Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 9
Nói đến bạc, Bùi Ngọc Kiều lại bảo Trúc Linh lấy hộp động đựng bạc ra.
Nàng đếm xong lại phát hiện mình không có nhiều bạc.
Chỉ có hơn hai trăm lượng, tiền tiêu hàng tháng của nàng là mười lăm lượng, mỗi năm có khoảng một trăm mấy chục lượng, còn chưa kể đến người lớn ban thưởng.
“Bạc của ta đâu hết rồi?” Nàng hỏi Trúc Linh.
Trúc Linh nói: “Ban thưởng, mua đồ.”
Trúc Linh dẫn nàng đi xem, khố phòng trong viện chất đầy các thứ lặt vặt, hơn mười cái đèn lồng, một hàng mười hai con búp bê ngọc bích, cối xay gió nhỏ bằng trúc, ấm nước nhỏ bằng mã não, quả dưa hấu bằng phỉ thúy, rực rỡ muôn màu, nàng nhớ là nàng rất thích mua đồ, thấy đẹp mắt là mua.
Không để ý đến có lãng phí hay không, toàn là mua theo yêu thích.
Bây giờ nghĩ lại thật đúng là phá của!
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: “Sau này không mua nữa.” Nàng dặn Trúc Linh, “Em nhớ nhắc nhở ta.”
Trúc Linh liên tục gật đầu: “Vâng.”
Trạch Lan cười nói: “Cô nương đâu có thiếu bạc, thích mua cái thì mua cái đó thôi, thái phu nhân thương cô nương như vậy mà.”
“Ta không phải trẻ con, sao thích nhiều vậy được?” Bùi Ngọc Kiều khóa hộp lại rồi đưa chìa khóa cho Trúc Linh, “Em cất đi.”
Trạch Lan nhìn mà đỏ mắt.
Cô nương không xem nàng ta như đại nha hoàn, cái gì cũng gọi Trúc Linh làm.
Trước kia cô nương ngoan ngoãn, không quản bất cứ thứ gì, nàng ta giữ hộp bạc, dù cho lấy đi một ít thì nàng cũng không biết. Mà lúc này nàng đếm bạc, xem ra thật sự đã biến thành người khác, biết quan tâm những thứ này. Nàng ta cắn môi một cái, nói thẳng với Bùi Ngọc Kiều: “Cô nương, người trả nô tỳ lại cho thái phu đi.”
“Vì sao?” Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên.
“Cô nương không thích nô tỳ thì còn giữ làm gì. Cũng không biết nô tỳ làm gì sai nữa.” Nàng ta lau mắt, cúi thấp đầu, uất ức nói, “Nô tỳ theo cô nương đã mấy năm, không muốn cô nương không thích nô tỳ như vậy.”
Nàng ta xoay người bước đi.
Bùi Ngọc Kiều càng ngạc nhiên.
Trúc Linh thành thật muốn đuổi theo: “Nhất định là Trạch Lan đang rất buồn.”
Bùi Ngọc Kiều ngăn Trúc Linh lại, lát sau nói: “Đừng đi.”
Trúc Linh ngơ ngác không hiểu.
Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ấy, nghiêm túc hỏi: “Em và em ấy đều là nô tỳ, vậy em có thấy là người ta muốn sai như thế nào thì sai không?”
“Đúng rồi, cô nương.” Trúc Linh gật đầu, “Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần một câu nói của cô nương là tụi nô tỳ phải đi.”
“Ta coi trọng em, em ấy không nên khó chịu như thế.” Nàng nhìn ra là Trạch Lan đang tỏ thái độ với nàng.
Trúc Linh không nói gì.
Có điều tính tình Trạch Lan luôn như vậy, từ trước tới nay cô nương vẫn không để ý, còn ỷ lại rất nhiều, bây giờ cô nương càng ngày càng coi trọng mình, tuy Trúc Linh vui vẻ nhưng không biết là vì sao lại vậy. Dù sao Trạch Lan cũng thông minh, có nhiều cách nghĩ, còn có thể khiến cô nương vui vẻ, nhưng Trúc Linh nàng lại chẳng biết gì cả.
Trước đây thái phu nhân đã nói, nàng ấy khá giống cô nương nên coi như có duyên.
Nói một cách thẳng thắn chính là ngốc như nhau.
Trúc Linh thở dài: “Nô tỳ kém nàng ấy, khó trách nàng ấy không vui.”
Cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
Bùi Ngọc Kiều vỗ vỗ tay nàng ấy, “Trúc Linh, đồ ngốc này, người thông minh dễ trở nên xấu xa.”
Dường như là đang an ủi.
