Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ

Chương 17: Cuộc Đấu Bắt Đầu Và Điều Kiện Mong Muốn


Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 17: Cuộc Đấu Bắt Đầu Và Điều Kiện Mong Muốn

Chương 17: Cuộc đấu bắt đầu và điều kiện mong muốn
– Cậu có sao không? Vết thương không nhẹ đâu? Hay đến viện? – Nga và Hân lo lắng nhìn vết thương trên vai của Nhã Du.
Nhanh chóng Nhung cầm lọ thuốc sát trùng mở cửa đi vào: – Em sát thuốc vào đi để lâu sẽ nhiễm trùng đấy.
– Chỉ là vết thương ngoài da thôi, mọi người có cần phải cuống cuồng lên như vậy không?
Nhã Du ngồi trên giường lạnh lùng nhìn Nga, Hân và Nhung đang đi đi lại lại lo lắng ình. Cô vẫn coi như không có vấn đề gì, ánh mắt vẫn lạnh buốt ghê rợn. Nhung ngồi xuống bên cạnh đưa cây bông tăm đã tẩm thuốc sát trùng bôi lên vết thương của cô.
– Hai đứa thật là… ngang bướng y như nhau.

Nga và Hân cũng chỉ biết thở dài lắc đầu. Bên ngoài phòng Nhã Du đang trị thương thì Lâm, Khanh và Quân cũng đang thấp thỏm lo lắng cho Mặc Hiểu.
– Tao có chết được đâu mà bọn mày cứ phải cuống cuồng như vậy chứ, đi đi lại lại chóng hết cả mặt.
Từ trước đến nay, anh chưa lần nào để mình bị thương dù là vết xây sát nhỏ nhất. Anh là một người đáng gờm trong thế giới ngầm, giỏi võ, súng cũng rất giỏi, đua xe thì khỏi phải nói,… Nói chung tất cả những gì trong thế giới ngầm anh đều là một tiên thủ. Nhưng lần này anh lại bị thương thử hỏi ba người họ không lo lắng làm sao được.
*hồi tưởng*
Đoàng… Đoàng…
Âm thanh tiếng súng ngày càng quyết liệt như muốn xé tan cả bầu không gian tăm tối của con dốc xyz. Có hai con người vẫn đang chĩa súng vào nhau nhưng cũng thường xuyên cúi xuống né tránh đường đạn đối phương. 90 trôi qua. Mọi người mở cửa xe hốt hoảng chạy về phía Nhã Du còn Lâm, Khanh và Quân đi về phía ngược lại. Bả vai trái Nhã Du áo đã bị rách một đường do đạn sượt qua. Tuy áo khoác là loại vip nhưng cô vẫn bị rỉ máu do vết đạn. Không kém cạnh, Nhã Du cũng để lại một vết thương trên bắp tay phải của Mặc Hiểu. Nhưng có lẽ đối với cả hai đây chỉ là vết thương ngoài da.
– Cô cũng không tầm thường như tôi nghĩ – Vừa tiến lại gần chỗ Nhã Du đang đứng Mặc Hiểu vừa nói. Vết thương của anh đang rỉ máu nhưng anh lại không quan tâm tới điều đó. Mặc Hiểu nở nụ cười đầy ẩn ý, một nụ cười đầu tiên anh dành cho con gái.
– Cảm ơn, anh đã quá khen rồi, tôi đây vẫn phải học hỏi anh nhiều – Nhã Du ngẩng đầu lên đưa tay chỉnh lại mái tóc nhìn anh cười khểnh.
Ánh mắt vô hồn lạnh lẽo của cô qua lớp mặt nạ khiến anh có cảm giác rất kì lạ. Anh muốn bảo vệ cô, muốn ôm cô và lòng để giữ ấm thân thể cô. Bất giác Mặc Hiểu đưa tay vuốt những cọng tóc đang vướng trên vết thương của Nhã Du. Hành động này của anh khiến ọi người sock đơ người, trợn tròn mắt nhìn anh. Con người lạnh lùng, ngang tàng, không thích dây dưa với con gái thường ngày của anh đâu mất rồi.

– Rốt cuộc ngoài tay ra thằng này có bị thương ở đâu nữa không vậy??? Hay là bị động vào dây thần kinh nào rồi??? – Quân nhìn Mặc Hiểu tỏ vẻ không tin nói với Tư Khanh.
Về phần nhã Du, cô không nói gì, cũng không có phản ứng gì. Cô vẫn vậy, lạnh lùng và kiêu ngạo.
– Bây giờ hòa chứ? Tôi và cô đều được ăn đạn rồi… – Mặc Hiểu làm lơ đi sự tò mò của mọi người, nhìn vết thương của Nhã Du hếch mắt nói.
– Hừ… Nếu anh muốn vậy… – Nhã Du nhún vai đưa mắt nhìn anh mặc cho vết thương đang rỉ máu.
– Cô nói nếu tôi muốn… – Mặc Hiểu hỏi lại khẳng định.
– Có gì sao??? Không thỏa mãn à???

– Nếu tôi nói bây giờ thực sự tôi không muốn hòa như vậy thì sao?
– Thì kệ anh thôi.
– Tôi nghĩ làm vậy đi. Bây giờ tôi trả lại cô cây súng này còn cô để tôi tháo mặt của cô xuống. Dù sao hai ta cũng đều trúng đạn rồi, không nên để phí vết thương vậy chứ.
Mặc Hiểu nhìn Nhã Du tìm kiếm câu trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.