Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 69: Họ Tên
Truy bắt toàn thành phố, tội phạm có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Quả nhiên, ba giờ sáng, học trò của Ngụy Minh Hà bị bắt trên đường ra khỏi thành phố.
Hắn biết trạm thu phí trên đường cao tốc tuyến sân bay thường bị tấp vào lề đường thăm hỏi nhưng tuyến ra tỉnh thì không nghiêm đến vậy, nhưng không ngờ phòng tới phòng lui lại vẫn có thể bị bắt ngay trước khi ra khỏi Đế Đô.
Tên đầy đủ của hắn là Lữ Kiến Sinh, năm nay mới hai mươi tám tuổi.
Lúc bị bắt, nhìn hắn như tên xì ke, ánh mắt lờ đờ, giống như đập đá mấy ngày mấy đêm rồi.
Đúng lúc trên đường đang có tai nạn xe nên tất cả mọi người đều đổ về bên đó.
Lữ Kiến Sinh muốn ra tỉnh, một khi đã rời khỏi đây thì việc truy bắt sẽ càng khó khăn hơn, cho nên nhìn thấy đám đông xe cô này cả người gấp chịu không được.
Cảnh sát đang ở phía trước xử lý hiện trường.
Còn lại vài người thì đi xung quanh kiểm tra từng xe, cho dù bị mắng cũng kiên quyết kiểm tra không sót thứ gì.
Lữu Kiến Sinh rất nhanh đã bị hỏi, hắn đội mũ, còn gắn râu giả, trở nên rất giả trân.
Cảnh sát giao thông vừa nhìn một cái đã biết có bất thường, liên tục hỏi mấy câu, dần dần sinh ra hoài nghi.
Lòng bàn tay Lữ Kiến Sinh đổ mồ hôi, bình tĩnh trả lời mấy câu hỏi.
Xe hắn lái là thuê lại, cho nên từ khi ra khỏi quận Giang Hải cũng chưa ai nghi ngờ về bảng số xe của hắn.
Lúc cảnh sát hỏi hắn muốn đi đâu thì hắn còn làm bộ làm tịch nói: “Tôi muốn đi du lịch, xe phía trước thông rồi, các người mau cho tôi đi đi, bằng không lại kẹt nữa bây giờ.”
“Ảnh chụp giấy tờ xe của anh và người thật rất khác nhau.” Cảnh sát không nhanh không chậm mà hỏi: “Là anh sao?”
Lữ Kiến Sinh đáp: “Đương nhiên là tôi.
Giấy phép này tôi lấy khi còn trẻ, bây giờ già rồi cho nên mới khác như vậy, cái này các anh hẳn cũng biết chứ.”
Thực tế thì không phải, giấy phép là của một người thân của hắn, vừa mới nhận được chứng chỉ nên gửi nhờ ở chỗ hắn, nay tiện thể được hắn lôi ra dùng.
Đúng lúc bên cạnh có một cảnh sát giao thông đi tới, “Cậu xem có phải là hắn không?”
Cảnh sát giao thông được huấn luyện rất nhiều về việc phân biệt tài xế và người trong giấy phép, vừa nhìn đã thấy đối lập, nhanh chóng đưa ra đáp án: “Không phải.”
Cậu cảnh sát nói: “Tuy rằng có chút giống nhưng không phải cùng một người.”
Cảnh sát cười lạnh một tiếng, lại lấy ra tấm hình truy nã Lữ Kiến Sinh để đối chiếu, mặc dù có chênh lệch nhưng đây chính xác là cùng một người.
Hai người thảo luận, quyết điịnh bắt giam Lữ Kiến sinh.
Trên đường ra tỉnh, Lữ Khiến Sinh ngồi ở trong xe, hắn muốn thoát cũng không thoát được, trên đường có camera theo dõi, cảnh sát có súng, chạy trời không khỏi nắng.
Chẳng qua chưa kết thúc thì hắn vẫn giãy giụa không hàng, “Các người bắt tôi làm gì? Cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người sao? Tôi muốn kiện các người!”
Hai cảnh sát giao thông thong thả trả lời: “Chúng tôi có bắt người tùy tiện hay không thì tự trong lòng anh cũng biết.”
Tim của Lữ Kiến Sinh rơi thẳng xuống đáy vực.
Hắn vốn cho rằng mình có thể trốn được nhưng cuối cùng cũng bị bắt.
Bình thường cảnh sát tìm không ra, sao hôm nay lại bắt được nhanh thế?
Hình chụp của Lữ Kiến Sinh đã sớm bị công khai trên mạng từ lâu.