Trong lòng Trúc Linh càng thêm đau lòng, ngay cả chủ tử ngốc nhà mình còn nói mình ngốc thì đúng là không thể cứu được rồi.
“Cho nên em như vậy rất tốt.” Bùi Ngọc Kiều nhìn ra ngoài, nàng nghĩ ở chung lâu với người ta trong khoảng thời gian dài, quả nhiên là có thể phát hiện được sự khác nhau giữa người với người.
Trạch Lan không làm tròn trách nhiệm của nô tỳ thì Trúc Linh cũng mệt theo.
Cho dù Trạch Lan hoạt bát thì nàng cũng phải dựa vào Trúc Linh.
Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.
Nàng không muốn giao tài sản của mình cho người không thể tin giữ.
Trạch Lan đi tới cửa thì dừng lại, bởi vì nàng ta phát hiện Bùi Ngọc Kiều không cho người đuổi theo, trong lòng nàng ta vô cùng mất mát, thì ra mình không có một chút địa vị nào trong lòng chủ tử như thế. Nếu quay lại thì làm gì có chuyện tốt đpẹ nào chứ? Tay nàng ta nắm chặt trong tay áo, đã hiểu vị trí của mình mà vẫn phải dựa vào chủ tử ngốc đó nữa.
Nàng ta đi từ từ ra phía trước, ngồi trên trên bậc thang ngẩn ngơ.
Không lâu sau, cuối cùng cũng có tin chiến thắng từ Đại Đồng, ngoại di thảm bại bỏ trốn, Bùi Trăn lĩnh binh đuổi theo, chém đầu hơn ngàn người, xông thẳng vào trại địch.
Cả nhà vui mừng.
Ngày hôm đó cả nhà mở tiệc lớn, bên nhau ăn uống vui mừng.
Lão hầu gia và nhị lão gia Bùi Thống uống đến say mèm.
Mã thị cho người đỡ Bùi Thống về, Bùi Thống thì thầm liên tục, khuôn mặt hơi đỏ bừng, mới khoảng ba mươi tuổi mà đã như một lão già.
Nhớ tới Bùi Trăn dáng người cao ngất, lạnh lùng nghiêm nghị bất phàm, Mã thị tỏ vẻ ghét bỏ tướng công mình, may là hai đứa con trai xuất sắc nên bà ta còn có chút hi vọng, nếu giống như Bùi Thống thì chi thứ hai này nhất định sẽ xuống dốc mất thôi. Cũng may Bùi Trăn không tái giá, ông không có con trai, tước vị hầu phủ tương lai nhất định thuộc về Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân.
Mã thị lấy khăn lau khóe miệng chảy nước bọt của Bùi Thống.
Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều trở về, hai tỷ muội nói cười xôn xao.
“Ngày phụ thân đi, muội làm cho phụ thân một đôi giày, bây giờ lại làm thêm một đôi, vừa đúng hai đôi.” Bùi Ngọc Anh cười nói, “Tỷ tỷ, tỷ cũng nên chuẩn bị quà tặng phụ thân đi.”
Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu: “Tỷ đọc thơ cho phụ thân nghe.”
“Cũng được, có điều quà tốt nhất của con gái vẫn là nữ công.” Lòng tham của con người là không giới hạn, Bùi Ngọc Anh thấy tỷ tỷ đã biết mặt chữ rồi thì lại hy vọng tỷ tỷ có thể thêu hoa, chỉ hận không thể khiến tỷ tỷ cái gì cũng biết, để đi ra ngoài luôn được người ta khen.
Bùi Ngọc Kiều ừ một tiếng: “Ừ. Để tỷ thử xem.”
“Nhớ cẩn thận đừng để kim đâm vào tay.” Bùi Ngọc Anh nói, “Trước tiên chỉ tập thêu những món đơn giản thôi. Trúc Linh, Trạch Lan, các em chăm sóc cô nương cho tốt.”
Hai nha hoàn dạ một tiếng.
Bùi Ngọc Anh sợ tỷ tỷ lạnh, nàng ấy nắm tay nàng, dịu dàng dặn dò: “Mặc dù mấy ngày trời ấm áp hơn chút, nhưng buổi tối vẫn còn lạnh, tỷ tỷ chú ý đừng để tay lạnh. Mà sao hôm nay không mang lò sưởi tay?”
“Dùng lò sưởi sẽ đổ mồ hôi, có phải thân thể tỷ không tốt hay không?” Bùi Ngọc Kiều thấy ánh mắt quan tâm của muội muội, trong lòng đau xót, nghĩ đến chuyện Chu Dịch, đôi mắt nàng đỏ lên, không biết sao muội muội có thể chịu đựng nổi nữa.
