Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 7


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 7

Kinh thành đầu hạ có tuyết rơi, tuyết phủ một lớp dày trên mặt đất, đến sáng ngày hôm nay mới có ánh mặt trời.

Trên mái hiên, tuyết đang dần tan, rơi tí tách xuống nước.

Tư Đồ Tu cầm quẻ bói của Bùi Ngọc Kiều làm rơi, trên đời có chuyện lạ như thế sao? Hai người cùng trọng sinh à?

E rằng phải đi gặp nàng một lần mới được.

“Mã Nghị.” Chàng ra lệnh cho tùy tùng, “Cậu phái người theo dõi Bùi gia.”

Con trai trưởng Bùi gia Bùi Trăn còn ở Đại Đồng, lão hầu gia đã về hưu, lần trước tới Quang Minh Tự một chuyến đã làm Mã Nghị thấy lạ rồi, sao chủ tử lại tới đó? Còn đang nghi ngờ thì nghe chủ tử nói: “Theo dõi nhất cử nhất động của Bùi đại cô nương.”

Mã Nghị càng khó hiểu hơn, người thông minh trong kinh thành không nhiều lắm, nhưng người ngốc lại càng ít hơn, đại cô nương Bùi gia nổi danh vì ngốc, sao chủ tử lại chú ý một cô nương ngốc như vậy? Bỗng nhiên cậu ta thấy càng lúc càng mơ hồ, hoàn toàn không cách nào hiểu được.

“Cậu không hiểu?” Tư Đồ Tu lạnh nhạt nói.

“Vâng ạ. Thuộc hạ không hiểu.”

“Cậu không cần phải hiểu, chỉ cần làm theo lời nói của bản vương.” Hắn mặc áo màu sáng, từ từ dựa vào ghế thái sư, lời nói chân thật đáng tin.

Mã Nghị nghiêm túc: “Dạ.”

Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, Hạ Tông Mộc bước vào, vén áo thi lễ một cái, đưa đồ trong tay ra: “Thư của Khương Tả, mời điện hạ xem.”

Tư Đồ Tu không xem, đương nhiên chàng biết trong này viết cái gì.

Đây là thư tay thứ mười một do Khương Tả đưa tới, năm đó thư tay này lộ ra, phụ hoàng giận dữ, liên tục phạt chàng, còn hạ chỉ cho Bùi Ngọc Kiều làm vương phi chàng, khiến chàng trở thành trò cười trong kinh thành. Khi đó Bùi Trăn là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, ông trở thành nhạc phụ chàng, vinh nhục cùng hưởng.

Khi nghĩ kỹ lại, thánh chỉ này thật làm người ta khó hiểu.

Thật sự là lòng đế vương khó dò!

Tư Đồ Tu nhắm mắt im lặng trong khoảnh khắc, “Bảo Khương Tả từ chức rời khỏi kinh thành.”

“Điện hạ!” Hạ Tông Mộc hoảng hốt, bởi vì Khương Tả là tâm phúc đắc lực của Tư Đồ Tu, mấy năm nay nắm không biết bao nhiêu bí mật quan viên, đang đợi thời cơ để đề bạt, nếu bảo buông tay thì chẳng phải là bỏ phí tâm huyết nhiều năm sao? Hạ Tông Mộc thấy khó hiểu, hắn ta cầu xin: “Xin điện hạ nghĩ lại.”

Tư Đồ Tu lạnh nhạt nói: “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, Khương Tả đã không an toàn, ta không muốn dâng nhược điểm của mình cho người khác.”

“Sao lại thế?” Hạ Tông Mộc mở to hai mắt.

“Đi đi.” Tư Đồ Tu không giải thích gì thêm.

Hạ Tông Mộc chỉ đành phải nghe lệnh.


Tư Đồ Tu đốt thư tay.

Chuyện cần nhớ thì chàng đã sớm nhớ kỹ. Chuyện không cần nhớ thì chàng tạm thời không nhớ.

Bên trong Vọng Xuân Uyển, ấm áp như ngày xuân.

Bùi Ngọc Kiều viết được vài chữ, thấy tay hơi mỏi liền gọi Trúc Linh bóp tay cho nàng.

