Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 18
Chương 18:
Reng… reng…
Cả lớp cùng ra về, nó cũng cho sách vào ba lô, ngay lập tức nhìn thấy vết máu khô trên bàn, hơi nhíu mày rồi lại giãn ra, nó quay sang thì Ken đã đứng đó từ khi nào.
– Anh về trước đi, em có việc về sau.
– Việc gì?- Một cử chỉ, anh khẽ nhíu mày.
Nó nhìn anh, sao lại hỏi kiểu đó. Biết đã vô tình với nó, anh chữa:
– Nhóc con có việc gì nữa mà không về cùng anh?
– Em có chút chuyện, anh về được chưa?
– Nhớ về sớm đó.
Hắn hơi nhíu mày, nhìn nó thắc mắc rồi cũng thôi, không nên nghi ngờ khả năng của nó mà lo lắng quá làm gì, nên lo cho nạn nhân đụng vào nó thì hơn.
Đợi mọi người đi hết, nó cũng bước ra khỏi lớp, đôi mắt hút hồn hơi liếc lên sân thượng, đôi môi xinh đẹp cũng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong quyến rũ.
Hóng gió vui vẻ
—
Con đường nhựa trải dài, mùi của gió phảng phất nơi đây, xua đi những bụi trần phàm tục.
Gió lướt nhẹ qua khẽ lá, lùa vào làn tóc mượt qua vai, những lọn tóc hạt dẻ cũng nhẹ bay theo gió mà chẳng chịu nằm im.
Nó đi bộ trên con đường hơi vắng, có lẽ mọi người đều đã trở về ngôi nhà của họ. Rẽ vào một ngõ nhỏ vắng người, nó hơi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Cầm chiếc điện thoại, nó bấm một dãy số quen thuộc, trong tích tắc đã có người nghe máy.
Không gian chỗ nó vắng lặng, dù là nói chuyện điện thoại nhưng hầu như nó chỉ nghe, cuối cùng phát ra một thanh âm nhẹ nhàng như gió lạnh, tựa hồ như không lên tiếng:
– Gửi email.
Tắt điện thoại, nó hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, không phải mùa hè nên cũng chẳng ngại những ánh nắng chói mắt. Nó cứ thế trầm tư, suy nghĩ, thỉnh thoảng đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, rồi mím môi.
Bụp… huỵch…
Tiếng động hơi nhỏ vì ở xa nhưng cũng đủ cắt đứt mạch suy nghĩ của nó, không phải bị phân tâm, mà là nó đã nghĩ đủ thì phải. Quay đầu theo hướng phát ra tiếng động, nó hơi nheo mắt, có một nhóm người, cả nam lẫn nữ đang túm tụm lại đó, nó định ngó lơ nhưng hình như tiếp xúc với mấy người nhiều chuyện kia cũng khiến nó thay đổi thì phải.
Hướng đám người đó, nó bước những bước chân tự tin, lạnh lùng.
—
Khoảng mười thanh niên cả nam và nữ đang tụ lại một góc nhỏ của con hẻm, phía dưới là một cô gái với mái tóc đỏ rực tự nhiên. Nó lặng lẽ quan sát ở một cự li khá gần, nghe được rõ ràng từng lời đối thoại được phát ra.
– Tiểu thư, bây giờ cô rất thảm hại.- Người con gái xinh đẹp cúi xuống nhìn cô gái với mái tóc đỏ rực đó, cất giọng mỉa mai, ngay sau đó là những tiếng cười mang ý chế giễu tột cùng.
Kiều Linh ngước nhìn những con người trước mặt, cô cay đắng khi nghĩ trước đây đã làm bạn với họ. Chỉ vì sự cố hôm sinh nhật, Kiều Linh đã may mắn được bạn bè quay lưng lại và kết quả như thế này. Cô không hiểu, sau sự kiện đó, liên tiếp rất nhiều công ty hủy hợp đồng với công ty ba cô, nhưng chúng có liên quan?
Một vài người cũng lên tiếng:
– Đừng bất ngờ thế chứ, bọn này có chơi nhưng cũng cần ăn, gia đình cô đang thất thế. Chúng tôi có nên tìm một nguồn sống mới?
..Ha…hahha
Một tràng cười không được thân thiện lắm thì phải, họ đang tẩy chay một người không còn giá trị lợi dụng?
Đâu đó quanh đây có người nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không, nó thầm khinh cho cái tình bạn kia.
