Wind and Ice

Chương 19


Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 19

Chương 19:
Ánh đèn công viên chiếu những ánh sáng vàng nhạt ấm áp, khẽ xua đi cái lạnh của mùa đông đang dần đến.
Cũng như không khí nơi đây, hai bóng người một trai một gái ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo của công viên nhưng dường như họ không hề cảm thấy lạnh. Có gì đó đã vô tình thay đổi không khí giữa hai người.
Nó hơi mím môi, nghiêng đầu nhìn người con trai ngồi cạnh mình. Ngũ quan đẹp đẽ, khuôn mặt nam tính lạnh lùng với đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm tựa vô tận. Nhưng đâu đó cũng là một nỗi cô đơn tột cùng. Đột nhiên, nó sinh ra một cảm giác muốn xóa đi cái sự cô đơn trong hắn, muốn mang lại cho người con trai này một sự ấm áp. Nó lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
– Có thể tâm sự.
Trong đôi mắt hổ phách lạnh lùng xẹt ngang một tia khinh ngạc, sau cùng thay vào đó lại là sự cô đơn cố hữu, nhưng cũng đọng lại một chút thích thú.
– Cùng tâm sự?
– Tùy.
Nó thờ ơ nhìn hắn, nhưng sau sự thờ ơ đó là sự tò mò.
Như có một sự thay đổi kì lạ, trong ý nghĩ của hắn bỗng muốn chia sẻ với nó, những điều mà hắn chưa từng nói với ai, chưa từng bộc lộ ra ngoài- trừ Tuấn. Bây giờ hắn lại muốn kể với nó, điều này có thể nói lên một phần vị trí của nó trong hắn. Hơi ngước lên trên, hắn kể với nó bằng giọng thờ ơ nhưng nhìn kĩ sẽ biết được hắn đang cố gắng kìm nén.
– Tôi mất mẹ năm mười tuổi, sau đó bị trầm cảm một năm, đó là lí do bây giờ tôi mới học lớp 11- Ngừng một chút, hắn hơi cười với nó rồi tiếp- Không lâu sau khi mẹ mất, tôi có một dì, chăm sóc rất chu đáo, cho đến bây giờ- Như em thấy.
Nếu chỉ nghe, mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là một câu chuyện bình thường. Nhưng khi nó nhìn vào đôi mắt hổ phách sâu thẳm đó, nó biết, đó là cả một nỗi cô đơn, đau khổ. Nó bỗng thấy thương cho hắn, dù mình cũng chẳng khá hơn được, nhưng ít ra nó còn có ông bà, có cậu và hai anh hết mực yêu thương nó. Còn hắn, bị trầm cảm một năm, có lẽ đây là lí do hắn lạnh lùng như bây giờ. Lần trước nó cũng đoán được tình cảm giữa hắn và bố, và chắc người dì kia đã chăm sóc cho hắn rất chu đáo như lời hắn nói. Nó nhận ra mình còn may mắn hơn hắn nhiều.
Một giọt nước mắt trong suốt tựa như pha lê lạnh lẽo khẽ rơi, hắn hơi khựng lại:
– Không cần thương hại.