Chắc là tỷ tỷ ngốc này đang sợ nàng ấy đau lòng, nhưng từ trước đến nay nàng ấy là một người cầm lên được buông xuống được. Chu gia không đồng ý, Chu Dịch dây dưa với Hứa Đại Mi, nàng ấy khóc một lần là được rồi, không cần thiết phải lãng phí thời gian với người Chu gia, trời đất nơi nào không có cỏ thơm. Bùi Ngọc Anh cười cười nói: “Tỷ tỷ, muội không có chuyện gì, quý nữ hầu phủ chúng ta muốn chọn đàn ông thế nào mà không được?”
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, nàng ấy vẫn là nữ tử phóng khoáng kiêu ngạo kia.
Bất kì chuyện gì đã qua cũng không thể ép buộc nàng ấy.
Đều là cô nương mà Bùi Ngọc Kiều không tự chủ nhìn đến thất thần, một lúc sau mới nói: “Muội muội, muội thật xinh đẹp.”
Nàng cọ cọ mặt vào lòng muội muội.
Bùi Ngọc Anh nở nụ cười: “Kiều Nhi của chúng ta cũng rất đẹp!” Nàng ấy sờ mặt tỷ tỷ, “Kiều Nhi rất giống mẫu thân.”
Nàng ấy giống phụ thân hơn, có thêm vài phần anh khí.
Nhắc đến mẫu thân, hai tỷ muội đều im lặng, mẫu thân đã qua đời vào tám năm trước. Trong ấn tượng của Bùi Ngọc Kiều chỉ còn một bóng dáng mơ hồ, nàng không còn nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân. Chỉ là trong thư phòng Bùi Trăn có treo một bức họa, nàng nghĩ chỉ cần đi xem là có thể cảm giác được mẫu thân còn bên mình.
Ngày hôm sau, Bùi Ngọc Kiều lại đến chính phòng thỉnh an, sau đó luyện chữ ở thư phòng, bây giờ nàng đi theo phu tử học tập rất tận tâm nghiêm túc, cộng thêm kiếp trước có Tư Đồ Tu dạy nên chữ viết ngày càng ngay ngắn, còn thường được thái phu nhân động viên. Luyện chữ được nửa canh giờ thì bên ngoài có nha hoàn bẩm báo: “Tưởng cô nương đến gặp cô nương.”
Bùi Ngọc Kiều nghe xong liền để bút xuống: “Mau mời nàng ấy vào.”
Tưởng gia là họ hàng Bùi gia, Tưởng Lâm là biểu muội Bùi Ngọc Kiều, bởi vì Tưởng lão gia thường hay tới thăm hỏi thái phu nhân nên Tưởng Lâm rất quen thuộc với cô nương. Sau này Bùi Ngọc Kiều gả cho Tư Đồ Tu, Tưởng Lâm thì trở thành trắc phi nhị hoàng tử Tư Đồ Dụ. Hoàn cảnh hai người có hơi giống nhau nên thường qua lại.
Vì vậy đây là vui sướng được gặp lại bạn thân sau khi đã chết một lần.
Trạch Lan vén màn lên, Tưởng Lâm đi tới, năm nay nàng ấy vừa mới mười bốn tuổi, vóc người cao, mặt trái xoan, đôi mắt dài, nhìn rất thanh nhã nên Tư Đồ Dụ mới nhìn lọt mắt, mà Chu vương Tư Đồ Dụ cũng thân vương ngốc nổi danh kinh thành, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, có khi là ngốc không kém gì nàng ấy chứ.
“Biểu tỷ.” Tưởng Lâm nhìn thấy nàng liền cười, nàng ấy ngồi cạnh nói: “Muội vẫn luôn muốn tới thăm tỷ, nhưng trước năm mới bị cảm lạnh, uống một đợt thuốc mới khỏe lại, mẫu thân nói muội không nên ra ngoài, cho đến tận bây giờ mới đi được, đầu của tỷ không có vấn đề gì chứ? Sớm biết xảy ra chuyện thì lúc đó muội đã kéo tỷ không cho đi.”
Lúc ấy, nghe nói có mỹ nam để xem, Bùi Ngọc Kiều rất ngốc, thừa dịp Bùi Ngọc Anh không chú ý liền theo cô nương Trần gia cô nương đi xem, Tưởng Lâm cũng đi theo, Bùi Ngọc Kiều nói: “Muội đừng để ở trong lòng, chắc là nhiều người chen nhau nên không nhìn thấy ai, cũng không thể trách ai cả.”
