học sinh, lúc trước thấy anh ấy đeo cà vạt.”
Mạnh Thanh Cúc giật mình, tròn mắt hỏi: “Lúc trước? Mày quen à?”
Trời mới mưa nên đường còn ẩm ướt, trong không khí mang theo chút oi bức khó chịu. Thường Lê khẽ nhăn mũi, giọng nói theo đó cũng đặc lại: “Không quen.”
Thường Lê không chịu nói rõ ra là vì hôm nay cô được giải đặc biệt, mọi người đã hẹn nhau đi chơi đêm rồi. Cô phải về khách sạn sớm, đặt cúp vào lồng kính chiêm ngưỡng nữa.
Tắm rửa xong, mái tóc đen của cô ướt nhẹp, áo choàng tắm rộng rãi lộ ra đôi chân thẳng tắp. Thường Lê đeo dép lê, mang hộp thức ăn mới được đưa tới để lên giường.
Cô nằm sấp xuống, cầm nĩa ăn mỳ xào nấm.
Bỗng nhiên cô nhớ tới anh chàng kia.
Lần đầu cô gặp anh là ở sân bay vào hai ngày trước. Khi ấy cô đến Thượng Hải học vẽ tranh sơn dầu, mới về Bắc Kinh. Vừa xuống máy bay thì thấy anh.
Thành phố tắc nghẽn, hỗn loạn. Ánh đèn nê ông giao hòa cùng ánh đèn xe, phủ lên thành phố một lớp màn lung linh, huyền ảo.
Chàng trai dựa vào một góc, áo sơ mi trắng tùy tiện nhét vào quần. Ánh đèn mờ rọi xuống để lộ vòng eo mảnh khảnh cùng dáng người tuyệt đẹp.
Thường Lê học vẽ từ nhỏ, đương nhiên nhận ra dáng người của anh là tỉ lệ vàng. Lại thêm cặp mắt đào hoa kia, còn đẹp hơn cả con gái nữa.
Nghe nói con trai có đôi mắt này đều rất phong lưu. Nhưng nhìn người nọ nở nụ cười nhạt, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang chút lười biếng. Thường Lê chỉ thấy đầy ý lạnh nhạt.
Lúc đó Thường Lê trong sân bay ngẩn người nhìn anh, không để ý làm va li trượt từ cầu thang xuống.
Chàng trai cũng nghe được tiếng động mới quay sang.
Không gian đông đúc, bốn mắt chạm nhau.
Nhưng cũng chỉ hai giây, anh liền quay đầu đi. Tay kéo lấy cà vạt, mở cửa xe ngồi vào.
Còn Thường Lê nâng va li lên, không nhịn được lại quay qua nhìn tiếp.
Trong mắt cô, chàng trai lạnh lùng tựa ánh trăng kia, luôn tỏa sáng, cũng luôn lạnh nhạt, cách một bầu trời, chẳng thể có được.
Ăn xong phần mỳ xào nấm, Thường Lê sửa soạn đơn giản rồi ra ngoài.
Tiệc chúc mừng cô và Mạnh Thanh Cúc đạt giải tổ chức ở một quán bar nhạc jazz.
Năm lớp mười một, Thường Lê học ở Thượng Hải. Nhưng lên lớp mười hai thì chuyển tới Bắc Kinh để tiện thi lên đại học. Sản nghiệp nhà họ Thường đa số ở Thượng Hải, vì thế khi cô đến đây thì họ mua hẳn một căn biệt thự cho cô. Tuy nhiên lại khá xa trường nên cô đành ở tạm khách sạn trước.
Lúc Thường Lê đến thì mọi người cũng đã đông đủ rồi.
Tính tình cô tốt nên bạn bè cũng nhiều. Nhưng thân thiết nhất cũng chỉ có Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy.
Mạnh Thanh Cúc là sinh viên mỹ thuật giống cô, còn Phàn Hủy thì không phải.
“Hai ngày nữa khai giảng rồi, mày định xử lý quả đầu như chó ngao Tây Tạng đó ra sao?” Phàn Hủy hỏi.
Mạnh Thanh Cúc trợn mắt: “Sao mày cũng chọc tao vậy, khó coi lắm chắc! Hả? Khó coi thật hả? Tao thấy ngầu lắm mà!”
Thường Lê đưa tay che miệng, mắt hạnh cong cong: “Đúng là đẹp lắm. Chỉ là khai giảng xong mày sẽ bị lão Lưu đành thành đầu thịt viên kho thôi.”
“…”
Mạnh Thanh Cúc cắn môi, đáng thương nói: “Được rồi, ngày mai tao đi nhuộm lại.”
Ba người tụm lại nói chuyện. Bỗng nhiên Phàn Hủy kéo tay Thường Lê, ghé mặt vào bên vai cô lấp ló: “Lê Lê! Đằng kia có trai đẹp!”
