Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 18: Cưỡng Hôn – Vỹ Đại Thiếu Gia
Chương 18: Cưỡng hôn – Vỹ Đại Thiếu Gia
– Hình như anh rất muốn thấy gương mặt của tôi thì phải. Tại sao phải vậy chứ???
– Đơn giản vì tôi thích vậy.
– Ok, nếu anh muốn vậy, tôi cũng đồng ý – Nhã Du cười khểnh đầy nham hiểm, ánh mắt sắc lạnh khiến cho nhiều người phải đứng tim lo sợ.
Nghe cô nói dứt lời, Mặc Hiểu giơ cây súng ra trước mắt nhìn cô như ám chỉ “Cô hãy cầm lấy và để tôi tháo mặt nạ xuống”. Nhã Du không ngần ngại đưa tay cầm lấy cây súng của mình, đưa mắt lên nhìn anh. Mặc Hiểu liền đưa tay qua phía sau đầu cô. Nga và Hân lo lắng. Khanh và Quân hồi hộp. Nhưng khi Mặc Hiểu toan rút dây buộc mặt nạ thì Nhã Du đã nhanh chóng luồn qua tay anh đứng phía sau và đầu súng trên tay cô được yên vị chĩa vào lưng Mặc Hiểu. Nga và Hân vuốt ngực nhẹ nhõm. Lâm và Nhung thì lắc đầu. Khanh và Quân thì trợn mắt không tin. Về phía Mặc Hiểu, anh biết mình đã bị lừa nhưng anh không tức giận mà nhếch môi quay lại. Ngay lập tức anh cảm nhận được một thứ cảm giác ngọt ngào, mềm mại và quyến rũ đang khóa chặt môi anh. Anh đang bị cô cưỡng hôn, nhưng anh không phản kháng mà tiếp nhận nó một cách thỏa mãn. Bây giờ hai người tạo ra một cảnh tượng rất éo le. Nhã Du một tay chĩa súng vào bụng anh, tay kia kéo cổ áo anh. Còn Mặc Hiểu thì một tay đặt lên tay Nhã Du trên cổ áo mình, tay còn lại nắm cây súng đang chĩa vào bụng mình. Mọi người ở đó thì thi nhau dụi mắt, mồm há hốc không biết bao nhiêu con ruồi bay vào rồi lại bay ra. Sau 5s cái cưỡng hôn buông tha hai người, Mặc Hiểu tiếc nuối. tim đập loạn xạ. Nhã Du thì coi như không, mặc dù đây là nụ hôn đầu của cô. Ngay sau đó cô ghé vào tai anh để lộ hình bông hồng ở cổ nói khẽ đủ để hai người nghe:
– Hãy coi như thay cho vụ tháo mặt nạ của tôi xuống đi. Đến một ngày nào đó anh sẽ không cần tháo mặt nạ này mà vẫn thấy được khuôn mặt của tôi. Chỉ sợ lúc đó anh lại ngạc nhiên quá sức tưởng tượng của anh thôi VỸ ĐẠI THIẾU GIA.
Dứt lời Nhã Du đưa cây súng lại tay anh, nhếch môi lướt qua người anh. Cô đi được mấy bước thì nói vọng lại phía sau:
– Hãy giữ nó dùm tôi đi, một ngày khác tôi sẽ lấy lại nó một cách khâm phục khẩu phục hơn. Chứ hôm nay với tôi nhàm quá.
