Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 46


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 46

Giọng nói khe khẽ kèm theo đau đớn.

Bùi Ngọc Kiều vội ngồi xổm xuống cạnh chàng, kéo tay áo chàng lên xem.

Có lẽ bị nàng đụng đau nên chàng nhíu mày, đôi mắt sâu như nước nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng chột dạ, đầu nàng càng cúi thấp, nàng nhỏ giọng nói: “Ta không phải cố ý…” Nàng không ngờ sẽ đâm trúng chàng, nàng cho là chàng thấy nàng đâm thì sẽ tránh, như vậy nàng mới có thể nhân cơ hội chạy trốn.

Tư Đồ Tu rên một tiếng, “Nàng biết đây là tội lớn không?”

Đâm vương gia, đây không phải chuyện đùa, tất nhiên Bùi Ngọc Kiều không muốn thừa nhận, nàng mím môi, động tác kéo ống tay áo chàng lên càng nhẹ hơn.

Một vết thương cắt ngang dài khoảng mấy tấc hiện ra trước mắt, máu bên trong từ từ chảy ra.

Lòng nàng run lên, nàng ngập ngừng nói: “Có nên mời đại phu không?”

“Nếu mời thì ai cũng biết là nàng làm.” Tư Đồ Tu thản nhiên nói: “Trong ngực ta có thuốc trị thương.”

Là muốn nàng lấy.

Nàng lưỡng lự nhìn ra phía trước, Mã Nghị thức thời núp sau cây, đến cả bóng người cũng không thấy, nàng lại nhìn Trúc Linh, vẻ mặt do dự. Vừa rồi dứt khoát đâm chàng, còn bây giờ lại nhìn trước nhìn sau, Tư Đồ Tu kiềm nén cơn giận lại, “Nàng muốn bản vương chảy máu đến chết?”

Nói vậy là chàng không muốn để Trúc Linh thay nàng, Bùi Ngọc Kiều đành phải đưa tay mò ngực áo chàng.

Ngày mùa hè nắng nóng, chàng ăn mặc phong phanh, trừ áo bên ngoài thì cũng chỉ có áo lót bên trong, nàng có thể cảm nhận được lồng ngực cứng rắn sau lớp vải mỏng manh kia, khuôn mặt nàng đỏ lên, giống như nụ hoa xinh tươi đang chờ nở rộ, Tư Đồ Tu nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, không kiềm được nở nụ cười.

Làm chàng bị thương, tất nhiên phải trả giá rồi.

Nàng chịu đựng tim đập nhanh mà mò trong ngực chàng, tìm một lát vẫn không thấy thuốc trị thương, nàng ngẩng đầu hỏi: “Tại sao tìm không thấy?”

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở giữa môi nàng như lướt qua mặt chàng, mắt chàng nhìn xuống đôi môi đỏ thắm của nàng, suýt nữa là cúi đầu. Nếu làm vậy thì sẽ dọa nàng, nàng lại đâm chàng một nhát nữa thì khổ. Tư Đồ Tu không muốn hai lần ăn kiếm, mắt chàng vừa chuyển, đầu tựa lên gốc hạnh, “À, có lẽ là bản vương nhớ nhầm.”

Giọng nói hời hợt, tư thế ưu nhã, thậm chí còn có chút lười biếng, chàng thật sự không coi vết thương kia ra gì.


Chàng học võ từ nhỏ, lăn lộn đánh nhau, vết thương nào mà chưa từng có.

Bùi Ngọc Kiều tức giận rút tay lại.

Thấy nàng bĩu môi, dáng vẻ muốn trách chàng lại không dám, Tư Đồ Tu nhếch môi, chàng lấy thuốc trị thương từ bên hông đưa nàng rồi nói: “Lau sạch rồi bôi thuốc.”

Nàng nghe theo.

Là do nàng gây ra nên nàng phải xử lý, làm xong nàng sẽ đi ngay.

Nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau vết thương, máu từ từ hết chảy, nàng nói: “Ta muốn bôi thuốc.”

Chàng ừ một tiếng.

“Có thể sẽ đau.” Thuốc đắng dã tật, thuốc trị thương cũng giống vậy, lúc bôi lên sẽ rất rát.

Chàng nói: “Vậy nàng nhẹ một chút.”

