Đọc truyện Xin em đừng làm nũng – Chương 3:
Edit: Rong Biển
Hứa Ninh Thanh không chút áy náy với việc ném cô bé ở ngoài trời nắng chang chang. Anh đi vào phòng cởi áo ngủ ra, sau đó mặc một chiếc áo ngắn tay vào.
Tối qua uống hơi nhiều, điện thoại cũng không mang vào phòng ngủ. Anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn “Trần phu nhân” gửi tới.
Trần phu nhân là Trần Điềm, cũng là mẹ của Hứa Ninh Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Ngày mai Lê Lê sẽ đến nhà con ở đó! Người ta là một cô bé, ở lại khách sạn rất nguy hiểm. Khoảng thời gian này con nhớ chăm sóc con bé cẩn thận! ]
Hứa Ninh Thanh nhíu mày lại, ném điện thoại lên ghế sô pha, xoay người bước vào phòng tắm.
Anh có quen cô bé tên Thường Lê đứng ngoài cửa kia.
Mấy ngày trước anh nhìn thấy cô ở sân bay, cảm thấy có hơi quen mắt. Cô gái nhỏ ỉu xìu đứng đó, đầu lông mày nhíu lại, chóp mũi cô có một lớp mồ hôi mỏng, đầu quay qua nhìn về phía anh.
Cô gái xinh xắn như vậy, đương nhiên Hứa Ninh Thanh cũng có ấn tượng. Nhưng mà cũng không để tâm lắm, sau đó liền dời mắt bước lên xe đi.
Sau đó vì chuyện công ty nên anh mới đến phòng trưng bày tranh. Tới tận khi nhìn thấy cô bé đứng trên sân khấu nhận cúp, anh mới nhớ ra vì sao lại thấy cô quen mắt.
…
Lúc học cấp ba Hứa Ninh Thanh đã từng gặp cô. Khi đó Thường Lê còn học tiểu học, nhưng tài năng hội họa đã lộ ra rất sớm. Cô ngồi một góc, quần áo lấm lem màu vẽ.
Khuôn mặt cô bé chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt to tròn như quả nho đen nháy được phủ lên một lớp sương mù. Cô mặc váy công chúa cổ sen, nghiêm túc ngồi vẽ.
Phòng tiệc đông đúc người đến người đi, rất nhiều kẻ phú quý trò chuyện tán gẫu. Nhưng Hứa Ninh Thanh chỉ để ý đến cô bé kia. Anh nhìn một lát rồi cầm điện thoại đi qua.
Cô đang vẽ tĩnh vật, nhưng “tĩnh vật” đó lại là Hứa Ninh Thanh ngây người ngồi lúc nãy.
Bé gái nhỏ tô tô vẽ vẽ, nhưng lúc giương mắt nhìn qua anh trai ngồi kia lại chẳng thấy ai. Sau đó cô ngơ ngác nhìn qua bên cạnh, người cô vẽ bây giờ đang đứng nhìn cô.
Thường Lê bé nhỏ cũng không thấy ngại, đôi mắt chớp chớp không thèm né tránh nhìn thẳng anh.
Hứa Ninh Thanh khom lưng xuống, giọng nói hơi khàn bởi vì tối qua thức đêm chơi game: “Sao lại vẽ anh?”
Cô bé ngẩng đầu nhỏ nhìn lên, giọng nói trong trẻo: “Bởi vì anh đẹp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Ninh Thanh chậm chạp đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi áo khoác rộng thùng thình, môi câu lên cười: “Anh không phải anh trai nhóc.”
Bé gái không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.
Động tác này thành công chọc trúng trái tim Hứa Ninh Thanh. Đầu chân mày hơi giật một cái, anh đưa ngón trỏ chỉ vào cô.
“Nhóc phải gọi anh là chú nhỏ.”
Thường Lê gật đầu, quay qua nhìn bức tranh còn dang dở, lại quay lại nhìn anh ngoan ngoãn gọi: “Chú nhỏ.”