Trạch Lan nhìn mà chau mày.

Dường như bắt đầu từ ngày té bị thương là chủ tử không còn thích sai bảo nàng ta, chuyện gì cũng gọi Trúc Linh, có lẽ là Trúc Linh thành thật, nhưng Trúc Linh đâu có khả năng gì? Trước đây thái phu nhân phái nàng ta tới là vì cảm thấy đại cô nương ngốc, nghĩ nàng ta khôn khéo thông minh nên có thể giúp đỡ đại cô nương. Ai ngờ bây giờ lại như thế này.

Không có một chút địa vị, ngay cả nha hoàn làm việc nặng cũng coi thường.

Nàng ta đẩy Trúc Linh ra, bước lên hai bước bóp tay cho Bùi Ngọc Kiều, “Cô nương, tay nghề của em không kém Trúc Linh là bao đâu.”

Bùi Ngọc Kiều thấy nàng ta kiên quyết cũng không tiện từ chối.

Dù sao gần đây Trạch Lan cũng không phạm sai lầm, chỉ là trong lòng nàng có vướng mắc nên không tin tưởng được nàng ta.

“Dường như lúc nãy cô nương có tâm sự?” Trạch Lan hỏi, “Là vì nhị cô nương ạ?”

Sắc mặt Bùi Ngọc Kiều buồn bã.

Không phải là vì Bùi Ngọc Anh.

Bởi vì bây giờ vẫn chưa có tin tức của Chu Dịch, mắt thấy ngày mai đã bước sang năm mới, qua hết năm, sắp tới tháng hai, tháng ba…Trong trí nhớ, muội phu Từ Hàm đỗ thám hoa vào tháng ba, sau đến lúc trời nóng, khoảng tháng năm tháng sáu, muội muội quen biết Từ Hàm, Từ Hàm tới cầu thân, chỉ trong chớp mắt là muội muội được gả ra ngoài, nếu không nhanh một chút thì sẽ không ngăn cản kịp.

Rốt cuộc Chu ca ca đang làm gì?

“Ta…Làm sao ta tìm được Chu ca ca?” Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên hỏi.

Chu Dịch không đến, nàng không gặp được nên không tiện hỏi.

Trạch Lan chớp mắt, nghĩ kế cho nàng: “Chuyện này dễ, chỉ cần đi tìm đại công tử, bình thường đại công tử hay ra ngoài, muốn gặp người nào mà không tiện đâu?”

Bùi Ngọc Kiều bừng tỉnh.

Xem ra Trạch Lan cũng có mấy phần thông minh.

Bùi Ngọc Kiều vội vàng đi gặp Bùi Ứng Hồng.

Bùi Ứng Hồng vừa luyện xong một bộ quyền, toàn thân ướt nhẹp, đang định đi tắm.


Nghe hạ nhân báo nàng tới, tuy thấy kỳ lạ nhưng huynh ấy cũng rất vui mừng: “Kiều muội muội, sao muội lại tới đây?”

Huynh ta phủ thêm áo khoác, tư thế oai hùng cao ngất.

Tuy nhị thúc không tuấn tú bằng phụ thân nhưng hai đứa con trai của thúc cũng không hề kém.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến phụ thân, nàng bấm đốt ngón tay, chắc là còn khoảng ba tháng nữa thì phụ thân sẽ từ Đại Đồng trở về, tiếc là phụ thân không có con trai, nếu không…con trai phụ thân sẽ không hề kém đường ca. Lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi hỏi Bùi Ứng Hồng: “Đại ca, gần đây ca có gặp Chu ca ca không?”

“Chu Dịch? Không gặp…” Bùi Ứng Hồng cẩn thận nghĩ lại, từ chỗ mẫu thân mà huynh ta biết Chu gia không chịu kết thân với Bùi gia nữa, vì vậy có hơi tức giận Chu Dịch nên càng không chủ động đi tìm Chu Dịch. Lại nói, Bùi Ngọc Anh không phải muội muội ruột huynh ta, bình thường không quen thuộc, nên huynh ta không muốn nhúng tay vào.