Ngồi xổm thấy khó chịu, nàng dứt khoát ngồi trên mặt đất, váy trắng bung ra như đóa hoa bồ công anh. Nàng cầm tay chàng, bôi thuốc trị thương từng chút từng chút một, bôi rồi nàng lại sợ bôi không đều nên dùng đầu ngón tay miết đều ra. Ánh mặt trời rơi vào mặt chàng, chàng có thể thấy từng sợi lông tơ trên mặt nàng, ánh mắt của nàng vừa yên tĩnh vừa mềm mại, xua tan khí nóng mùa hè.

Thuốc trị thương này có tác dụng nhanh, nhưng cũng làm vết thương đau rát, cánh tay chàng hơi rung rung.

Bùi Ngọc Kiều thấy được, biết chàng đau, nàng không kiềm được hỏi: “Sao huynh không tránh?”

Với võ công của chàng thì muốn tránh là rất dễ.

Tư Đồ Tu nhìn lỗ tai xinh xắn lộ ra bên ngoài tóc đen của nàng rồi nói: “Nếu nàng hận bản vương thì cho nàng ám sát một lần cũng không quá đáng.”

“Ta không hận…” Bùi Ngọc Kiều nói, “Ta hận huynh khi nào?”

Nàng chưa từng hận chàng.


Nàng chỉ sợ chàng, cũng có chút giận chàng, bởi vì đời trước chàng nghiêm khắc với nàng, nhưng trong lòng nàng biết, nếu không phải chàng như thế thì sẽ khogn6 có nàng của ngày hôm nay, vì vậy nàng không hận chàng.

Tư Đồ Tu cười nhẹ, “Không hận, vậy sao nàng làm bản vương bị thương? Nếu tay bản vương để lại sẹo thì nàng sẽ chịu trách nhiệm?”

Bùi Ngọc Kiều rụt tay lại, nàng nhíu mày nói: “Vết thương không nặng, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.”

“Nàng lại nợ bản vương một nhân tình.” Tư Đồ Tu hơi nghiêng người về trước, “Lần trước ở Quang Minh Tự, nàng đã nợ một lần, nàng nói xem phải làm như thế nào đây?”

Chàng cách rất gần nàng, hơi thở hơi nóng phả vào lỗ tai nàng.

Tim nàng đập bịch bịch, “Huynh muốn ta trả thế nào?”

Chàng nhỏ giọng cười.

Nụ cười mờ ám làm nàng không dám nhìn chàng, không tự chủ bôi thuốc nhanh hơn.

Chàng hừ một tiếng.

Biết mình làm đau chàng, Bùi Ngọc Kiều không thể không bôi thuốc chậm lại, nàng ngồi cạnh chàng mà tâm tình như sóng biển ập đến, nàng có cảm giác mình sắp bị dìm ngập, suýt nữa không thở được, nàng nói: “Vương gia, huynh lùi ra một chút, huynh che hết rồi, ta thấy không rõ.”

Chàng dịch sang phải tạo ra một khoảng trống, nàng cảm thấy thoải mái hơn.

Bôi thuốc xong hết, nàng lộ ra vẻ mừng rỡ kéo tay áo chàng xuống, “Xong rồi, vương gia.”

Con thỏ nhỏ làm xong chuyện là muốn chạy trốn.

Tư Đồ Tu nói: “Tối nay nàng phải bôi thuốc cho bản vương, thuốc này bôi một ngày hai lần.”

Nàng trợn mắt, tức giận nói: “Huynh không có tùy tùng sao?”


“Không phải bọn họ làm ta bị thương.” Tư Đồ Tu nói: “Nếu nàng không tới thì bản vương sẽ bẩm báo phụ hoảng đại cô nương Bùi gia ám sát bản vương…”

“Được rồi, ta làm.” Bùi Ngọc Kiều nghiến răng nghiến lợi.

Tư Đồ Tu cười nói: “Vậy mới ngoan.” Chàng nghĩ tới một chuyện, “Tào Quốc công có thôn trang ở đây sao? Trước đây nhà nàng có qua lại với nhà bọn họ mà.”

Lần trước tới thôn trang chơi, nàng không nghe ai nói Chu gia có thôn trang ở đây, hình như bọn họ có thôn trang ở Lăng huyện, Bùi Ngọc Kiều nói: “Chắc là không có, sao huynh hỏi thế?”