Sau này hai nhà Hứa, Thường cũng hay gặp mặt, nhưng Hứa Ninh Thanh không thích tham gia mấy cuộc gặp gỡ này nên cả hai cũng không gặp lại.
Tối hôm trước gặp được Thường Lê ở quán bar. Cô bé năm đó đã lớn rồi, cũng xinh xắn hơn. Ở trong quán bar nguy hiểm mà lại tựa một tinh linh chưa trải sự đời, miệng cười ngọt ngào lộ má lúm đồng tiền.
Hứa Ninh Thanh cũng không định chào hỏi, chỉ là vô tình đi ngang qua thì phát hiện mấy tên đàn ông nóng lòng muốn tiến tới làm quen cô.
Trong lòng anh thầm khịt mũi kinh thường mấy tên đó, nhũng cũng chú ý canh chừng cô gái nhỏ, sợ cô bị sói tha đi mất.
Vậy mà khi đứng sau nhóm nữ sinh lại nghe được giọng cô vang lên: “Anh trai kia nhìn là biết chỉ thích bạch liên hoa rồi!”
Hứa Ninh Thanh đứng trước gương phòng tắm, khẽ cụp mắt. Giọng nói của cô thật sự rất êm tai, còn khá dễ nhận biết, vừa ngọt ngào vừa trong trẻo.
Anh liếm môi, cười hừ một tiếng.
…
Lúc mở cửa lần nữa thì vẫn thấy cô đang ngồi ở đó.
Thường Lê tựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất. Trong ngực ôm lấy con mèo xấu xí, mập mạp kia. Nhìn qua vô cùng nhỏ bé đáng thương.
Hứa Ninh Thanh không ngờ cô còn chưa đi, bước lại gần, chủ động gọi: “Nhóc con.”
Thường Lê ngủ gà ngủ gật, nhưng bé mèo trong ngực vẫn còn thức. Nó “Meo” một tiếng, cào vào mu bàn tay cô.
Có lẽ cô đã bị mèo cào quen rồi, theo bản năng đưa tay vuốt cằm chú ta. Mèo béo sung sướng nheo mắt lại, vui vẻ kêu “Meo”.
Sau đó Thường Lê mới phản ứng lại tiếng gọi “Nhóc con” kia. Cô nhìn qua bên cạnh, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Hứa Ninh Thanh dừng lại ở vết xước trên tay cô mấy giây. Còn chưa kịp nói gì thì con mèo béo đã bắt đầu hành động. Nó lắc lắc cái mông, sau đó chui tọt vào nhà.
Hứa Ninh Thanh: “…”
Thường Lê cũng hoang mang: “Á.”
Huyệt Thái Dương của anh nhói lên: “Nó có bị rụng lông không?”
Cô gái há to miệng đờ người ra, lại “Á” một tiếng nữa mới vội đứng dậy: “Có rụng.”
Huyệt Thái Dương lại nhói thêm mấy cái nữa, Hứa Ninh Thanh bực bội hất cằm chỉ vào trong.
Thường Lê hiểu ý, vội vàng đá giày qua một bên chạy vào nhà.
Hứa Ninh Thanh đứng bên ngoài. Anh có chứng sạch sẽ, chưa từng chạm vào mấy thứ như thú cưng, cũng không có ý định sống chung với nó. Anh dựa người vào cửa, khẽ cụp mắt xuống.
Vừa vặn nhìn thấy đôi giày màu trắng của cô. Anh âm thầm so sánh với kích thước chân mình.
Giày nhỏ như vậy sao đeo vừa được vậy. Hơn nữa vóc dáng cũng khá thấp bé.
Anh lười nhác cong môi, nghiêng đầu nhìn vào trong nhà.
Cô gái quỳ gối, cúi người nhìn xuống dưới ghê sô pha, duỗi cánh tay dài muốn bắt lấy chú mèo béo.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu vào trong nhà. Hứa Ninh Thanh còn nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng ở sau gáy cô, tóc mái dính bệt trên trán, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo.
