Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 70
Có lẽ là do cô đa nghi, nhìn thấy bộ dạng của Lục Viễn Phàm, Thẩm Nguyên Gia đè ép nghi vấn xuống.
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, trừ phi cô bị ấm đầu nên mới xen vào việc của người khác.
Lưu Lị theo lẽ thường gọi điện dặn dò: “Ngày mai quảng cáo của Anna Sui sẽ được tung ra, em nhớ để ý nhé.”
Thật ra là cần cô chia sẻ lại bài quảng cáo.
Thẩm Nguyên Gia cũng không khiến Lưu Lị lo lắng nhiều, không có tai tiếng, lại có năng lực, làm việc nghiêm túc, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là không dẫn dắt nhầm người.
Thẩm Nguyên Gia đáp một tiếng.
Tối đó Anna Sui cũng thông báo cho cô nên sáng hôm sau bọn họ tag kèm tên weibo của cô vào bài đăng.
Thẩm Nguyên Gia dậy sớm, sau khi đăng nhập weibo thì chia sẻ lại bài viết.
Vị trí thứ năm trong bảng hot search đó giờ có tiếng là vị trí của quảng cáo, nhưng bình thường cư dân mạng vẫn sẽ bấm vào xem.
Chỉ cần có tiêu đề không giống quảng cáo thì sẽ thu hút được sự chú ý của người dùng mạng.
Ngoại trừ những người trong làng giải trí thì ít ai để ý đến top 5 là vị trí quảng cáo, chỉ biết rất nhiều phim truyền hình cũng thường đứng ở vị trí này.
Càng bất ngờ hơn là hot search còn có thể mua.
Thật ra chuyện này cũng đã công khai, có nhiều người cũng bỏ tiền ra mua hot search để được lên sóng.
Cũng có vài người ban đầu chỉ mua những vị trí thấp thôi nhưng sau đó leo lên top cao bằng thực lực, tăng nhiệt độ và độ nhận diện bằng bản lĩnh của mình.
Hôm nay là thứ bảy cho nên có rất nhiều cú đêm còn thức, đương nhiên sẽ bấm vào xem.
Thẩm Nguyên Gia ở trên hot search cả một ngày.
Anna Sui vốn là một thương hiệu khá có tiếng, rất nhiều người biết đến, thấy người đại diện mới thì dân mạng cũng sẽ chú ý tới, nhưng nhìn thấy không phải là nghệ sỹ trong giới thì càng bất ngờ hơn.
Gương mặt và vóc dáng của Thẩm Nguyên Gia và Lục Viễn Phàm đều quá xuất sắc.
Bây giờ là xã hội đáng giá qua gương mặt, cho nên nhan sắc của hai người bùng nổ chiếm trọn sự chú ý của cư dân mạng.
“Chị gái đẹp quá đi mất, tôi coi đến cuối video mà tôi bị hút hồn luôn á, chắc chắn anh trai cũng như vậy phớ hôm!”
“Tuy tôi không mua rượu vang đỏ nhưng tôi không ngại mlem màn hình nha.”
“Tự nhiên nhớ lại, hình như hồi trước chị cũng có chụp hình cho tạp chí, đúng là cách xa mấy cô hotgirl mạng mấy con phố.”
“Có thể đăng thêm nhiều ảnh lên weibo không ạ, có mấy cái như vậy không đủ ngắm chút nào…”
Đến tối, fan của Thẩm Nguyên Gia đã tăng lên thêm mấy trăm ngàn, tuy rằng cách sự nổi tiếng còn xa, nhưng hiện tại đây đều là fan tạm thời.
Thẩm Nguyên Gia đọc mấy bình luận đó mới ngỡ ra đã lâu rồi cô không đăng weibo, gần đây chỉ có chia sẻ bài viết của Anna Sui.
Nhưng mà không có gì hay ho để đăng hết.
Đúng lúc cô muốn ăn trưa nên đơn giản làm món mới học gần đây.
Rất nhiều người nghĩ rằng người mẫu không ăn thịt nhưng sai có thể chứ, thêm một chút đạm cho đủ dinh dưỡng, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới sắc mặt người mẫu.
Hôm nay đúng lúc cô mua được cá hồi.
Ăn ít nhưng ăn nhiều cử là phương pháp giảm cân dinh dưỡng, cô thường sử dụng biện pháp này, dù sao thì ăn nhiều quá cũng khiến bụng bị trướng.
Thẩm Nguyên Gia mần xong rồi chụp một tấm hình thật đẹp, sau đó đăng weibo và hastag #Người_mẫu_cũng_có_thể_ăn_thịt_nha.
Hiện giờ là thời điểm fan chú ý tới cô nhất nên bình luận và lượt chia sẻ cũng tăng không ngớt.
Thẩm Nguyên Gia tắt điện thoại, chuyên tâm thưởng thức bữa trưa.
