Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 68: Liêu Viễn Phàm Là Ai


Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 68: Liêu Viễn Phàm Là Ai


Cảnh sát lục soát được hơn trăm cái tượng ở trong nhà, thậm chí còn có nhiều thành phẩm được rao bán.

Một căn phòng khác được trưng dụng thành nhà kho, trong đó có một cái kệ bằng thủy tinh dài và cao hơn ba mét để chứa các tác phẩm đã hoàn thành.

Khác với những bức tượng điêu khắc bằng đá bên ngoài, những bức tượng này dùng hổ phách khắc lên, cực kỳ tinh xảo.

Mấy người đàn ông ba bốn mươi tuổi cũng bị giải ra.

Bọn họ muốn bỏ trốn nhưng đáng tiếc bị cảnh sát tóm được.

Lưu Hà Dương đi tới, “Đội trưởng, không tìm thấy học trò của Ngụy Minh Hà.”
“Đi tìm đi.”
Giang Bạn đi vào một căn nhà khác, không giống với những ngôi nhà phổ biến ở thôn Thanh Sơn, nơi đây được tráng gạch men sứ đơn giản, còn trang trí một chút.

Nhưng đồ đạc bên trong thì bừa bộn bởi vì có một nhóm người từng ở đây, đồ vật chất đống, còn đủ các thể loại rác.

Bọn họ tìm được vài thứ ở đây.

Thật ra Giang Bạn không nghĩ tới khả năng này nhưng lại ẩn ẩn có trực giác không tốt.

Lý Thần và Nhậm Lộ Lộ đang dìu hai người nam nữ trung niên đi ra, phía sau họ còn có một thanh niên trẻ tuổi.

Lưu Hà Dương cũng đi vào theo, vội vàng nói: “Phát hiện ở tầng hầm, là một đôi vợ chồng và một thanh niên.

Phần đầu của nam bị lực mạnh đánh vào nên hôn mê.”
Lúc bọn họ tìm được người, hai ông bà đang khóc kế bên là cậu thanh niên ngất xỉu bị trói lại.

Nhìn là biết bị bắt cóc.

Cũng không biết có phải là người bị hại tiếp theo không, sau khi Lưu Hà Dương và Lý Thần xác nhận dấu hiệu sống của người trẻ tuổi vẫn còn thì mới yên tâm.

Giang Bạn gật đầu, “Bọn hắn còn có hang ổ, đi điều tra đi.”
Lưu Hà Dương truy vấn: “Cái gì?”
Giang Bạn mở một ngăn tủ trong căn phòng, bên trong là một ít túi đồ được bao bọc bằng đá.

Lưu Hà Dương đi tới, vừa nhìn một cái đã khiếp sợ.

Anh đứng hình, lâu sau mới xoay người lại nói: “Không ngờ lại là buôn bán nội tạng.


Vậy thì chống lưng đằng sau phải to lắm nên mới dám giết người rồi giấu vào tượng.”
Bây giờ tội phạm làm liều như vậy cũng vì khoản lợi nhuận kếch xù.

Rất nhiều người vì tiền mà buôn bán nội tạng sau đó bán lại cho những người cần nội tạng gấp, lời sinh ra lời.

Tuyến tội phạm này có lẽ đã hoạt động được mấy năm rồi, nước ngoài hay trong nước cũng không dẹp được.

Không nghĩ tới bọn họ lại dám đả kích tới người nổi tiếng, không biết sau lưng có bao nhiêu người chống lưng.

Lưu Hà Dương nghiêm túc nói: “Đội trưởng, em lập tức truy tìm đồ đệ của Ngụy Minh Hà!”
Cách đó không xa, Thẩm Nguyên Gia thấy Lục Viễn Phàm đã được cứu ra.

Ban đầu cô còn nghĩ anh là đồng lõa nhưng thật ra thì không có khả năng lắm, hẳn là người bị hại, quả nhiên hôm nay cậu ta bị bắt.

Nhưng không biết có phải là khổ nhục kế hay không.

Điện thoại của Lộc Nguyệt gọi tới đúng lúc.

“Thẩm tiểu thư, có cần đến đón chị không?”
Thẩm Nguyên Gia nhớ tới lớp học lúc ba giờ, bây giờ đã là hai giờ hơn rồi, cô vội vàng báo địa chỉ, đợi Lộc Nguyệt tới đón.

***
Đưa người về cục không bao lâu thì thông tin nạn nhân cũng điều tra được.

“Cậu ta tên là Lục Viễn Phàm, là người mẫu, hai ông bà kia là ba mẹ củ cậu ta.” Lưu Hà Dương điều tra ra được, “Bị thương không nghiêm trọng, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Thông tin của Lục Viễn Phàm được trình chiếu ở trước mặt mọi người.