– Tôi không thừa thương hại.
Hắn nhíu mày, người con gái này, trả lời cũng to gan thật.
– Chỉ là… một chút đồng cảm.
Hắn không nói gì, tựa như đang lắng nghe và muốn nó nói tiếp. Có lẽ sau đó sẽ là tâm sự của nó.
– Tôi mất cả ba mẹ năm 5 tuổi- Nó hơi do dự, nhưng cũng thở nhẹ và nói- Vào ngày sinh nhật của chính mình. Anh Quân vì bảo vệ tôi mà…
Hơi ngỡ ngàng, rồi một chút xót xa, đâu phải chỉ mỗi mình hắn có nỗi đau. Lời nói của nó rất nhẹ nhàng, cả một quá khứ đau thương, chỉ gọn lại bằng mấy câu ngắn ngủi. Chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp đối diện, trong lòng hắn càng trào dâng cảm giác muốn bảo vệ nó. Người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng khiến hắn có cảm giác này.
– Hai chúng ta…
– Giống nhau.
Cả hắn và nó cùng bật cười.
Nụ cười mà trước nay rất ít người được thấy và cũng rất hiếm xuất hiện.
Thanh âm trong trẻo, tươi sáng như tiếng gió lùa qua, mềm mại lưu lại chút huyên vui cho không khí giữa hai người.
Nó hơi quay đầu nhìn hắn, ngay lập tức bắt gặp ánh nhìn của hắn dành ình, nó ngẩn người. Đây không phải là lần đầu tiên nó nhìn hắn ở cự li gần, càng không phải hắn chưa nhìn nó bao giờ. Nhưng ánh mắt lần này của hắn mang theo nhiều tia phức tạp, không hề giống như ánh mắt lạnh lùng cô độc cố hữu mà hắn thường mang. Nó chứa sự quan tâm, một chút lo lắng, và tận sâu trong đó là một thứ tình cảm mà nó không hiểu được.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nó, khuôn mặt cũng dần dần chuyển gần xuống khuôn mặt nhỏ xinh đối diện. Nó bỗng thấy khuẩn trương, trong lòng thầm thở phào, cũng may là trời hơi tối dưới ánh đèn vàng yếu ớt nên hắn không nhận ra sắc hồng đang bao chùm lên nó.
Nhưng hình như nó hơi coi thường hắn thì phải, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng hắn cũng có thể thấy được sự căng thẳng và chút… xấu hổ của nó. Trong lòng hắn hơi cười thầm, và cũng vui mừng khi nó có cảm giác với mình.
Lần này hắn quyết định không để nó phải bở nữa. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu thi khuôn mặt của hắn chỉ còn cách nó 5cm.
Im so sorry girl I love you, I just cant lie
Oh I was so wrong, I cant live withoutcha
(Please listen to me!)
Im so sorry girl I love you now I realize
Shoulda never letcha go away – cuz now my life dont seem right
Im so sorry girl I love you, I just cant lie
Im so sorry… girl I love you…
Im so sorry girl I love you now I see my…

thinkin was all a big mistake, it makes me cry to this day
(Lies- Big Bang)
Một không khí căng thẳng bao chùm cả hai người, đâu đó phảng phất cảm giác bị phá đám. Nó nhíu mày nhìn điện thoại.
Là Ken. Chắc lo lắng cho nó quá đây mà.
– Alo
– [Sao bây giờ vẫn chưa về?]
– Có chút chuyện, bây giờ em về.
– [Ở đâu anh đi đón]
– Không cần.
Nó nói xong rồi cúp máy luôn không đợi cho Ken kịp ú ớ gì nữa. Hình như nó đang chút giận thì phải?
Đâu đó có người đang hắt xì liên tục vì không biết mình làm nên tội đồ gì.
Không gian im lặng thoáng bao chùm lên cả hai người, hắn hơi nhếch môi:
– Tôi đưa em về.
Hai bóng người đổ dài trên nền đường, dưới ánh đèn vàng yếu ớt, dường như họ đã rút ngắn được khoảng cách cho nhau.

Tháng mười một, những cơn gió lạnh như báo hiệu đông đến khẽ thoảng qua nơi đây.
Chiếc lá khô lặng lẽ dời khỏi cành, theo làn gió cuốn đi xa.

Đông đến.
Nó ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài, hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Nó không rõ. Hình như dạo này có rất nhiều chuyện khiến nó bận tâm, xoay vào lòng nó. Những người bạn mới quen, một người con trai khiến nó có những biểu hiện như chưa từng có.
Tưởng chừng như chuyến về lần này chỉ là một nhiệm vụ bắt buộc, thì giờ đây, nó cảm nhận được nhiều thứ, nhiều cảm xúc như chưa từng cảm nhận qua.
Sự ấm áp như tình bạn, một sự rung động tận sâu trong lòng như tình cảm…
Khoan đã, nó đang nghĩ gì thế này? Hơi lắc đầu, có lẽ nên hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết được mọi chuyện, nó sẽ cho bản thân được sống với đúng độ tuổi của mình.
Còn khoảng mười ngày nữa, cái ngày ấy. 10-11, sau ngày này, vụ án sẽ khép lại. Nhanh thật, nó khẽ chớp nhẹ mi mắt. Đến ngày đó, là trôi qua êm đềm với lệnh mãn án truy tố, hay sẽ là một thay đổi lớn trong cuộc đời của bọn chúng và nó? Hơi đau đầu thì phải, nó quay lại tủ tìm thuốc.
Nó lục lọi trong ngắn kéo mà không có, đành quay sang tủ của anh Quân.
Xem nào, giấy, giấy, giấy. Sao toàn giấy tờ vậy.
Gì đây?
Một tập hồ sơ?
Nó nhíu mày cầm tập hồ sơ màu vàng được bọc và niêm ấn. Nếu giở ra sẽ bị bong ngay, nó khéo léo định lấy ra xem.
– Em đang làm gì vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.