Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 8
Suýt chút nữa gọi điện hạ như bình thường, Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức tim đập bịch bịch, nghe chàng hỏi, nàng cố lấy dũng khí nghiêm mặt nói nhỏ: “Huynh nghe lầm rồi.”
Nói xong bèn quay bỏ chạy.
Tư Đồ Tu bước về phía trước hai bước ngăn trước mặt nàng: “Chạy đi đâu?”
Dường như sắp ép nàng lên tường đến nơi rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngọc Kiều lập tức trắng bệch, nàng run run nói: “Huynh…muốn làm gì?”
Tư Đồ Tu lấy quẻ bói ra: “Đây là của nàng?”
Bùi Ngọc Kiều nhìn quẻ bói, đó là quẻ bói ở Quang Minh Tự, nàng lắc đầu: “Không phải của ta.”
Trợn mắt nói dối hai lần, xem ra hoàn toàn không đoán được chàng là tướng công nàng đã trọng sinh.
Đời trước, chàng dạy nàng rất nhiều, trong đó điều quan trọng nhất là không được phép nói thật với người ngoài, họa từ miệng mà ra, nhắc nàng ở chung với các vương phi khác phải giả giả thật thật, khiến người ta không đoán được mình, nhưng chàng chưa bao giờ tha thứ nàng nói dối mình, chàng yêu cầu nàng thành thật với mình.
Giả sử nàng biết mình là Tư Đồ Tu kia, nàng dám nói dối sao?
Bây giờ đúng chàng không biết thật, nàng bắt đầu nói dối lừa người mà da mặt không hề đỏ.
Chàng nhếch mày nói: “Không phải là của nàng ư? Vậy là do ta nhận nhầm à? Không sao, không bằng ta đến hầu phủ làm rõ, hỏi đây có phải là do nhị cô nương làm rơi không nhỉ?”
Bùi Ngọc Anh biết nội dung quẻ bói từ, hơn nữa muội muội cũng đã gặp Tư Đồ Tu rồi…
Nàng không dám tưởng tượng cảnh Tư Đồ Tu đến nhà mình là như thế nào, nàng cũng không muốn chàng tới nên lập tức nói: “Hình như là của muội muội ta.”
Dọa một chút là thành thật ngay.
Tư Đồ Tu đưa quẻ bói cho nàng, lạnh nhạt nói: “Ta tìm nàng để trả lại quẻ bói cho nàng.”
“Chỉ vì cái này thôi ư?” Bùi Ngọc Kiều chớp mắt khó hiểu.
“Đúng, chỉ vì cái này.”Tư Đồ Tu đi nhìn nàng chỉ vì muốn xác nhận xem nàng có phải là cô nương ngốc do mình dạy ba năm không?
Nhớ tới ngày ấy bị thương trở lại vương phủ, biết tin nàng qua đời, bây giờ chàng còn nhớ rõ cảm giác đau đớn lúc ấy, nếu chuyện huynh trả giá rất nhiều thời gian, trả giá rất nhiều sức lực, chuyên tâm bồi dưỡng một gốc cây, còn chưa đợi được nó nở hoa là đã bị người khác phá hủy thì chắc chắn sẽ làm huynh khó có thể chịu được.
May mà nàng trọng sinh.
Không để uổng phí tâm huyết của mình.
Chàng quan sát nàng từ trên xuống dưới, chàng nghĩ thì ra dáng vẻ nàng mười sáu tuổi là như thế này, dường như gầy hơn trong trí nhớ một chút.
Có điều nàng vẫn luôn thích ăn, lại ăn thêm hai ba năm nữa, không thể không mập thêm chút.
Bùi Ngọc Kiều bị chàng nhìn đến tê cả da đầu, nàng lúng ta lúng túng nói: “Ta, ta phải đi, đại ca không thấy ta sẽ lo lắng lắm.” Là nàng quấn lấy Bùi Ứng Hồng dẫn nàng gặp Chu Dịch, lúc này đại ca đang lạc nàng, không biết làm sao, có khi nào đại ca sẽ nói với muội muội không? Sẽ có nhiều người lo lắng lắm.
Vẫn không muốn ở cạnh chàng lâu giống như trước.
Bởi vì sợ chàng nên luôn muốn trốn tránh.
Tư Đồ Tu không muốn vậy, nhưng nếu chàng không nghiêm khắc thì sao nàng có thể thông minh hơn được đây? Sao nàng có thể không làm mất mặt vị trí vương phi? Ánh mắt chàng trở nên lạnh lẽo, trước đây lúc biết được phụ hoàng muốn chàng cưới kẻ ngốc, thậm chí chàng còn có ý nghĩ đâm đầu vào tường, trời mới biết chàng làm sao để chịu đựng được, nhưng người thê tử này không phải không thể nhận.