***
Trầm Minh Nguyệt là một y tá của bệnh viện nhân dân số ba.
Cô vừa mới tốt nghiệp năm nay, tháng chín năm trước đi thực tập rồi được giáo viên giới thiệu tới đây, tuy rằng số ba kém số hai nhưng vẫn có một đội ngũ y tế chuyên nghiệp.
Đã nửa năm kể từ khi cô trở thành nhân viên chính thức, Trần Minh Nguyệt cũng càng ngày càng quen với bệnh viện số ba, cũng cực kỳ thích cuộc sống sinh hoạt ở đây.
“Minh Nguyệt, cậu có xin được số di động của anh đẹp trai kia chưa?” Đồng nghiệp hỏi.
Các cô y tá ai cũng như nhau, thấy trai đẹp là xoắn xuýt hết cả lên, đáng tiếc các cô không có phụ trách phòng bệnh đó.
Trần Minh Nguyệt cười cười, “Hôm nay người ta mới tỉnh, tớ làm gì có thời gian chứ.”
Cô y tá nhỏ có chút hụt hẫng, “Lần đầu tiên tớ thấy một người đẹp trai đến vậy luôn, tớ chụp gương mặt của anh ấy đăng lên vòng bạn bè, có rất nhiều người hỏi tớ phương thức liên hệ.”
Ngay cả những người bạn đã lâu lắm rồi không nói chuyện cũng lân la nói chuyện lại vì chuyện này.
Trần Minh Nguyệt đương nhiên cũng cảm thấy Lục Viễn Phàm rất anh tuấn, nhưng cô không biết đối phương đã có bạn gái hay chưa cho nên cô sẽ không làm mấy chuyện như xin số đâu.
Cô nói sang chuyện khác, nhắc nhở: “Được rồi, mau đi làm việc đi, không thì y tá trưởng lại mắng cậu dấy.”
“Được rồi cậu trí nhớ tốt, nhớ đừng quên số di động nhá.”
Y tá nhỏ rời đi rồi, Trần Minh Nguyệt mới có thể tập trung vào những phòng bệnh của mình.
“Y tá ơi, cho hỏi phòng bệnh của Lục Viễn Phàm ở đâu vậy?”
Đỉnh đầu vang lên tiếng nói của người già làm cô ngẩng đầu lên, Trần Minh Nguyệt dò hỏi: “Hai vị là ông bà của Lục Viễn Phàm phải không ạ, phòng 405, để cháu dắt…”
“Cái gì mà ông bà!” Bà kêu lên, “Tôi là mẹ nó, cô nói chuyện kiểu gì vậy? Vậy mà lại nhận sai người sao!”
Sắc mặt của người đàn ông đứng sau cũng khó coi không kém nhưng không mở miệng nói chuyện.
Trần Minh Nguyệt biết mình sai nên không dám lớn tiếng.
Cô vội vàng xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi, hôm nay anh Lục vừa mới tỉnh, nhìn thấy hai vị nhất định sẽ rất vui.”
Nhắc tới Lục Viễn Phàm, gương mặt của hai người mới hòa hoãn đi một chút.
Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng: “Phòng bệnh đi như thế nào?”
Trần Minh Nguyệt thấy bọn họ không truy cứu nên thở phào trong lòng, đi lên trước hướng dẫn bọn họ: “Bên này.”
Cô nhân tiện trình bày về tình trạng của Lục Viễn Phàm, không có gì phức tạp, đầu bị va đập mạnh, dưỡng thương mấy ngày là được rồi.
Nhưng trong mắt cha mẹ lại khác, người đàn bà chỉ hận không thể gắn tên lửa vào chân để bay đến phòng bệnh, nếu không phải bị ông già ngăn lại thì đã nổi nóng với Trần Minh Nguyệt rồi.
Trần Minh Nguyệt có khổ mà không thể nói.
Làm y tá còn bị mắng nhiều hơn làm bác sỹ, công tác nửa năm nay, cô rõ hơn bao giờ hết.
Đẩy cửa phòng ra, bà già đã kêu lên: “Viễn Phàm!”
Lục Viễn Phàm dựa vào tường, nghe giọng nói này thì vui mừng, “Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây, hai người không bị thương chứ?”
Trần Minh Nguyệt nói thầm, đúng là ba mẹ à.
Cô đã từng gặp một gia đình ba mẹ hơn con cái nhiều tuổi, nhưng hai vị này nhìn như là ông bà của Lục Viễn Phàm vậy.
Không nghĩ tới nghĩ lui nữa, cô đóng cửa phòng bệnh đi ra ngòa.
…!
Lục Viễn Phàm ngồi dậy hỏi: “Mẹ, sao hai người lại bị bọn họ bắt lại?”
“Con không sao là tốt rồi.” Nụ cười trên mặt Tôn Thúy Cúc dần nhạt đi, kể lại chuyện lúc đó.
