Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 67: Rình Rập


Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 67: Rình Rập


Lục Viễn Phàm xuất hiện ở cửa thôn không bao lâu thì đi vào bên trong.

Xung quanh có nhà có cửa, Thẩm Nguyên Gia không nhìn thấy gì hết, chốc chốc mới nhìn thấy cậu ta đi ngang qua các khoảng cách giữa những căn nhà.

Khoảng chừng vài phút sau, cậu ta ngừng trước một căn nhà.

Trong thôn chỉ có mười mấy hộ, không nhiều, người lớn thì đi ra đồng làm việc, không ai chú ý tới sự xuất hiện của Lục Viễn Phàm.

Thẩm Nguyên Gia không thấy được cậu muốn làm gì, chỉ thấy Lục Viễn Phàm đi vào nhà.

Cô đợi hơn một tiếng, bên trong không có động tĩnh gì, cửa sổ cũng đóng kín mít, không lọt chút không khí.

Rốt cuộc là bên trong đang làm gì nhỉ?
Thẩm Nguyên Gia không rõ lắm.

Cách vài trăm mét đương nhiên không thể nghe được âm thanh trong đó, chỉ có thể chờ tình huống tiế theo.

Chỉ là, mãi đến 12 giờ trưa cũng không thấy động tĩnh gì hết.

Thẩm Nguyên Gia dần mất kiên nhẫn, định bụng theo dõi lại weibo của Lục Viễn Phàm xem có manh mối gì không thì ngay lúc đó, từ trong nhà đi ra vài người.

Bọn họ tầm ba mươi bốn mươi tuổi, dáng dấp bình thường.

Trong thôn người già chiếm đa số, nhưng một nhóm trung niên lại xuất hiện cùng nhau như thế thì có chút không bình thường.

Bọn họ ra khỏi thôn, bị cây cối che lấp.

Thẩm Nguyên Gia lại chuyển hướng sang căn nhà, đột nhiên đầu nhảy ra một suy nghĩ: Đừng nói đây là buôn bán đa cấp nhé?
Kéo Lục Viễn Phàm vào, sau đó Lục Viễn Phàm kéo cô vào, rồi cô lại kéo thêm người khác vào, hệ thống đa cấp càng ngày càng phát triển mạnh hơn nữa.

Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng.

“…Tới rồi!”
Phía sau truyền đến giọng nói, Thẩm Nguyên Gia vội chuyển hướng kính viễn vọng, cần camera giả bộ chụp hình.

Nửa phút sau, có hai cô gái trẻ tuổi leo lên, cười cười nói nói, lưng đeo ba lô, nhìn như khách du lịch.

Nhìn thấy có người trên đài ngắm cảnh, cả hai đều mỉm cười.


Đài ngắm cảnh không lớn, chứa được khoảng 20 người.

Thẩm Nguyên Gia gấp gáp muốn nhìn sang bên kia, nhưng có các cô ở đây nên không tiện, chỉ có thể nhìn đại xuống.

Hai cô gái không bắt được bình minh, nhưng hôm nay nắng không gắt, phong cảnh cũng đẹp, dù sao cũng là cảnh núi, không giống như trong thành thị.

“Chụp cho tớ một tấm đi, chụp sao cho chân dài một chút nhá.”
“Tớ không chụp mặt mà chụp từ đằng sau ấy, về photoshop một hồi, thêm hiệu ứng và caption nữa là có bão like luôn.”
“Ha ha ha đẹp!!!!”
Thẩm Nguyên Gia nghe các cô nói chuyện, lặng im lấy di động mở weibo xem tình huống mới nhất.

Cách lần xem gần đây nhất là mấy ngày trước.

Không khác nhiều lắm so với lần trước.

Lịch biểu bắt đầu từ ngày 26, sau đó đều là ngày màu trắng, bấm vào xem thì đều là những chuyện vặt hằng ngày.

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, tuy rằng nhìn qua rất bình thường nhưng cô cứ cảm thấy ẩn ẩn có chuyện gì đó, nhưng như vậy đối với Lục Viễn Phàm cũng tốt, chứng tỏ cậu ta không xảy ra chuyện gì.

“Chị gì ơi?”
Thẩm Nguyên Gia đột nhiên ngẩng đầu, thấy cô gái trước mặt đang mỉm cười nhìn cô.

Ánh mắt cô gái cũng ngẫu nhiên dừng trên điện thoại của cô.

Nhưng bây giờ ánh sáng bên ngoài khá lớn nên không nhìn thấy màn hình cô đang hiển thị cái gì.

Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh cất di động, “Có chuyện gì sao?”
Đối phương chỉ người bạn bên cạnh, “Chị chụp giúp bọn em một tấm hình được không? Một tấm là được rồi.”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu, “Được.”
Chụp ảnh không phải chuyện phiền phức gì, cô liên tiếp chụp mấy tấm rồi trả lại máy ảnh, sau đó tự mình đi nghịch kính viễn vọng tiếp.