Hai sảnh sát xác điịnh đây chính là Lữ Kiến Sinh, cũng chẳng thèm nghe hắn nói xằng nói bây, trực tiếp chế trụ, áp giả về đội.
Lưu Hà Dương nhận được người bị bắt, cực kỳ vui vẻ.
Lúc Lữ Kiến Sinh bị giải tới đây, anh cũng không chậm trễ mà lập tức bắt vào phòng thẩm vấn, tra hỏi suốt đêm.
Cả đêm hôm đó, toàn cục đều tăng ca.
Giang Bạn và Lý Thần phụ trách thẩm vấn.
Sau khi bị bắt, Lữ Kiến Sinh không nói một câu nào, cúi đầu ngồi im một chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi có người vào phòng hắn mới mấp máy môi.
Giang bạn: “Tự mình nói đi.”
Anh không có kiên nhẫn.
Lữ Kiến Sinh im lặng, phòng thẩm vấn càng thêm áp lực.
Giang Bạn mặt không đổi sắc, “Thôn Thanh Sơn có phải là căn cứ duy nhất mấy người buôn bán nội tạng không? Còn cái khác nữa phải không?”
Lữ Kiến Sinh vẫn im lặng như cũ.
Giang Bạn cười gằn một tiếng, nhàn nhạt nói: “Anh đồng lõa đã là phạm tội rồi, nếu không khai thì cũng sẽ gánh tội trên đầu mà thôi.”
Lữ Kiến Sinh bắt đầu dao động.
Một khi đã phá miệng thì chuyện hỏi cung sẽ diễn ra nhanh thôi, hắn cũng bắt đầu đứt quãng khai ra một vài tin tức che giấu.
…
Lữ Kiến SInh học được không ít thứ từ Ngụy Minh Hà.
Ngụy Minh Hà cũng đối xử rất tốt với học trò, muốn truyền lại hết toàn bộ vốn liếng cả đời này cho hắn nhưng cuối cùng Lữ Kiến Sinh vẫn không hài lòng, tự mình dứt áo ra đi.
Vốn dĩ nghề điêu khắc không phải rất nổi tiếng nên tiền không kiếm được bao nhiêu.
Mà bọn hắn còn phải mua nguyên vật liệu, mà tiền này đương nhiên là do nhà điêu khắc tự bỏ ra.
Lữ Kiến Sinh muốn kiếm tiền nhưng kết quả càng học càng nghèo.
Đời sống ở Đế Đô lại cao, hắn vốn là dân tỉnh nên không thể chịu được chênh lệch này, học được một tí bản lĩnh liền chạy.
Tiền trên người hắn đều dùng để trả tiền nhà và ăn uống.
Đúng lúc Iphone ra mẫu mới, hắn thèm nhỏ dãi nhưng vốn không có tiền, còn tính làm điêu khắc kiếm sống nhưng cuối cùng không kiếm được mấy đồng.
Cho nên trong lúc rối bời, hắn thấy được tin tức mua bán thận ở trên mạng.
Ban đầu hắn muốn di vay tiền, nhưng trên mạng đều đưa ra những hậu quả xấu, lại còn nặng lãi, hắn không cân được.
Bán một quả thận, thì vẫn còn một quả, không chết được.
Hắn bán được mười ngàn tệ, sau khi mua di động mới còn lại mấy ngàn cũng tiêu sạch.
Đến lúc hắn hết tiền, đi tìm tòi thì mới biết được giá của nội tạng có thể lên tới một trăm ngàn.
Tâm lý của Lữ Kiến sinh bắt đầu lệch lạc.
Quả thận có thể bán được mấy trăm ngàn nhưng hắn chỉ nhận được có mười ngàn, càng nghĩ càng khó chịu.
Vì thế mà hắn gia nhập vào đội ngũ buôn bán nội tạng.
Cho nên mới có chuyện này xảy ra.
Lưu Hà Dương sửng sốt, “Bọn họ bảo quản nội tạng quá sơ sài cho nên phần lớn các cơ quan nội tạng đều có vấn đề, may là được chúng ta trữ kịp thời.”
Vốn dĩ nội tạng rất khó bảo quản, không chỉ trải qua các bước xử lý mà còn phải duy trì sự sống, ở các bệnh viện chính quy, việc bảo quản lúc nào cũng chịu sự giám sát nghiêm ngặt.
Đó cũng là một trong những lý do phẩu thuật cấy ghép có độ khó cao.
Sau khi nội tạng bị tách ra khỏi cơ thể người sẽ xuất hiện phản ứng bài xích cho nên nhất định phải kiểm tra tất cả các phương diện để tránh sự việc ngoài ý muốn.
Đám buôn bán nội tạng thì đi ngược lại hết, trực tiếp bỏ qua phân đoạn này.