Rơi vào đường cùng, chàng dạy nàng học thức, dạy nàng đối nhân xử thế, từng chút chứng kiến sự thay đổi của nàng khiến chàng có cảm giác thành tựu của người thầy.
Có thể nói đây là một việc rất thành công, nhưng cũng có chỗ thất bại.
Ví dụ như nàng sợ chàng.
Dạy nàng tốt rồi, miễn cưỡng xem như ổn rồi thì nàng càng ngày càng cách xa chàng, tùy lúc chạy trốn khỏi nguy hiểm đòi mạng như một con thỏ.
Loại cảm giác này làm cho chàng rất khó chịu, cũng khiến chàng rất khổ sở.
Nhưng chàng còn chưa tìm được cách giải quyết thì nàng đã qua đời rồi.
Chàng nhếch mày, nhìn qua có vẻ buồn buồn.
Vẻ buồn bã này khiến cho Bùi Ngọc Kiều càng sợ hãi, nàng nhịn không được đưa tay đẩy Tư Đồ Tu.
Tư Đồ Tu vẫn không nhúc nhích.
Chênh lệch chiều cao giữa hai người khá lớn, mà sức nàng lại yếu, sao có thể là đối thủ của chàng được?
Bùi Ngọc Kiều nóng nảy, thỏ bị bắt còn biết cắn người đó, nàng uy hiếp nói: “Huynh không thả ta, ta gọi người đến cho bọn họ…bọn họ bắt huynh!”
Khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng vì sợ, như đóa hoa tươi đẹp nở rộ giữa đêm.
Hắn khinh thường cười khẽ, bước lên một bước, cả người nàng căng cứng, toàn bộ lưng dựa thẳng vào tường.
Chiếc áo thêu hoa hải đường càng khiến bộ ngực thêm cao ngất, lớp vải dính chặt vào áo gấm màu trắng của chàng.
Lòng chàng rung động.
Mặc dù Bùi Ngọc Kiều là một cô nương ngốc nhưng nàng trổ mã rất tốt, ngực to eo thon da trắng, trong khoảnh khắc, trong đầu của chàng bỗng nhớ lại thân thể ngọc ngà lúc thần hồn điên đảo, nàng ôm cổ chàng mềm mại dịu dàng…Đó là lúc hiếm khi nàng càn rỡ tự do và không sợ chàng.
Có lẽ đó là vui sướng bản năng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Đôi mắt thâm thúy nhìn vào một điểm nhỏ làm người ta bối rối.
Bùi Ngọc Kiều rũ mắt xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.
Nàng không dám nhúc nhích nữa.
Nhúc nhích một cái là cọ xát trước ngực một lần, mang đến cảm giác tê dại không rõ, làm chân nàng mềm nhũn.
Thấy khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ, mồ hôi đổ trên trán như là đến hạn rồi, Tư Đồ Tu hơi nhếch môi cười rồi nói: “Có thể để nàng đi, trả lại quẻ bói cho nàng, nhưng nàng nợ ta một lần ân tình.”
Bùi Ngọc Kiều đã muốn khóc rồi, nàng cắn môi nói: “Sao huynh lại trả quẻ bói cho ta. Ta không cần.”
Đang yên đang lành tới dọa người chi vậy?
Tư Đồ Tu nói: “Ta không nhặt của rơi.”
Phẩm chất của chàng tốt như vậy sao?
Bùi Ngọc Kiều đáng thương nói: “Vậy huynh muốn cái gì thì ta trả cho huynh được không? Ta…ta trả công…”
Vậy mà nàng cũng nói được, biết rõ chàng là thân vương mà lại trả công cho chàng. Chàng là người thiếu tiền à?
Tư Đồ Tu có hơi tức giận, nhưng chàng nhịn được, chàng không thể quá dữ, đời này sống lại lần nữa, chàng phải bồi dưỡng tình cảm với Bùi Ngọc Kiều, không thể khiến nàng sợ chàng nữa, giải quyết luôn vấn đề đời trước chưa kịp giải quyết.
Nếu nàng nói muốn trả công thì chàng đành lui một bước vậy, chàng chỉ dây bên hông nàng, “Lấy cái này làm tiền công đi!”
Nàng thích nhất là ngọc bội hình con cá này đó.
Đeo từ nhỏ đến lớn.
Khuôn mặt Bùi Ngọc Kiều tái nhợt, nhìn mặt Tư Đồ Tu, nàng không dám nói không được.
Không được là không cho đi đâu.
Nàng khóc không ra nước mắt gỡ ngọc bội xuống đưa cho chàng: “Ta có ngân phiếu nhưng hôm nay không có đem theo.”
“Ồ? Vậy lần sau lấy ngân phiếu tới chuộc ngọc bội nhé.” Tư Đồ Tu đặt ngọc bội vào trong tay áo.