Ban đầu bà và chồng Lục Kiến Quốc tính mang đặc sản đi thăm Lục Viễn Phàm, vì biết cậu là người nổi tiếng nên ít khi về nhà.
Nhưng là, hai người đều lâu lắm rồi mới ra khỏi nhà, nào biết bị ăn trộm càn rỡ lấy mất túi tiền và lộ phí ở trên xe.
Hai người không liên lạc được với Lục Viễn Phàm nên chỉ đành xin sự giúp đỡ của những người trên xe.
Xin một hồi rồi đụng phải đám người kia.
Hai ông bà già bất tri bất giác bị dắt ra ngoài, còn nói hết thông tin của Lục Viễn Phàm cho bọn họ, cuối cùng bị nhốt lại.
Đối với bọn họ mà nói, Lục Viễn Phàm là người nổi tiếng nên sẽ có rất là nhiều tiền.
Nhưng Lục Viễn Phàm không tin, gọi điện thoại không dứt, sau khi đến thôn thì bị đánh ngất.
Đám người đó cũng chỉ muốn tống tiền, nhưng chưa được mấy tiếng thì cảnh sát đã ập vào, bứng cả gốc đám bọn họ về đồn hết.
Lục Viễn Phàm thở dài, “Sao ba mẹ không báo cảnh sát?”
Nếu báo cảnh sát thì đã không có chuyện sau đó rồi.
Lúc cậu bị uy hiếp, chỉ sợ bọn hắn sẽ giết con tin nên mới không dám báo cảnh sát, một mình đi đến đó rồi bị đánh cho hôn mê.
Tôn Thúy Cúc đứng hình, liếc qua Lục Kiến Quốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ cũng không nghĩ tới…”
Lục Viễn Phàm cũng không trách bọn họ, tuổi tác hai người đã cao.
Bản thân cậu được nuôi bởi hai người lớn tuổi, tuy rằng nhà không giàu có nhưng cậu chưa bao giờ nếm trải cái khổ.
Cho nên tiền cậu kiếm được đều gửi về nhà một nửa.
Ngồi một lát, Tôn Thúy Cúc dè dặt hỏi, “Viễn Phàm, sau khi con được cứu ra, cảnh sát…có hỏi gì con không?”
Lục Viễn Phàm lắc đầu.
Mấy tiếng trước cảnh sát cũng đã tới hỏi, mấy vấn đề đơn giản thôi, như là nguyên nhân vì sao cậu xuất hiện ở đó, và lấy lời khai.
Cậu đều trả lời được hết những câu hỏi.
Tôn Thúy Cúc nhẹ nhàng thở hắt ra, lấy đồ trong túi ra, “Cái này là ba mẹ đi miếu xin bùa hộ mệnh cho con, sau này nhớ mang theo.”
Lục Viễn Phàm nhìn Lục Kiến Quốc.
Lục Kiến Quốc rất kiệm lời, hiếm khi nói chuyện, cũng không quản mấy chuyện vặt nhưng mọi chuyện lớn trong nhà đều do ông quyết định.
“Mẹ con một hai muốn như vậy.” Lục Kiến Quốc nói.
Tuy rằng Lục Viễn Phàm không tin mấy thứ này nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy rồi cất vào túi, “Cảm ơn mẹ.”
Tôn Thúy Cúc tươi cười.
Không biết nói cái gì, đột nhiên Lục Viễn Phàm hỏi: “Mẹ, nhà mình có thân thích học Liêu không? Cùng tên với con.”
Vẻ mặt Tôn Thúy Cúc cứng đờ.
Bàn tay đặt trên đùi bà cũng run lên nhè nhẹ, sau đó hỏi: “Con hỏi làm gì? Nhà ta không có ai có họ này, cùng tên cũng không có, sao con lại hỏi cái này?”
Lục Viễn Phàm không để ý lắm, “Có một người bạn của con nhận sai người.”
Nghe được lời này, Tôn Thúy Cúc chẳng những không yên tâm mà còn chột dạ hơn.
Nhưng bà có hỏi như nào thì Lục Viễn Phàm cũng không nói ra người bạn đó là ai, dăm ba câu liền chuyển chủ đề.
Mấy tiếng sau, Trần minh Nguyệt đẩy cửa đi vào, “Anh Lục, đến giờ thay thuốc rồi.”
Lúc này Tôn Thúy Cúc và Lục Kiến Quốc mới rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài là ánh mặt trời rục rỡ, ánh nắng chan hòa.
Thế mà Tôn Thúy Cúc có chút lạnh lẽo, thật lâu sau mới hỏi chồng, “Kiến Quốc, ông nói xem có phải nó phát hiện ra được gì rồi không? Người bạn đó liệu trước kia…”
Ông cắt lời bà: “Bà nghĩ nhiều như vậy làm gì, có ích không?”
Lục Kiến Quốc mất kiên nhẫn, nói: “Về nhà.”
*
#27042021.