Bùi Ngọc Kiều nghe nói không thấy thì rất nôn nóng, đưa tay kéo tay áo Bùi Ứng Hồng, “Muội có việc muốn hỏi Chu ca ca, ca có thể truyền lời là muội muốn gặp huynh ấy không?”

“Muốn hỏi cái gì?” Bùi Ứng Hồng sờ sờ đầu nàng, “Muội đừng vội, muốn gặp cậu ta không phải là khó.”

“Muốn hỏi huynh ấy chuyện ngọc bội, còn có…không bao lâu nữa muội muội sẽ phải gả cho người khác.”

Bùi Ứng Hồng phì cười: “Chớ nói nhảm, còn chưa thấy nổi cái bóng của muội phu thì sao có thể thành thân được?”

Thấy Bùi Ứng Hồng còn cười được, Bùi Ngọc Kiều càng thêm vội: “Ca thay mặt muội hẹn đi mà, đại ca.”

Bùi Ứng Hồng không biết nàng muốn làm gì, nhưng thấy nàng nóng vội như vậy thì cũng mềm lòng, huynh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Qua hết năm là đến Tết Nguyên Tiêu, chúng ta sẽ đi xem tháp đèn, chắc chắn năm nay Chu gia vẫn đặt nhã gian ở Hoài Hương lâu, đến lúc đó ca lén dẫn muội gặp hắn ta một lần. Bởi vì bây giờ là lễ mừng năm mới, ai cũng bận, ca sợ hẹn không được hắn ta.”

Những công tử tiểu thư thế gia như bọn họ luôn biết hưởng thụ nên Tết Nguyên Tiêu nhất định phải náo nhiệt.

Mà nơi náo nhiệt nhất ngày đó là khúc đường có tháp đèn. Hàng năm, công tử tiểu thư đều ở trên lầu xem đèn.

Bùi Ngọc Kiều gật đầu: “Được, vậy ca nhớ dẫn muội theo nhé.”

Bùi Ứng Hồng cười đồng ý.

Cuối cùng nàng cũng yên tâm.

Đến ngày thứ hai là bước sang năm mới, cả gia đình cùng ăn cơm tất niên, chỉ là vì thiếu Bùi Trăn nên không vui vẻ như mọi năm, mọi người đều lo lắng cho ông, chỉ có Bùi Ngọc Kiều biết chuyện tương lai nên không lo lắng, nàng đang buồn chuyện nhị muội. Chờ đến lúc dìu thái phu nhân trở về, Bùi Ngọc Kiều nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, tuy Chu phu nhân không thích muội muội nhưng có thể Chu ca ca vẫn còn thích.”

Chính là vì thích nên khi muội muội đã thành thân mà Chu Dịch vẫn còn quan tâm muội muội.

“Hả?” Thái phu nhân ngạc nhiên.

Lần đầu tiên đứa ngốc này nói chuyện tình cảm với bà.

Bà nghiêm túc nói: “Kiều Nhi, lệnh phụ mẫu lời mai mối, nếu Chu phu nhân không ưng thì nhà gái chúng ta cũng không thể gấp.”


“Dù biết rõ nhị muội đau lòng cũng không thể ạ?” Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, giả sử có thể cầu xin Chu phu nhân hồi tâm chuyển ý thì tất nhiên nàng sẽ cầu xin, cho dù Chu phu nhân còn khó gặp hơn Chu ca ca. Lại nói, lời nói của Chu ca ca ở trước mặt Chu phu nhân nặng hơn lời nói của nàng nhiều.

Thái phu nhân im lặng không nói.

Bà xuất thân từ gia đình quyền quý, cao ngạo từ trong xương, ngày ấy mời Chu gia đã xem như là hạ mình rồi. Làm sao có thể tiến thêm một bước đi cầu xin, khiến cho người ta chê cười? Bùi Ngọc Kiều ngốc, không biết bảo vệ thân phận của mình.

Mà Bùi Ngọc Anh cũng như bà, không thích cầu xin người khác.

Có điều đứa trẻ này biết quan tâm muội muội, thái phu nhân vẫn rất vui mừng, bà dịu dàng nói: “Kiều Nhi, có một số việc không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

Nếu thuận theo tự nhiên thì muội muội sẽ thảm lắm.