– Này, em không thấy bạn em còn xinh tươi à? Hay…- Một thanh niên với khuôn mặt đẹp trai nhưng mang đậm một phong cách playboy, nụ cười nửa miệng khiến hắn trở nên đểu hơn bao giờ hết.
– Hừ, xinh hơn em sao?- Một cô gái hừ lạnh rồi giận dỗi nhìn người thanh niên.
– Không, nhưng dùng tạm.- Người thanh niên nựng má cô ta rồi cúi xuống nhìn Kiều Linh, anh ta không khỏi cảm thán trước thân hình của cô, bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng sợ, rồi không quan tâm di chuyển xuống phía dưới hàng cúc áo lộ hờ hững.
– Bẩn.
Giật mình.
Tất cả nhất loại hướng về phía phát ra thứ âm thanh trong trẻo nhưng ngữ khí lạnh nhạt đến kinh người như thế. Trước mắt họ là người con gái dáng mảnh khảnh, chiếc mũ lưỡi trai đã chắn tầm nhìn đến khuôn mặt cô gái. Nhưng với khí chất lạnh lùng cùng giọng nói me người đó, họ có thể khẳng định, người con gái này không hề tầm thường.
Rất thú vị- Người thanh niên nổi bật nhất nhóm nghĩ thầm. Nhưng cũng hơi bực khi bị chặn giữa đường thế này.
– Cô em nào đây? Muốn thay cô ta góp vui cho bọn anh sao?
– Nhìn cô ta quen quen.
– Có thể bỏ chiếc mũ ra cho anh chiêm nghưỡng được không, biết đâu…
Ha… ha.. ha
Bỏ qua những lời vô ích, nó tiến gần đến họ, đứng trước mặt người thanh niên vừa rồi định chạm vào Kiều Linh, lặp lại một lần nữa:
– Bẩn.
Hắn ta hơi tức giận, sao mở mồm là nói hắn bẩn? Hắn ta định đưa tay trêu đùa nó thì ngay lập tức đôi chân thon dài đã không ngần ngại mà đạp thẳng vào hắn.
Bụp… Người thanh niên ngã xuống nền đất lạnh lẽo với một cách khá bạo lực. Trước ánh nhìn tức giận của những người đứng đây, nó thản nhiên kéo Kiều Linh còn đang bàng hoàng đứng dậy và về phía sau lưng mình. Hàng động đó khiến những người con gái kia tức sôi máu, nhưng cũng khiến trong đâu đó Kiều Linh xuất hiện một cảm giác mà cô chưa từng có.
Tình bạn
– Mày… giao cô ta cho tao thì còn có đường về, nếu không… tao sẽ ày cùng chung số phận với nó.
Nó không nói gì, chiếu thẳng vào họ đôi mắt khinh thường, khiến chúng càng thêm tức giận.
– Xử hai tụi nó đi.- Tên vừa bị nó đạp dứt lời thì tất cả những người còn lại cùng tiến về phía nó.
Bụp… bụp… huỵch…
Những âm thanh bạo lực và hành động dứt khoát của nó khiến ột vài người phải sợ hãi. Kiều Linh hoảng sợ nhìn những gì đang diễn ra trước mặt, người con gái mà cô cảm thấy ghen ghét đang ra tay cứu cô khỏi những người mà trước đây cô coi là bạn. Thật ngược đời thì phải.
Nó nhanh nhẹn di chuyển và chống đỡ, những người này sẽ không gây khó khăn gì với nó nếu nó không vướng một người sau lưng thế này.
Cố gắn giải quyết một cách nhanh nhất, nó hạ được gần hết và một vài cô nàng vẫn đang hoảng hốt nhìn.
Aaaa………
Một tiếng hét vang lên sau lưng nó, nhanh chóng quay lại và…
Xoẹt…
Tách… tách…
Những giọt máu chảy xuống theo đường vào lòng bàn tay. Nó nhíu mày nhìn vào vết thương ngay sát vết sẹo lâu năm, bên cạnh là hình xăm chữ Ice nhìn rất đẹp.
Đôi mắt nó trở lên lạnh lùng, nhìn chằm vào người vừa định đánh lén Kiều Linh, khẽ buông một câu chửi thề:
– Chết tiệt…
Những cú đá với lực phát khá mạnh.
Bụp… bụp… huỵch… bụp…
KO.