“Hai vị phụ huynh là bị lừa, nghi phạm là con của gia đình hàng xóm, muốn lợi dụng bọn họ lừa Lục Viễn Phàm đến.”
“Bởi vì như vậy sẽ lừa được nội tạng miễn phí.”
“Bọn họ là nhóm người mới bắt đầu buôn bán, người ngầm làm những chuyện này không ít, không muốn để đường dây bị lộ nên bọn họ tự nghĩ cách, mua tượng về lưu trữ trong bức tượng, như vậy thì có thể dễ dàng qua cửa hải quan.”
“Hơn nữa còn có thể treo đầu dê bán thịt chó, không ai biết được hành vi của bọn họ.”
Lưu Hà Dương nhanh chóng nói ra những điều mình điều tra được.

Cuộc thẩm vấn được tiến hành riêng biệt từng người.

Bọn họ rất kín miệng, nhưng cũng có nhược điểm, áp chế hồi lâu cũng chịu khai.

Cả nguyên nhân tử vong của hai người chết.


Người chết thứ nhất đi ngắm cảnh trên đài, sau đó vào thôn Thanh Sơn ăn cơm.

Khi đó bọn họ mới vừa đặt căn cứ ở thôn Thanh Sơn để lập đường dây buôn bán nội tạng.

Lúc ấy vẫn chưa có chuyện giấu vào tượng điêu khắc, người chết một vô tình phát hiện được chuyện của bọn hắn nên bị diệt khẩu.

Đó là lần đầu tiên giết người.

Cho nên xử lý rất sơ xài, vốn tính chôn sâu trong núi nhưng người tiếp theo tới bán nội tạng là học trò của Ngụy Minh Hà.

Hắn ta bán một quả thận.

Bán xong thì muốn gia nhập băng đảng với bọn họ.

Sau một khoảng thời gian thì hắn gia nhập đội nhưng việc làm của mỗi người lại khác nhau.

Hắn chính là người đưa ra chủ ý đặt xác trong điêu khắc.

Ban đầu bọn họ không đồng ý, nhưng sau đó ngẫm lại thì nếu cái này có thể che giấu được thì họ có thể quang minh chính đại mà vận chuyển phi pháp.

Vận chuyển các lô hàng nhỏ thường khá nguy hiểm.

Nhưng khi đó bọn họ không có nguyên liệu làm tượng, cho nên nghe theo lời học trò của Ngụy Minh Hà, bọn họ chốt đơn với Ngụy Minh Hà.

Địa chỉ giao đến một nơi khác.

Cho nên khi cảnh sát điều tra địa chỉ vận chuyển tượng thì không tìm được manh mối gì vì địa chỉ giả cách thôn Thanh Sơn rất xa.

Trong khoảng thời gian đó, học trò của Ngụy Minh Hà cũng tự làm vài cái tượng, bọn họ xem xét một chút, phát hiện dùng rất tốt, chỗ nối giữa keo có chút sơ xài nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Khi chạy trên đường cao tốc thì cùng lắm chỉ bị kiểm tra hai ba lần mà thôi, nhìn thấy hàng vẫn chuyển là tượng điêu khắc, gõ gõ chạm chạm không có gì thì cho đi tiếp thôi.

Cứ như vậy trôi qua mấy tháng, bọn họ đã vận chuyển được mấy trăm đơn nội tạng ra tỉnh, thu về một khối lợi nhuận kếch xù.

Kết quả một tháng sau, người chết thứ hai tử vong ngay trên bàn phẫu thuật.

Những chuyện này đều làm làm lén lén lút lút, không thể tiết lộ ra ngoài vì đây là hành vi trái pháp luật, một khi bị phát hiện thì nhất định sẽ bị tống tù.


Chon nên bọn họ lại xử lý thi thể như cách cũ.

Học trò của Ngụy Minh Hà phụ trách đúc tượng.

Nhưng hắn rất cẩn thận, thường xuyên bất hòa với bọn họ, ngày thường cũng đi đi về về một mình, đúng lúc hôm bị bắt giữ thì hắn không có mặt.

Giang Bạn xem tài liệu, “Biết người là được, lập tức kiểm tra các tuyến đường ra khỏi tỉnh, có lẽ hắn vẫn còn trong thành phố.”
Chưa ra khỏi tỉnh tức là cơ hội bắt được rất cao.

Lưu Hà Dương gật đầu, “Em lập tức phân phó các đồng nghiệp khác chú ý, không được để hắn chạy thoát.”
///
Tin tức Lục Viễn Phàm nằm viện cũng không giấu được truyền thông.

Thẩm Nguyên Gia và cậu ta cũng là đồng nghiệp hợp tác quay cùng một đại ngôn, hai bên cũng phải biết chuyện để tránh sự cố sau này.