Thường Lê cầm lấy ly nước, cắn đầu ống hút nhiều màu. Cô như người bị tật, chậm chạp quay đầu lại.
Động tác cắn ông hút của Thường Lê ngừng lại.
Cô nghiêng đầu chớp mắt. Phản ứng đầu tiên là cảm thấy thật trùng hợp, quả nhiên có duyên thì sẽ gặp lại. Phản ứng tiếp đó là phủ nhận tất cả, đem mọi hình dung lạnh nhạt, xa cách như trăng kia ra đánh nát mọi si mê.
…
“Hứa tổng, anh uống nhiều vậy, lát nữa để em đưa anh về.” Một cô gái bám vào người Hứa Ninh Thanh, giọng nói nũng nịu, chiếc sườn xám xẻ tà theo động tác của cô ta làm lộ ra một mảng da trắng nõn nà.
Hứa Ninh Thanh hơi giương mắt không thèm trả lời. Anh khom người rút một điếu thuốc, cô gái bên cạnh hiểu chuyện đốt thuốc cho anh.
Đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, Hứa Ninh Thanh rít một hơi, đầu thuốc đỏ hồng sáng lên. Anh thở ra làn khói, ngón tay đưa xuống gõ lên gạt tàn thuốc.
Thấy anh không nói gì, cô gái kia lại gọi: “Hứa tổng à?
Hứa Ninh Thanh cụp mắt khẽ cười, đầu quay qua bên khác biểu thị ý từ chối.
Nhưng khi quay qua liền thấy ba cô gái đang nhìn về phía mình, cô gái ở giữa còn hơi quen mặt. Đôi mắt đen nhánh chớp chớp, ở khoảng cách này còn thấy được hàng lông mi cong vút, mái tóc đen rủ xuống, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Hứa Ninh Thanh vừa nhìn qua, cả ba đã vội quay đi.
“Anh đẹp trai đó mới nhìn bọn mình đó!!” Phàn Hủy kích động vỗ đùi.
Mạnh Thanh Cúc cũng vỗ theo: “Đúng đó!!!! Thật sự rất đẹp trai!! Nếu có xuất đạo thì em xin sẵn sàng góp tiền tặng luôn!!”
Phàn Hủy: “Đúng gu tao rồi! Lãng tử phong lưu!! Trai hư mặc vest(*)!!”
(*) Gốc: “斯文败类” tức là “Vừa nhã nhặn vừa hư hỏng”.
Thường Lê: “…”
Cô xịch người lại, lén lút tính kế trong lòng, giọng nói tuy ngọt ngào nhưng không giấu nổi sự hồi hộp, “Hay là, tao xin số của anh ấy cho tụi mày nha.”
“Được!” Phàn Hủy vỗ đùi cái đét, nhưng cô nàng nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên quay qua, “…Ủa?”
Từ trước tới giờ chỉ có người khác hỏi số của Thường Lê, mà hỏi có khi còn không được cho. Sao hôm nay tự nhiên lại chủ động rồi.
Mạnh Thanh Cúc cũng ngỡ ngàng, rồi như nghĩ ra gì đó, cô nàng ôm lấy đầu tóc đỏ gào lên: “Có phải đó là cái người mày vừa thấy đã yêu khi nãy không á!!!”
Thường Lê: “…”
Trong lòng oán hận, không thì để tao đưa mày cái loa đi ha, rôi hẵng gào lên cho cả thế giới nghe luôn.
Mấy bạn học bên cạnh cũng nhìn sang.
Mặt Thường Lê đỏ lên, vội vàng bịt miệng Mạnh Thanh Cúc lại, phủ nhận: “Sao có thể chứ! Mắt tao cũng không kém đến vậy! Anh trai kia nhìn là biết chỉ thích bạch liên hoa rồi!”
Bầu không khí bỗng chốc cứng lại.
Đúng lúc đó Hứa Ninh Thanh đứng dậy đi vệ sinh, bước tới phía sau các cô. Vừa vặn nghe được cô nói gì: “Anh trai kia nhìn là biết chỉ thích bạch liên hoa rồi!!”
Có lẽ cô gái kia vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, cho nên khuôn mặt đỏ bừng lên. Tóc đen mềm mại rủ bên tai, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Bạch liên hoa?
Ồ.
Hứa Ninh Thanh bật cười.
Thường Lê nghe được tiếng động, lưng cứng đờ lại, chậm rãi quay ra sau.
Chàng trai đứng đó, từ trên cao nhìn cô. Ánh đèn chiếu rọi từng đường nét cương nghị của anh, khóe môi cong lên cười, lông mày nhướng lên nhìn thẳng.
Thường Lê: “…”