Có tổ chức lớn thì sẽ tiến hành đủ loại kiểm tra, nhóm máu, tình trạng sức khỏe để xem chất lượng nội tạng.
Nội tạng còn khỏe thì mới bán được nhiều tiền.
Nhưng mấy tổ chức nhỏ thì lược đi rất nhiều công đoạn kiểm tra.
Được cái này thì kém cái kia.
Bọn họ vốn là đám người tụ tập lại với nhau, có người ở bệnh viện công tác không quá một năm, giải phẫu cũng chỉ nhìn bác sỹ khác làm chứ chưa xuống tay lần nào.
Người tới bán nội tạng sẽ bị ảnh hưởng đến thân thể thậm chí còn có khả năng tử vong.
Nguyên nhận buôn bán nội tạng rất đơn giản.
Khác với Lữ Kiến Sinh, có người vì chữa bệnh cho ba mẹ mà đi bán thận, bán xong không thấy mình tổn thất gì nên sau đó sinh ra hứng thú.
Ý tưởng này chỉ chớm nở, những sau đó tụ tập mấy người lại, biến nó thành hiện thực, bắt đầu dạo chơi trên mạng người.
Rất nhanh, họ đã có khách hàng đầu tiên.
Bọn họ chỉ cho đối phương có mười ngàn nhưng lại bán được trăm ngàn.
Bán được gấp mười lần.
Cám dỗ như vậy, ai mà chịu được cứ.
Mà Lữ Kiến Sinh cũng không biết mình chính là khách hàng đầu tiên của bọn họ.
Nếu biết thì chắc tức chết trên bàn mổ luôn rồi.
***
Bên này, Thẩm Nguyên Gia sinh ra hoài nghi với đối với Lục Viễn Phàm.
Cô vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này kể từ khi từ phòng bệnh trở về, không biết như nào mới có thể phát sinh chuyện như vậy.
Liêu Viễn Phàm chắc chắc là tên thật.
Trước giờ weibo chưa từng đoán sai, tất cả tin tức thông tin đều rát chính xác.
Dạo trước cô buồn chán nên đi theo dõi một nghệ sỹ, Baidu ghi sinh năm 85 nhưng weibo lại ghi sinh năm 84.
Mới đầu Thẩm Nguyên Gia còn có chút bất ngờ.
Sau đó cô tìm tòi các tin tức liên quan thì mới biết được nghệ sỹ đó khai man tuổi.
Trong bài viết còn có kèm theo bằng chứng nữa.
Khi đó Thẩm Nguyên Gia mới biết weibo chắc chắn luôn đưa ra sự thật, nếu có thể chính xác đến từng giây từng phút thì sinh thần bát tự của một người cũng bị weibo đoán ra hết.
Cho nên weibo nói Lục Viễn Phàm là Liêu Viễn Phàm thì chính là Liêu Viễn Phàm.
Tránh xảy ra sơ sót, Thẩm Nguyên Gia quyết định kiểm tra lại lần nữa.
Trong giới giải trí có không ít nghệ sỹ đổi nghệ danh sao cho dễ nghe.
Tên thật vốn không có danh tiếng nhưng đổi tên một cái là lập tức nổi lên, trở thành quái vật phòng vé, bảo chứng ratting.
Thẩm Nguyên Gia tìm một người từng thừa nhận mình đổi tên.
Nam diễn viên đó tên là Tô Văn, trước vốn dĩ tên là Tô Quốc Hoa, bởi vì sến quá nên mới mời đại sư sửa lại tên.
Bộ phim điện ảnh đang chiếu mới được một tuần nay nhưng doanh thu về được hơn năm triệu, tương lai sẽ còn nhiều nữa.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ có bị phát hiện theo dõi một chút thì cũng không sao.
Học tên: Tô Quốc Hoa.
Ngày sinh: 01/06/1981.
Ngày mất: 24/12/2056.
Quả nhiên chính xác, giống như những gì Thẩm Nguyên Gia nghĩ.
Kết quả của Tô Văn chính là tên thật, cho dù có đổi nghệ danh nhưng tên trên giấy tờ vẫn là Tô Quốc Hoa.
Nói cách khác, Lục Viễn Phàm chính là Liêu Viễn Phàm.
Cô đã thử Lục Viễn Phàm, nếu không biết mình đã đổi tên thì chắc là do ba mẹ cậu ta đổi.
Hơn nữa còn là sửa lúc cậu ta còn rất nhỏ nên cậu ta mới không biết chuyện.
Nếu Lục Viễn Phàm yêu cầu sửa tên thì phải có một chút ký ức chứ.
*
#24042021.