Người khác không biết nguyên nhân nhưng Thẩm Nguyên Gia thì biết rất rõ.

Trên mạng còn đang đưa tin về lý do.

Tuy nhiên bởi vì tin tức ở thôn Thanh Sơn không công bố nên truyền thông không biết bắt được hung thủ ở đâu.

Nhưng điều đó không làm trở ngại bọn họ đưa tin.

Phía dưới phần bình luận của weibo cảnh sát khu vực Giang Hải đều là những cư dân mạng chầu chực xin được biết chân tướng.

Trên mạng cực kỳ để ý đến vụ án này, bây giờ bắt được người rồi, cảnh sát cũng bác bỏ tin đồn, cư dân mạng cũng nhận ra được lúc trước chửi nhầm người rồi.

Vì thế mà lại một cơn sóng bình luận mới chạy tới weibo của Ngụy minh Hà để xin lỗi.

Nhưng xin lỗi thì xin lỗi, chuyện hắn lợi dụng chim sẻ sống để đúc tượng vẫn không thể tha thứ được.

Khi biết được Lục Viễn Phàm nằm viện, dù gì cũng là bạn hợp tác nên Thẩm Nguyên Gia quyết định đi thăm.

Hiện tại Lục Viễn Phàm không bị tình nghi nên cảnh sát cũng không quan sát cậu ta.

Lúc Thẩm Nguyên Gia tới phòng bệnh, Lục Viễn Phàm đang cầm di động xem gì đó.

Ánh đèn sáng gắt trong phòng bệnh chiếu lên mặt cậu ta càng thêm nhợt nhạt, đầu quấn băng gạc, nhìn thật khiến người khác đau lòng.

Mặc dù Thẩm Nguyên Gia không có loại cảm giác này.

“Chị Nguyên Gia.” Lục Viễn Phàm ngoan ngoãn chào hỏi.

Thẩm Nguyên Gia lại cảm thấy sao sao rồi.


Cô ngó lơ nụ cười lễ phép kia, lịch sự nói: “Thân thể như thế nào rồi?”
Lục Viễn Phàm đáp: “Mai là có thể xuất viện rồi.”
Thẩm Nguyên Gia không phải là người giỏi bắt chuyện, nói nhiều nhất cũng chỉ với Tôn Ngải mà thôi.

Cô và Lục Viễn Phàm cũng không tính là quen thuộc, tới đây vì muốn biết cậu ta đang che giấu điều gì.

Nhưng ngoại trừ không khỏe ra thì cậu ta không có chút gì kỳ lạ.

Thẩm Nguyên Gia có chút nhụt chí.

“Chị Nguyên Gia, sao chị không thêm wechat của em?” Đột nhiên Lục Viễn Phàm hỏi.

Thẩm Nguyên Gia không ngờ cậu ta lại có chấp niệm sâu với chuyện này như thế, xấu hổ trả lời, “Gần đây chị không có lên wechat.”
Lục Viễn Phàm cũng không vạch trần, chỉ có hơi mất mác.

Hai người cũng ít tiếng nói chung, Thẩm Nguyên Gia ngồi phát ngốc một mình, Lục Viễn Phàm cũng không quấy rầy cô.

Cho đến nửa tiếng sau, cô mới lấy lại tin thần nói: “Chị đi đây.”
Lúc này Lục Viễn Phàm mới ngẩng đầu, vẫy vẫy tay, “…Vậy hẹn gặp lại chị.”
Bên ngoài có tiếng nói chuyện của y tá, tiếng bước chân gần lại đây.

Thẩm Nguyên Gia xoay người rời đi.

Lúc đóng cửa phòng lại, cô đột nhiên gọi: “Liêu Viễn Phàm!”
Không ai đáp.

Lục Viễn Phàm sửng sốt một chút, bắt được chữ quan trọng, “Liêu Viễn Phàm là ai, bạn của chị à?”
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, “Cậu.”
Lục Viễn Phàm không hề có bộ dáng bị lộ bí mật, lắc đầu nói: “Em không phải họ Liêu, em cũng không có bạn hay thân thích họ Liêu nào cả.”
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm cậu ta, không giống giả bộ, cậu ta không có chút cảm giác gì với cái tên này.

Tình huống như vậy khiến Thẩm Nguyên Gia không biết nên làm sao.

Một người đã muốn che giấu thì sẽ để lại dấu vết, cái tên đã ở bên mình nhiều năm nên khi bị gọi sẽ phản xạ có điều kiện.

Nhưng nhìn Lục Viễn Phàm giống như là đang nghe tên của người khác vậy.

Giống như cậu ta chưa từng sử dụng cái tên này.

Trừ phi lúc nhỏ tuổi đã từng sửa tên.

*
#23042021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.