Anh đứng ngoài cửa thôi cũng thấy nóng rồi. Ngay cả con mèo kia cũng biết chạy vào phòng máy lạnh trốn. Vậy mà con nhóc kia còn chờ ở đây làm gì không biết.
Chuyện xảy ra ở khách sạn Châu Ngộ ngày hôm qua anh cũng có nghe nói, hẳn là một cô gái như cô sẽ rất sợ hãi.
Trăm năm mới có một lần Hứa Ninh Thanh tội nghiệp kẻ khác.
Anh nhìn một lát, sau đó xách va li vào giúp cô.
Vừa vào liền nghe thấy cô vừa liều mạng bắt lấy cánh tay mập mạp của con mèo vừa dỗ dành: “Bánh Ngọt ra đây với chị đi em, nếu cứ ở lại thì sẽ bị bắt đi hầm canh đó.”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Anh cất giọng khàn khàn: “Em ở phòng ngủ dành cho khách. Khi tôi ở nhà, tuyệt đối không được để con mèo béo ú này bước một bước vào phạm vi phòng khách. Cơm ba bữa tự lo, không dẫn bạn về nhà.”
Thường Lê ngẩn người.
Cô chậm chạp ngồi dậy, quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn anh: “Dạ?”
Thường Lê không hiểu sao tính khí anh bỗng dưng thay đổi như vậy. Chỉ là khi thấy anh quay người giảm nhiệt độ máy lạnh xuống thì như hiểu ra gì đó.
Hóa ra là một anh trai dịu dàng ấm áp QAQ
Hứa Ninh Thanh lưu lại dấu vân tay của mình ở cửa, sau đó ném chìa khóa dự phòng cho Thường Lê: “Tôi ra ngoài một lát. Còn con mèo kia…”
Anh còn chưa nói xong, Thường Lê đã nhiệt tình gật đầu: “Em sẽ lôi nó ra ngay! Một lần không được thì kéo mười lần! Chắc chắn sẽ không để anh nhìn thấy một cọng lông nào của nó!!”
“…” Không cần nhiệt tình vậy đâu.
Thường Lê nhìn theo Hứa Ninh Thanh đi ra cửa. Biểu cảm bình tĩnh vừa rồi lập tức biến mất.
Dịu dàng quá đi mất!!
Với cả, càng ngắm càng thấy đẹp! Sao trên đời còn có người con trai đẹp đến vậy chứ!!!
Giọng nói cũng hay thật sự!!!
Thường Lê lấy điện thoại trong túi ra, màn hình vẫn còn dừng ở giao diện trả tiền thành công kia. Thật ra lúc ngồi ngoài cửa cô đã đặt xong một khách sạn gần trường ở nửa tháng rồi.
Chỉ là sáng nay dọn hành lý có hơi mệt nên cô ngủ thiếp đi thôi.
Không ngờ thế mà thành công vào ở.
Thường Lê bỗng thấy mình thật lợi hại, giống như đặc vụ 007 thuận lợi đột nhập vào nhà mục tiêu.
Sau khi Hứa Ninh Thanh đi thì trong nhà chỉ còn mỗi Thường Lê. Bánh Ngọt nằm dưới ghế sô pha một lúc mới chịu chui ra ngoài, Thường Lê nhanh tay ôm nó vào ngực.
Mèo béo ngủ đủ rồi, con mắt thường ngày híp lại như hai sợi chỉ giờ lại mở to ra, tựa như quả cầu pha lê tinh xảo, làm tăng giá trị nhan sắc của chú ta.
Thường Lê cúi người, trán dúi vào cái bụng đầy lông của nó.
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên giữa căn phòng yên ắng: “Hình như chị yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.”
Thường Lê kề sát mặt Bánh Ngọt, mắt cong cong cười, “Để anh ấy làm cha của em có được không?”