Quả thật là…ăn cướp!
Bùi Ngọc Kiều hoàn toàn không biết rằng chàng, Sở vương nghiêm túc cao ngạo, lại có thể đã lừa tiền nàng, còn lấy ngọc bội của nàng.
Hắn sao vậy? Vương phủ xảy ra chuyện gì à? Sao phải làm thế này?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh muốn bao nhiêu bạc?”
“Nàng có bao nhiêu?”
“Ta không thể nói cho huynh biết.” Không lẽ muốn lấy hết à? Bùi Ngọc Kiều muốn khóc, “Quẻ bói không có giá trị nhiều đâu, sao huynh lại dùng nó đổi ngọc bội của ta chứ?”
“Ta từ xa tới trả nàng, còn hỏi thăm xung quanh mới biết được là đại cô nương Bùi gia làm rơi quẻ bói, những thứ này không giá trị hửm?” Tư Đồ Tu nói dối rất có thứ tự, chàng im lặng một lát rồi tiếp, “Ta thấy tích góp của tiểu cô nương như nàng không nhiều lắm, chỉ đành lấy năm mươi lượng thôi. Lần tới ta có thời gian sẽ sai người hẹn nàng, nàng cầm cái bông tai này đi.”
Bùi Ngọc Kiều không biết nói cái gì cho phải.
Tư Đồ Tu ra lệnh cho Mã Nghị: “Đưa nàng ấy về.”
Mã Nghị bước ra dẫn Bùi Ngọc Kiều ra khỏi ngõ nhỏ.
Gần đến đường chính, nàng bỗng nhiên xoay người lại nhìn chàng một cái.
Chàng đứng đó, dường như hợp nhất với bóng đêm, chỉ có một thân áo gấm màu trắng kia là giống như tuyết ngày đông.
Cuối cùng là có phải nàng nhận lầm người hay không? Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, Mã Nghị là tâm phúc của Tư Đồ Tu, hắn ta ở đây, vậy chắc chắn đó là Tư Đồ Tu, nhưng sao có thể… Nàng lại lắc đầu, thật sự không biết tại sao Tư Đồ Tu lại biến thành như vậy? Hay là đây là chàng lúc chưa thành thân với mình?
Nàng bước nhanh đi.
Lúc này Bùi Ứng Hồng đang tìm nàng, lòng nóng như lửa đốt, thậm chí không dám đi nói cho người khác biết, huynh ta biết địa vị của Bùi Ngọc Kiều ở trong phủ, thái phu nhân thương nàng, Bùi Trăn thương nàng, Bùi Ngọc Anh càng không cần phải nói, bởi vậy làm sao dám nói ra? Chỉ sợ mình bị phạt nặng, may mà lúc này huynh ta nghe tiếng gọi nhỏ sau lưng: “Đại ca, muội ở đây.”
Huynh ta quay đầu thì thấy Bùi Ngọc Kiều.
Như nhặt được bảo vật, huynh ta nhào tới nắm chặt tay nàng: “Sao muội lại đi linh tinh thế hả!”
Hù chết huynh ta rồi.
Bùi Ngọc Kiều nói xin lỗi: “Đại ca, xin lỗi, là muội không đúng.”
“Quên đi.” Tìm được người quan trọng hơn hết, Bùi Ứng Hồng nắm chặt tay, “Lúc đó ca không nên buông muội ra, đứa ngốc này, nhất định là nhìn thấy cái gì tốt nên chạy theo phải không? Rốt cuộc là còn muốn gặp Chu Dịch không?”
“Muốn gặp! Muốn gặp!” Bùi Ngọc Kiều nói liên tục.
Bùi Ứng Hồng dẫn nàng tới Hoài Hương Lâu.
Tùy tùng Chu Dịch thấy nên nhỏ giọng hỏi: “Sao Bùi đại công tử tới? Tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”
“Không phải, không phải ta, cậu đi nói với đại công tử là đường muội muốn gặp cậu ta, chờ ở dưới lầu.”
Tùy tùng thấy lạ nhưng vẫn dạ một tiếng rồi đi lên lầu.
Lát sau Chu Dịch bước tới.
Ba người đi tới bên cạnh.
“Chu ca ca, sao ca vẫn chưa có hành động gì hết?” Bùi Ngọc Kiều dò hỏi, “Sắp hết năm rồi!”
Bùi Ứng Hồng chắp tay đứng cách đó không xa.
Chu Dịch nhìn Bùi Ngọc Kiều: “Là Ngọc Anh bảo muội tới?”
“Không phải, muội muội không biết, là do muội…”
Chu Dịch cười lạnh, Bùi Ngọc Anh đổ oan cậu ta, tát cậu ta một cái, nhiều ngày trôi qua không hề xin lỗi một tiếng, chẳng lẽ còn muốn cậu ta đi cầu xin hay sao?