Vừa nãy chắc không thấy màn hình điện thoại của cô đâu nhỉ.

Lúc cô đang nhìn chằm chằm vào căn nhà kia thì hai cô gái nọ cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi, vừa đi vừa nói chuyện.

“Đường về không có xe, chẳng lẽ chạy bộ sao?”
“Tớ vừa thấy có xe tải dừng ở khúc giao lộ, chúng ta đến đó nhờ bọn họ cho đi nhờ một đoạn, đưa chút tiền là được, chắc sẽ không từ chối đâu.”
“Chắc không?”

“Chắc mà.”
Hai người nói chuyện càng lúc càng xa, âm thanh đối thoại cũng biến mất trong gió.

Thẩm Nguyên Gia bị gió thổi vào mặt, lập tức bừng tỉnh lại.

Nơi này có xe tải, vậy chắc là do nhóm người ba mươi bốn mươi tuổi kia chạy, không chừng bên trong chở tượng điêu khắc.

Đương nhiên cô sẽ không ngốc tới mức tự mình đi xem.

Có lẽ may mắn cô tốt nên ngồi một tí thì xe tải đã chạy vào thôn, nghênh ngang chạy vào rồi dừng lại ở trước cửa căn nhà kia.

Có vài người tới xốc xe tải lên.

Thẩm Nguyên Gia ngừng thở, trừng lớn mắt.

Trong đó không phải tượng điêu khắc thì là gì.

Điêu khắc bằng đá chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là tượng bằng hổ phách, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh.

Thẩm Nguyên Gia nhìn bọn họ vận chuyển tượng vào nhà.

Nhà ở thôn Thanh Sơn đều rất bình thường, có hai tầng, tường trát vôi trắng, mái ngói màu đỏ, căn nhà cô theo dõi cũng không ngoại lệ.

Sau khi vận chuyển tượng vào trong, bộn họ đóng cửa lại, sau đó cũng không ai ra ngoài.

Thẩm Nguyên Gia hít sâu một hơi, xem lại những tấm ảnh mình chụp, tuy rằng cách khá xa nhưng vẫn may là bắt rõ được khoảng khắc.

Điêu khắc bằng đá và bằng hổ phách đều được đặt cùng nhau, rất rõ ràng.

Xem ra đây là nơi bọn chúng giấu đồ, không biết có phải là hang ổ hay không nhưng chắc chắn có liên quan đến vụ án giết người đúc tượng.

Thẩm Nguyên Gia mở wechat của Giang Bạn, gửi một tin nhắn ngắn gọn: 【Thôn Thanh Sơn, điêu khắc.】
Nhắc nhở đến vậy rồi, không tới nữa thì thôi luôn.

***
Lưu Hà Dương đang báo cáo tiến trình vụ án, “Điêu khắc mới được phát hiện cũng phải của Ngụy Minh Hà, ngoại trừ những các đầu tiên thì đợt sau không có vân tay của hắn.”

Lúc bị bọn nhỏ phát hiện, tổ pháp chứng đã kiểm tra, trên trượng không có vân tay, mà ở bức tượng đầu tiên lại có vân tay của Ngụy Minh Hà.

Bởi vì tính chất tương tự nên hai vụ án tạm thời được gộp làm một.

Thân phận người chết thứ hai là Bạch Lĩnh, tử vong một tháng trước, lúc bị đặt trong tượng thì phỏng chừng cũng tầm một tháng trước.

Mà cô và người chết thứ nhất không hề có liên quan gì tới nhau.
Việc hung thủ có giết người bừa bãi hay không thì phải điều tra thêm.

Giang Bạn lấy ảnh chụp và túi vật chứng đựng giấy tờ tùy thân, “Đưa Ngụy Minh Hà ra bảo hắn xem đây là ai làm.”
Tuy rằng Ngụy Mình Hà đã rút được một chân ra khỏi diện tình nghi nhưng đương nhiên vẫn còn chân kia ở lại.

Lưu Hà Dương lấy đồ ra để trước mặt hắn, “Cái này có phải là tượng anh làm không?”
Ngụy Minh Hà lắc đầu, “Không phải.”
Hắn chỉ vào một tấm ảnh, “Những tác phẩm tôi làm ra đều sẽ khắc tên của tôi lên một chỗ nào đó như là chữ ký vậy.”
Trên này không có.

Lưu Hà Dương nhìn lên tấm kính một chiều, hỏi: “Nếu nói vậy thì ông có thể nhận ra đây là ai làm sao?”
Ánh mắt Ngụy Minh Hà có chút phức tạp.

Trong lòng hắn đã đáp án nhưng mãi vẫn không thể nói ra.

Lưu Hà Dương đương nhiên nhìn ra, tiếp tục tra hỏi, một giây cũng không buông lỏng.