Bùi Ngọc Kiều thở dài.

Thái phu nhân lại nói: “Trùng điệp núi sông ngờ hết lối. Âm u hoa liễu lại một thôn (1). Con hiểu ý trong câu này chứ?”

Hai câu trong bài thơ Du Sơn Tây thôn của tác giả Lục Du. Bản dịch của Điệp luyến hoa từ thivien.net.
“Con hiểu.”

“Thế nên mà, Kiều Nhi đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Mắt Bùi Ngọc Kiều sáng lên: “Còn con đường khác.”

Lúc trước đầu nàng toàn bã đậu, chỉ nghĩ rằng muội muội không lấy Chu Dịch thì phải lấy Từ Hàm, nhưng suy nghĩ lại thì không phải vậy, nếu ngay từ đầu nàng có thể ngăn cản muội muội rơi vào hồ nước thì tất nhiên còn có thể tìm cách ngăn cản Từ Hàm.

Chưa chắc muội muội đã phải gả cho Chu Dịch.

“Cuối cùng cũng hiểu.” Thái phu nhân nhìn nàng hiểu ra, bà cười nói, “Trẻ con dễ dạy, con thông minh hơn trước đây nhiều.” Bà nói tiếp, “Con đã hiểu thì tổ mẫu sẽ nói cho con biết, không phải Chu phu nhân không thích Ngọc Anh, mà là kết thân với Hứa gia sẽ có lợi cho bọn họ.”

“Vì có lợi nên vứt bỏ muội muội ạ?” Nàng chợt nhớ tới một câu nói, “Sách viết “Quân tử hiểu rõ nghĩa, tiểu nhân biết rõ lợi”.”

“Kiều Nhi, chúng ta không làm tiểu nhân, nhưng cũng không thể nói người khác theo đuổi lợi ích là sai hoàn toàn, đặc biệt là chuyện hưng thịnh của gia tộc, nó không chỉ đơn giản là như vậy.”

Nghĩa là không thể tùy tiện đánh giá Chu phu nhân sao? Bùi Ngọc Kiều gật đầu: “Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên.” (2)

Câu nói trích từ Luận ngữ của Khổng Tử. Nghĩa đen: Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta. Nghĩa bóng: Nói lên tầm quan trọng của tập thể (Theo vi.wiktionary.org)
Thái phu nhân cười rộ lên: “Lời này dùng sai rồi, nên dùng câu sách viết “Tứ dã hiền hồ tai, phu ngã tắc bất hạ” (3). Có hiểu không, Kiều Nhi? Chỉ trích người khác không bằng kiểm điểm bản thân mình.”

(3) Câu nói trích từ Luận ngữ của Khổng Tử. Ta lo quản bản thân mình, đâu có thời gian quản chuyện người khác.

Nàng hiểu câu nói đó, Bùi Ngọc Kiều dạ một tiếng, cẩn thẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta không quan tâm chuyện của người khác, sau này muội muội gả vào nhà tốt nhất là được.”

Thái phu nhân vui mừng: “Đứa trẻ ngoan!”

Bùi Ngọc Kiều nép trong lòng thái phu nhân cúi đầu suy nghĩ, đúng vậy, không lấy Chu ca ca, cũng lấy Từ Hàm, muội muội có thể gả cho người khác… Cái đầu nhỏ của nàng lắc tới lắc lui, nàng đang nhớ những thiếu niên tuấn tú tài giỏi trong kinh thành, đáng tiếc trước đây nàng không quan tâm những chuyện này nên không biết ai thích hợp.

Nửa tháng trôi qua, Tết Nguyên Tiêu nhanh chóng tới.

Bùi gia, ngoại trừ thái phu nhân thì tất cả đều đi xem tháp đèn, kể cả Mạnh Trinh.


Hoa quốc lập quốc hơn năm mươi năm, đây là lúc phát triển hưng thịnh, bách tính an vui, cuộc sống giàu có, vì vậy vừa đến các ngày lễ lớn nhỏ là mọi người đều có tâm tình tham dự. Lúc này trên con đường chính ở kinh thành, từ đầu đường đến cuối đường đều treo đèn màu, đoàn người vừa đi vừa xem, thong thả đến Bát Bảo Lâu.