Nhưng sau đó liền thấy sai sai. Bánh Ngọt gọi cô là chị, sao có thể chui ra thêm một người cha được.
Cô gái “Hừm” khẽ, đôi mắt đẹp cong cong, đuôi mắt nhếch lên, giống như con hồ ly nhỏ vụng về bày mưu, “Chờ chị lớn thêm chút nữa thì em phải gọi chị là mẹ nha. Cho nên Bánh Ngọt nếu không muốn nhịn đói, nhớ là phải lấy lòng người cha tương lai kia đó nha.”
Đáp lại cô là một tiếng kêu lười biếng “Meo~”
…
Sau khi rời khỏi nhà, Hứa Ninh Thanh liền lái xe tới công ty.
Hứa Ninh Thanh sống 27 năm luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Sau khi tốt nghiệp còn chẳng cần thực tập dưới trướng cha mình là Hứa Thừa, mà tự mình lập nghiệp. Chuỗi khách sạn Châu Ngộ gặp chuyện hôm qua cũng là một trong những tài sản của anh.
Cổ đông lớn nhất của chuỗi khách sạn này là anh. Ông nội Thường cũng có phần trong cổ đông, nhưng trước kia nhà họ Thường làm giàu từ mảng ăn nhậu, sau này mới vươn tay qua những sản nghiệp khác, tính ra cũng là hậu bối của anh.
Nhưng sống tự do thế nào thì anh vẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa. Một năm trước Hứa Thừa lâm bệnh nặng, mặc dù sau này đã đỡ, nhưng cũng không ngừng chuyển lại sản nghiệp trong tay cho Hứa Ninh Thanh.
Người quen biết Hứa Ninh Thanh đều hiểu anh là người thế nào. Mặc dù là người có thủ đoạn, bối cảnh và giá trị con người đều thuộc dạng tuổi trẻ tài cao. Nhưng anh không hẳn là người nghiêm túc, xung quanh đều là mấy công tử, thiếu gia ăn chơi đàn đúm.
Cũng may là anh không mang mấy tật xấu đó vào công việc.
Chuyện xảy ra ở chuỗi khách sạn Châu Ngộ có thể coi là “may mắn” với người trong cuộc, bởi dù sao tên tội phạm cũng chưa gây án được gì. Nhưng đối với Hứa Ninh Thanh thì đây lại là một chuyện đau đầu, phiền phức.
Ngay cả bảo đảm an toàn còn không bảo đảm được thì còn làm khách sạn làm gì chứ.
Hứa Ninh Thanh giải quyết đến tận trưa, cuối cùng phải tổ chức hội nghị truy cứu trách nhiệm mới áp xuống sức ảnh hưởng của dư luận.
Chờ việc này hoàn toàn kết thúc thì sắc trời cũng đã tối.
Phạm Mạnh Minh gọi điện thoại tới. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc xập xình, khỏi nói cũng biết là nơi nào.
Nhưng hiện tại Hứa Ninh Thanh quả thực rất mệt, không có hứng vui đùa cùng đám bạn, nhưng nhớ đến ở nhà vẫn còn một nhóc con thì vẫn quyết định đi.
“Anh Hứa, em nghe nói nhà anh có giấu một cô bé phải không?” Một tên trái ôm phải ấp, miệng ngậm điếu thuốc hỏi anh.
Hứa Ninh Thanh giương mắt: “Tin tức nhanh đấy.”
“Đâu có đâu có. Không phải là do đó là cháu gái bảo bối của nhà họ Thường à, muốn biết cũng không khó mà. Hôm qua Châu Ngộ gặp chuyện hình như cô ta cũng ở đó.”
Hứa Ninh Thanh nghe thấy hai chữ Châu Ngộ đã thấy phiền, lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Tên kia vẫn nói tiếp: “Sao anh không dẫn cô bé ra cho mọi người cùng gặp mặt chút đi?”