Mười phút sau, Ngụy Minh Hà mới chậm chạp nhả ra một cái tên.

Lưu Hà Dương cũng khá bất ngờ, xác nhận lại là thật hay giả.

Ngụy Minh Hà nào dám nói láo.

Lưu Hà Dương ra khỏi phòng thẩm vấn, đến cạnh Giang Bạn, “Là tác phẩm của học trò hắn.

Nhưng không biết có phải là người đứng sau tất cả hay không.”
Thân làm thầy thì đương nhiên có thể nhìn ra được tác phẩm của học trò mình.

Cho nên ngay từ đầu đã muốn hại thầy của mình, để hắn chịu tội thay?
Suy đoán nằm ở trong đầu Lưu Hà Dương, anh không nói ra vì không có bằng chứng.

Anh nghĩ một chút rồi nói: “Ngụy Minh Hà nói năm trước học trò hắn đã không còn liên lạc gì với hắn, bây giờ cũng không biết ở đâu.”
Ngụy Minh Hà là giáo viên trong trường học, nhưng học trò của hắn không phải là học sinh trong trường mà là học viên từ lớp kỹ năng ông ta mở riêng.

Giang Bạn nói: “Thôn Thanh Sơn.”
Lưu Hà Dương nghe không hiểu, “Cái gì?”
Giang Bạn xoay người nói: “Học trò của hắn ở thôn Thanh Sơn.”
…!

Giang Bạn: 【???】
Lúc Thẩm Nguyên Gia thấy tin nhắn này, cô đang thu dọn kính viễn vọng và camera, vừa thấy đã tức hết muốn làm.

Cô cân nhắc một chút, cho rằng ý của anh là không tin cô.

Đang suy nghĩ thì Giang Bạn lại gửi thêm một tin tới: 【Cô đừng dính vào vụ án này.】
Thẩm Nguyên Gia thầm nghĩ cô cũng chả thèm xem vào việc của người khác.

Nhưng mà lỡ một ngày nào đó hung thủ nhìn trúng cô, sau đó giết cô thì còn thảm hơn, hơn nữa cô cũng là suy nghĩ cho người khác thôi.

Cô tự nhủ như vậy, trả lời: 【Không đến sao?】
Giang Bạn: 【Cô ở nhà đợi tin tức đi.】
Thẩm Nguyên Gia không muốn trả lời anh nữa.

Một đoạn nhạc đệm trôi qua như vậy, Thẩm Nguyên Gia bỏ luôn ý tưởng rời đi, định bụng ở lại đây rình một chút xem có tình huống mới nào không.

Cô còn mang một ít đồ ăn vặt lót bụng.

Ăn xong một túi bánh mì nướng, lại chợp mắt một chút, tỉnh lại đã là một tiếng sau đó, thôn Thanh Sơn có chút ồn ào.

Thẩm Nguyên Gia híp mắt nhìn vào kính viễn vọng, thấy được Giang Bạn, còn có hai cảnh sát trẻ tuổi nữa.

Vừa rồi thì không tin đâu, bảo cô ở nhà đợi, bây giờ lại chạy tới đây, tưởng cô không biết sao?
Trong này nhà không nhiều, hiệu suất của cảnh sát cũng rất nhanh, bao vây trước và sau thôn, sau đó đi vào tra từng nhà, rất nhanh đã tìm đến được nơi Lục Viễn Phàm đi vào.

Xe tải trống rỗng vẫn còn đậu trước cửa.

Bọn họ phát hiện ra không ít tượng điêu khắc ở trong nhà, bọn họ vẫn chuyển từng cái từng cái ra, còn nhờ dân làng nhập cuộc phụ giúp.

Mặt Giang Bạn cũng đen ngòm.

Thẩm Nguyên Gia im lặng rình coi một hồi.

Giữa chừng, Tôn Ngải gọi điện cho cô, “Cậu đem máy ảnh đi đâu đấy? Cậu có thời gian ra ngoài chơi sao? Cũng không chịu rủ tớ, đồ vong ơn phụ nghĩa, đồ xã giao.”
Thẩm Nguyên Gia tựa vào lan can nói: “Tớ đang đi rình tiểu thịt tươi nha.”
“Ối xời, hiếm có quá nhẩy.” Tôn Ngải kinh ngạc một giây rồi quay về với ngữ điệu bình thường, “Cậu nghĩ là tớ tin hả? Đại thúc cậu còn chả nhìn tới thì nói gì đến tiểu thịt tươi, thịt ba chỉ già thì có.”
Nghe lời cô nói xong, Thẩm Nguyên Gia âm thầm hậm hực thay Giang Bạn.

*
Bà Lã có lời muốn nói:
Thịt ba chỉ già mấy chục mùa lá đổ, chưa một lần nắm cổ tay ai =))))))
*
#21042021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.