Lời này không giống lời Bùi Ngọc Kiều có thể nói, Tường Lâm ngạc nhiên phát hiện nàng có vẻ thay đổi, nhưng lại không biết thay đổi ở đâu.
Ánh mắt nàng ấy rơi vào trên tóc Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng cài trâm ngọc rất đẹp, hạt ngọc to bằng ngón tay cái, nàng ấy nghĩ Bùi Ngọc Kiều thật tốt số, là một đứa ngốc không có mẫu thân nhưng được tổ mẫu và phụ thân thương yêu, tình cảm bậc này, cho dù đến cả nữ nhi duy nhất của Tưởng gia như nàng cũng không có một nửa đãi ngộ của Bùi Ngọc Kiều.
Nàng ấy dặn dò: “Thật là…Lần sau tỷ phải cận thận chút, may mắn lần này té không nặng.”
“Ừ.” Bùi Ngọc Kiều gật đầu, đương nhiên nàng sẽ không mắc lại loại này sai lầm này nữa.
Tưởng Lâm uống trà xong thì nói: “Hôm nay mọi người không nghe giảng bài, vậy chúng ta gọi nhị biểu tỷ, tam biểu muội cùng tới Dư Hương Các đi, nghe nói hôm qua có son phấn và huân hương mới.” Nàng ấy nháy mắt, “Vừa hay đi ra ngoài một chút.”
Bùi Ngọc Kiều thích đồ có mùi thơm ngát, mỗi bộ quần áo của nàng đều xông hương, ngay cả trong phòng cũng xông hương, nàng nghe biểu muội nói vậy liền đứng lên: “Được đó!”
Bốn cô nương lập tức đi cùng nhau
Thái phu nhân nghe nói các nàng muốn tới Dư Hương Các, bà nhìn Bùi Ngọc Anh một cái, cô bé bị tổn thương, đi ra ngoài một chút cũng tốt, bà cười nói: “Đi đi, ta đi đứng không tiện, nếu không… Ta cũng thường tới Dư Hương Các. Các con thích cái gì thì cứ mua, đừng ngại, cứ tính qua phần của tổ mẫu, Lâm Nhi, con cũng vậy nhé.”
Bốn người hoan hô một tiếng, líu ríu đi ra ngoài.
Dư Hương Các ở kinh thành là cửa hàng son phấn số một, chưởng quỹ giỏi kinh doanh, mời cao nhân nghiên cứu chế tạo son phấn và huân hương, các nhà khác theo không kịp, nhưng mỗi hộp đều có giá không rẻ, cũng chỉ có nhà phú quý mới dùng nổi, mặc dù như vậy nhưng mỗi ngày ở Dư Hương Các luôn có người đến người đi, có thể thấy đây là tàng long ngọa hổ ở kinh thành.
Tưởng Lâm thấy có món gì đó mới là gọi nha hoàn lấy ngay.
Cách mua này của nàng ấy khiến Bùi Ngọc Họa coi thường, thầm nghĩ thật cũng chỉ là thứ nữ, ở nhà không được sủng ái, tới đây lại vung tay quá mức, cũng là do tổ mẫu phóng khoáng, mặc nàng ta mua. Bùi Ngọc Họa hừ nhỏ một tiếng, bản thân cũng chọn mấy thứ, bên kia Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều mua có số lượng nên rất cẩn thận, chỉ mua một vài món thích hợp.
Bởi vì hôm nay có loại mới nên rất đông người, chỉ thời gian một buổi đã gặp nhiều phu nhân cô nương, Bùi Ngọc Anh đẩy Bùi Ngọc Kiều bước lên ân cần thăm hỏi, lời nói cử chỉ của nàng tốt hơn trước đây nhiều, khiến cho tất cả mọi người rất ngạc nhiên.
Mua được thứ tốt xong, mấy người liền đi ra, vừa đứng bước ra ngoài là thấy một ngựa một kiệu dừng lại trước cửa hàng.
Một vị công tử trẻ tuổi người mặc áo gấm màu xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, chân mang giày da hươu đen nhánh, xoay người bước xuống ngựa, vuốt phẳng áo choàng, ngẩng đầu, ngũ quan tuấn lãng, phong thái hiên ngang, làm mờ đi những người đi đường sau lưng.
Tưởng Lâm nhỏ giọng nói: “Mọi người xem, đó là Thẩm Mộng Dung đấy!”
Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều trợn to, lần trước mình làm mất hết mặt mũi trước một vị công tử trẻ tuổi, đây chính là người đó sao?
Nàng trốn ra phía sau Bùi Ngọc Anh như một chú thỏ.