Cô nói lạnh tanh thêm chút đùa giỡn bước đi trong sự ngạc nhiên toàn tập của mọi người chứng kiến ở đây… “
Mặc Hiểu ngồi ở ghế chân vắt lên bàn tựa lưng ra phía sau mắt nhắm hờ. Những hình ảnh vừa rồi lại trở về, bất giác anh bật cười, một nụ cười hạnh phúc. Anh thấy cô gái này thực sự rất đặc biệt và thú vị. Bỗng anh giật mình nhớ lại lời Nhã Du nói: “… chỉ sợ lúc đấy… VỸ ĐẠI THIẾU GIA”. “Tại sao lại ngạc nhiên quá sức tưởng tượng. Hơn nữa tại sao cô ta biết được thân phận của mình, không lẽ…”. Mặc Hiểu ngồi thẳng dậy rút chân lại để song song, tay nắm chặt đan chéo đặt lên trên đầu gối nhìn Lâm dò xét:
– Anh chị có nói cho ai về thân phận của em không??? – Bởi theo Mặc Hiểu biết thì trong thế giới ngầm ngoài Lâm, Nhung và hai thằng bạn mình ra thì không ai biết được thân phận anh.
Lâm nghe hỏi không hiểu cho lắm nhưng cũng trả lời: – Không, với lại chưa ai hỏi gì về em cả.
– Có chuyện gì sao??? – Tư Khanh nhìn Mặc Hiểu tò mò. Anh không nói gì, im lặng.
Cạch…
Nhung từ trong phòng bước ra nhìn mọi người không khỏi thắc mắc: – Có chuyện gì sao?
– Em có nói cho ai biết về thân phận của thằng Hiểu không??? – Lâm nhìn Nhung rồi quay sang Mặc Hiểu.
– Em không. Sao anh lại hỏi vậy???
Nhung trông không vẻ gì là nói dối nên Mặc Hiểu cũng tin là vậy. Lâm không nói gì. nhún vai lắc nhẹ cái đầu.
– À Hiểu, bây giờ ba em xuống dưới dược không. AF và hai bạn nó muốn về – Nhung quay sang nói với Mặc Hiểu.
– Kệ đi chị. Dù sao cô ta cũng có mặt nạ mà, đâu nhất thiết phải đuổi bọn em – Quân làm mặt nhăn, không vừa lòng.
– Chị xin lỗi – Nhung cười trừ xuống nước nài nỉ – Do em ấy muốn vậy, với lại mặt nạ của em ấy cũng dính máu rồi nên…
Chưa để Nhung nói nốt phần cuối Mặc Hiểu đã đứng lên ngạo nghễ nói: – Ok.
Nói xong anh quay sang nhìn hai thằng bạn ánh mắt như ra lệnh. Khanh và Quann bất lực đành lẽo đẽo theo anh xuống.
Ngồi dưới tầng một, Mặc Hiểu, Khanh và Quân vẫn ngồi chỗ cũ ngay chính giữa nối ra vào có thể nhìn thấy toàn cảnh quán bar. Lúc này đã gần 12h đêm các hoạt động của quán càng thêm sôi nổi. Ai cũng hòa mình vào tiếng nhạc mà không để ý tới sự có mặt của ba cô gái. Nhưng vẫn luôn có ánh mắt hổ phách màu huyết dõi theo từng bước chân của ba cô. Là Mặc Hiểu. Từ lúc Nhã Du, Nga và Hân từ tầng hai đi xuống Mặc Hiểu đã để ý rất kĩ không rời mắt dù nửa giây. Ánh đèn quán bar lập lòe khiến anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đi giữa, người đã cướp đi nụ hôn đầu của anh. Chưa đầy 1s sau Mặc Hiểu đã không thấy cô gái ấy đâu, anh đứng lên nhìn xung quang một lượt nhưng dáng người ấy vẫn chưa nằm trong tầm mắt anh. Mặc Hiểu lại ngồi xuống nhâm nhi ly rượu của mình. Nhưng chưa ấm chỗ anh thấy có cảm giác rất lạ. Nhã Du đi lướt qua phía sau anh cười nửa miệng, cố tình để lộ bông hoa hồng ở cổ rồi tiến thẳng về phía cửa. Mặc Hiểu quay sang thu tầm nhìn vào dáng người thon mảnh khảnh ấy, cười mà nghĩ “Cô rất thú vị”.