Nó lạnh lùng kéo Kiều Linh về hướng vừa bước vào, mặc kệ những con người dang đau đớn nhìn mình bằng ánh mắt thù hận.
—
Đi được một đoạn, Kiều Linh vẫn chưa hết sợ hãi, cô dụt dè đưa mắt nhìn nó. Người con gái xinh đẹp này lần đầu tiên mang cho cô sự chán ghét, sau đó sợ hãi, có phần mất tự tin, và bây giờ là một chút biết ơn, cũng có phần… cảm phục. Cô đã có cái nhìn khác về nó. Như cảm nhận được có người nhìn mình, nó cũng quay lại nhìn thẳng vào Kiều Linh.
Vội vàng cụp mắt, hành động này khiến nó thấy cô cũng dễ thương đó chứ?
– Cảm… ơn.- Nói xong câu nói, cô mới ý thức được tay nó đang chảy máu rất nhiều- Tay…
Nó nhìn xuống phía dưới, hơi nhíu mày rồi ngẩng lên:
– Tự về được chứ?
Rồi không đợi câu trả lời, nó buông tay ra và đi nhanh về hướng những ánh đèn đang dần lấp đầy con đường.
Để lại một ánh nhìn ngưỡng mộ của Kiều Linh, hình như cô đã có một người bạn thì phải. Ý nghi này khiến cô vui vẻ và nhanh chóng bước chân về nhà.
—
Những ánh đèn chiếu rọi xuống con đường nhựa bằng phẳng, phản chiếu lại một hình bóng cô độc.
Nó bước nhanh về phía tiệm thuốc trước mặt.
Mua được một vài thứ cần thiết, hướng về phía công viên bên đường, nó chọn một chiếc ghế đá để ngồi xuống và bắt đầu xử lí.
Hình như với một tay hơi khó khăn thì phải.
Bên kia đường có một người nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng bước vào công viên. Đập vào mắt hắn là cô gái nhỏ bé ngồi trên ghế đá lạnh lẽo đang loay hoay với một đống bông băng. Hắn nhíu mày khi thấy ngay cánh tay mảnh khảnh xuất hiện vệt máu.
Hắn ngồi xuống cạnh nó và giật lấy cuộn bông khiến nó giật mình ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong côn viên, nó lờ mờ thấy được một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc với đôi mắt hổ phách lạnh lùng sâu thẳm, đâu đó đang xuất hiện một tia lo lắng?
Bỏ qua ánh nhìn ngạc nhiên của nó, hắn thản nhiên nhấc chiếc tay cần xử lí lên, hàng lông mày thanh tú nhíu lại cực nhiệt. Sau lớp áo sắn lên, cổ tay trắng nõn có một vài vết sước nhỏ, nhưng lại xuất hiện ba thứ. Một vết sẹo sâu, hơi mờ theo thời gian dài. Ngay bên cạnh, hơi chạm vào vết sẹo là một vết thương còn vương máu. Tuy trời tối nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ hình xăm trên cổ tay. Nhìn nét mặt bình thản của nó, hắn có chút không cam lòng, rõ ràng là rất đau, bất kể vết thương cũ hay mới. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp không có bất kì một biểu hiện nào. Có chút xót xa, hắn nhẹ nhàng băng bó một cách cẩn thận và đẹp mắt, lúc ngẩng đầu lên thì chạm ngay phải ánh nhìn hút hồn của người con gái trước mặt. Thật lòng, hắn đã thừa nhận là mình say nó.
– Sao lại ra nông nỗi này?- Hắn nheo mắt nhìn nó, mang theo vài phần lo lắng. Điều này khiến nó cảm thấy một chút ấm áp, một chút cảm động, và… một chút vui vui.
– Làm mĩ nhân cứu mĩ nhân.
Hắn phì cười, nó đâu cần tự sướng cao như vậy, đúng là em của Ken mà.
Nó thì hơi ngơ ngơ trước nụ cười của hắn.
—-
p/s: *khuôn mặt hối lỗi vô bờ*
Thật lòng xin lỗi cả nhà khi bây giờ mới ló mặt ra. Thời gian qua mình không ở nhà nên không post truyện được, giờ sẽ cố gắng chuyên tâm vào tp.
Cũng xin cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi truyện của mình.
Rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.
Yêu mọi người…
Mọi người có thể add nick fb của mình để chúng mình l.quen nói chuyện nhé…
Fb: https:// .facebook /profile.php?id=100004678094613
*cười duyên*
Thân…!