Bùi Ngọc Kiều không rõ vì sao cậu ta cười như vậy, nàng nghĩ lại ý đồ của mình khi tới đây, “Chu ca ca, có phải Chu phu nhân không đồng ý hay không?”
Nhớ tới thái độ cứng rắn của mẫu thân, không phải cậu ta chưa từng thuyết phục, nhưng mà một người vai dưới như cậu ta có thể làm sao? Phụ thân nghe mẫu thân, muốn cậu ta cưới cho Hứa Đại Mi, cậu ta có thể trái lời phụ mẫu sao? Lại ngay lúc này, Bùi Ngọc Anh không ủng hộ nên cậu ta cần gì phải giãy dụa tiếp?
Chu Dịch lạnh lùng nói: “Ca không làm chủ được, nếu Ngọc Anh không tin ca thì nên gả cho người khác đi.” Cậu ta xoay người bước đi.
Bùi Ngọc Kiều cảm thấy đầu như bị sét đánh một cái, nàng từ từ xoay người nhìn Bùi Ứng Hồng nói: “Đại ca, Chu ca ca vừa nói cái gì…”
Bùi Ứng Hồng thở dài, xem ra là Chu gia một lòng một dạ muốn kết thân với Hứa gia, đáng thương đường muội ngốc của huynh ta còn nghĩ cách cứu vãn, huynh ta sờ sờ đầu nàng: “Ngọc Kiều, muội đừng khổ sở, nếu Chu gia vô ý thì nhà chúng ta cũng không cần thiết dây dưa, chẳng lẽ sợ hai đường muội xuất chúng của ta không có vị hôn phu sao? Chu Dịch là người vô tình vô nghĩa, coi như ca nhìn lầm cậu ta.”
Mặc dù Bùi Ngọc Kiều biết chuyện này khó làm, nhưng thật không ngờ Chu Dịch có thái độ này, uổng công nàng tin tưởng cậu ta, cho là cậu ta sẽ tốn hết tâm sức vì muội muội, nhớ tới Bùi Ngọc Anh chảy nước mắt vì cậu ta, nàng nhịn không được mà khóc nấc lên.
Khóc xong nàng lại nhớ tới lời tổ mẫu nói, đúng là tổ mẫu nhìn xa trông rộng, bà thông minh hơn bất cứ ai khác, “Âm u hoa liễu lại một thôn.”, muội muội xinh đẹp như vậy, thông minh tài giỏi như vậy, Chu Dịch không xứng!
Nàng lau mắt: “Đại ca, nhất định muội muội có thể gả được cho người tốt.”
“Ừ, chúng ta trở về đi thôi.”
Hai người tay trong tay trở về Bát Bảo Lâu.
Vừa gặp là bị Bùi Ngọc Anh trách: “Trên đường nhiều người, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao? May là không có chuyện gì.”
Bùi Ứng Hồng đằng hắng một tiếng: “Là ca không đúng, lần sau sẽ không tùy tiền dẫn Ngọc Kiều ra ngoài.”
Bùi Ngọc Kiều kéo tay áo muội muội, nhỏ giọng nói: “Là tỷ xin đại ca, lúc đầu đại ca không chịu đâu.”
Lúc này Bùi Ngọc Anh mới không nói nữa.
Nhưng Bùi Ngọc Họa lại mắng Bùi Ứng Hồng một trận vì không dẫn nàng ta đi chơi cùng.
Mấy người tuổi trẻ xem tháp đèn thêm nữa canh giờ rời trở về hầu phủ.
Sáng sớm, Trúc Linh tìm ngọc bội khắp nơi mà không thấy, nàng ta vội đến mức quay vòng vòng, bởi vì ngọc bội này Bùi Ngọc Kiều mang theo từ nhỏ, đó là quà tặng của Bùi Trăn, vô cùng quý giá, bỗng nhiên không thấy đâu, sao nàng ấy có thể không vội được đây?
Trạch Lan nhíu mày nói: “Hôm qua ta nhớ cô nương có mang theo mà.”
Bùi Ngọc Kiều lại giấu diếm: “Lúc theo đại ca chơi đã làm rơi. Các em không cần tìm đâu.”
Trạch Lan lạ lùng nhìn nàng, nếu làm rơi thì theo như tính cách cô nương nhà mình đã sớm khóc trời khóc đất muốn bọn họ tìm rồi, mà bây giờ lại bình tĩnh như thế, đó là đồ vật nàng thích nhất mà.
Trúc Linh lo lắng: “Cô nương buồn ạ?”
Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, chỉ cần năm mươi lượng bạc là đổi lại được rồi, không buồn, chỉ là tức giận đến nghiến răng.
Chỉ là một quẻ bói mà tốn nhiều bạc như vậy, còn có công lý hay không?