Bát Bảo Lâu và Hoài Hương lâu đều cao có ba tầng lầu, tầng cao nhất rộng lớn, nhìn xuống là đèn đường, nhìn xa hơn là tháp đèn, lúc này tất cả nhã gian đã được đặt trước.

Mọi người lên tới lầu ba, nam nữ chia ra hai phòng.

Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều đều có tâm sự, Bùi Ngọc Họa không sầu không lo chỉ vào phía dưới nói: “Nhìn kìa, múa sư tử, đại tỷ, không phải tỷ nói thích xem múa sư tử nhất sao?”

Bùi Ngọc Họa kéo Bùi Ngọc Kiều qua xem.

Quả nhiên ở giữa đường đang múa sư tử, hai con mắt của sư tử phát sáng nhấp nháy theo động tác múa, Bùi Ngọc Kiều nói: “Trông vui quá!”

“Chỉ nhìn không thì không có ý nghĩa, cần phải ăn vài món nữa.” Bùi Ngọc Họa chỉ mấy thứ điểm tâm, lại thấy Bùi Ngọc Anh buồn bực không vui, Bùi Ngọc Họa nói, “Vốn tưởng tỷ có khí phách, ai ngờ cũng giống như các cô nương yếu ớt kia, không buông bỏ được.”

Bùi Ngọc Anh tức giận: “Muội nói cái gì? Sao tỷ không buông được?”

“Vậy hả? Vậy mau tới đây ăn đi. Sao không lấy thời gian buồn bực đó đi xem đèn cho vui vẻ? Cô nương như chúng ta rất khó ra ngoài mà. “

Bị Bùi Ngọc Họa đánh một kích, Bùi Ngọc Anh lấy miếng điểm tâm ăn rồi chạy lại cửa sổ xem đèn.

Trong chốc lát, ba cô nương ríu rít cười nói vui vẻ.

Một lát sau, Bùi Ứng Hồng tới gõ cửa, Bùi Ngọc Kiều nói: “Tỷ đi ra ngoài một chút.”

Nàng nhân cơ hội xuống dưới.

Nàng hiểu lời tổ mẫu nói, có điều nếu Chu Dịch trở về khuyên Chu phu nhân, được thì vẹn cả đôi bên, nàng quyết định đi hỏi Chu Dịch, không được cũng không sao.

Bùi Ứng Hồng nói xong vài câu thì vội vàng tìm nàng.

Hai người đến Hoài Hương Lâu ở đối diện.

Trên đường người đến người đi, những đứa trẻ cầm các mẫu đèn lồng khác nhau, những người lớn vui vẻ ra mặt, hoặc cả nhà đi cùng nhau, hoặc tốp năm tốp ba cùng trường…Cũng có vài cô nương lớn gan chọc các công tử quay đầu lại nhìn.

Thực sự rất vui vẻ, bọn họ vừa đi vừa nhìn.

Đúng lúc này, đám người bỗng nhiên xôn xao vì có người chạy loạn, không biết là người nào đụng người nào, người này la, người kia mắng. Bởi vì bỗng nhiên xảy ra nên Bùi Ứng Hồng không phản ứng kịp, đến khi quay đầu lại thì không thấy Bùi Ngọc Kiều đâu.

Thiếu niên mười sáu tuổi lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi.

Lúc này Bùi Ngọc Kiều chỉ thấy choáng váng, cảm giác có người nắm tay nàng, kéo nàng ra khỏi đường chính.

Lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang đứng ở một chỗ trong hẻm nhỏ, sau lưng là bức tường cứng rắn, trước mặt là một vị công tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú, tao nhã như ánh trăng, cao cao tại thượng. Chàng mặc áo gấm màu trắng có hoa văn con hạc, bên hông đeo ngọc bội màu trắng, áo choàng đen làm toàn thân như ngọc, quý khí bức người.

Nàng kêu lên thành tiếng: “Điện…”

Một chữ còn lại dùng sức nuốt trở về.

Tư Đồ Tu mở mắt nhìn nàng, giọng nói trầm trầm như tiếng đàn: “Điện…gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.