Hứa Ninh Thanh cười nhạt, tay gõ rơi tàn thuộc: “Nhóc con nhà tao, bọn mày gặp làm gì.”
…
Thường Lê ăn cơm tối xong liền lên giường ngủ mất. Khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười hai giờ đêm rồi.
Có hơi khát nước.
Thường Lê hắng giọng một cái, bỗng nhớ lúc nãy đặt thức ăn còn để lại một ly trà đào trên bàn phòng khách.
Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mò lấy điện thoại, đeo dép lê bước ra khỏi phòng.
Đèn phòng khách vẫn tối mịt, không có dấu hiệu có ai về.
Cũng đã hơn không giờ sáng rồi.
Đúng là sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thật.
Thường Lê bỗng thấy mình thật khổ, trong đầu tự phát giai điệu bài “Yêu một người không về nhà”.
Cô cắm ống hút vào uống một ngụm. Vừa mở điện thoại đã thấy thông báo tin nhắn của Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc trong nhóm.
Hủy Hủy Xinh Đẹp: Lê của tao đâu!!! Em nó đi đâu rồi!!! Thật sự đi vào ổ sói rồi à!!
Chó Ngao Tây Tạng Lông Đỏ: Tao thấy mày hơi nhầm rồi đó, Lê Lê mới chính là sói đội lột cừu.
Hủy Hủy Xinh Đẹp: Mày không hiểu bọn con trai đâu.
Chó Ngao Tây Tạng Lông Đỏ: À, mày hiểu.
Hủy Hủy Xinh Đẹp: Nhỏ tóc đỏ, hóng hớt làm gì!
…
Tin nhắn cuối cùng là một đoạn tin nhắn thoại dài năm giây của Phàn Hủy.
Lúc Hứa Ninh Thanh mở cửa bước vào thì thấy đứa nhỏ nhà mình đang đầu bù tóc rối ngồi ở bàn ăn, điện thoại chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Ngay lúc đó, điện thoại cô vang lên một giọng nói rất to.
“Lê Lê xông lên!!! Hôm nay chui vào nhà nam thần! Ngày mai bò lên giường nam thần! Không ngừng cố gắng(*)!! Ba năm hai con!! Đi đến đỉnh cao nhân sinh!!!”
(*) Gốc: “一鼓作气” tức là “Nhất cổ tác khí”, thành ngữ Trung Quốc.
Hứa Ninh Thanh: “…”
Cô gái không để ý anh đã về, cười lên làm rộn cả căn phòng yên tĩnh. Một lát sau, cô lại cắn cắn ống hút bắt đầu ngân nga hát.
Hứa Ninh Thanh lờ mờ nghe được mấy câu.
“Yêu một người không trở về nhà
Đợi chờ cánh cửa chằng hề mở ra
Ánh mắt không ngừng tìm kiếm
Đôi môi chỉ biết mím chặt
Cớ gì cứ mãi khổ sở cưỡng cầu, đau lòng truy hỏi
Nếu đã từng yêu xin đừng nói hai từ “Xin lỗi”
…”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Anh khẽ ho một tiếng: “Nhóc con.”
Giọng hát lập tức dừng lại. Thường Lê ngẩng đầu, điện thoại lạch cạch úp lên bàn khiến phòng khách vẫn chưa bật đèn lần nữa rơi vào bóng tối. Cô ngại muốn chết, nhưng may là trong bóng tối anh không thấy được cô đang xấu hổ.
“Chú, chú nhỏ…”
Anh về từ khi nào vậy??
Có nghe cô hát không đó, mà quan trọng hơn là anh có nghe được đoạn tin nhắn thoại kia không?!!
Ngay sau đó Hứa Ninh Thanh liền cho cô biết đáp án.
Anh đưa tay mở đèn phòng khách lên, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười, cắp mắt đào hoa hơi híp lại, trêu chọc cô: “Em còn biết tôi là chú nhỏ của em à.”
Thường Lê: “…”