“Bản vương vừa mới nhìn thấy Chu Dịch.”

“Cái gì?” Bùi Ngọc Kiều giật mình, trước kia nàng cho rằng Chu Dịch là người tốt, cuối cùng nàng biết mình đã đoán sai, Chu Dịch phụ lòng muội muội, căn bản là người vô tình vô nghĩa. Sao hôm nay hắn ta lại tới Vân huyện? Nàng còn nhớ rõ ngày đó ở cửa thành, Chu Dịch lấy thân phận phó chỉ huy sứ làm khó nhà nàng, chẳng lẽ bây giờ hắn ta lại có ý nghĩ xấu xa gì nữa?

Nàng nhíu mày lại.

Tư Đồ Tu nói: “Bản vương thấy hắn lén la lén lút nên cho người theo dõi rồi, nếu có chuyện gì thì bản vương sẽ nói cho nàng biết.”

Làm tốt lắm, Bùi Ngọc Kiều nhìn chàng cười: “Tạ ơn vương gia.”

Tư Đồ Tu ừ một tiếng, “Nàng về trước đi, nhớ giờ dậu lại đây.”

Bùi Ngọc Kiều vui vẻ rồi tức giận, “Rốt cuộc phải bôi thuốc mấy ngày đây?”

“Xem tình hình đã.”

Thấy chàng vô sỉ như thế, Bùi Ngọc Kiều giậm chân xoay người đi.

Hai chủ tớ về phòng, Đinh Hương thấy các nàng thì nhỏ giọng hỏi Trúc Linh: “Có chuyện gì vậy?”

Trúc Linh không biết nói như thế nào: “Một lời khó nói hết.”

Đầu óc của nàng ấy không nghĩ ra được hai người họ đang làm cái gì, chỉ biết là cô nương nhà nàng ấy không thể kén rể nữa rồi, sớm muộn gì cô nương cũng phải làm vương phi, nếu không…Một vương gia như Tư Đồ Tu sao có thể để cô nương làm bản thân bị thương? Bây giờ vương gia thật sự đã bị thương, cô nương bôi thuốc cho vương gia, hai người thân mật như vậy, dù có khắc khẩu thì cũng không bình thường.

Bùi Ngọc Kiều vừa ở trong phòng nghỉ ngơi một khắc đồng hồ là nghe nói bọn Bùi Ứng Hồng tới.

Nàng cười đi ra ngoài, kết quả tới phòng khách, thấy phía sau hai huynh đệ còn có một người là Từ Hàm.


Muội phu tương lai.

Nàng thu lại nụ cười, hôm nay thật không thuận lợi, lúc gặp Tư Đồ Tu, lúc gặp Từ Hàm, còn nghe nói Chu Dịch tới, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Bùi Ứng Hồng nói: “Thật mong được như các muội, mỗi ngày chúng ta ở kinh thành học bài, luyện công, các muội thì ngược lại, tự do tự tại. Thôn trang này thật thoải mái, xung quanh đều là gió. ” Hắn biết người đứng đầu trang, hắn nói: “Còn không nhanh dọn thức ăn ngon lên, nhớ đem một bầu rượu.”

Người đứng đầu trang cười đi làm.

Bùi Ngọc Họa hừ một tiếng: “Ai bảo đại ca là nam nhi, nữ nhi bọn muội thoải mái dễ chịu từ nhỏ rồi.”

“Đến lúc muội gả cho người ta đi rồi biết khổ.” Bùi Ứng Hồng nói: “Nhìn mẫu thân kìa, có thời gian đâu mà tới thôn trang? Có điều không biết khi nào muội mới được gả ra ngoài, ai mà chịu nổi muội.”

Bùi Ngọc Họa tức giận đến muốn đi đánh hắn.

Bùi Ngọc Anh trách: “Đừng nói nhảm, có ca ca nào nói muội muội như vậy? Tam muội, muội có người xin cưới lâu rồi.”

“Không có người ngoài mà.” Bùi Ứng Hồng nhìn Từ Hàm, “Đệ thấy đúng không, Từ công tử? “

Bùi Ngọc Anh đỏ mặt.

Hạ nhân thôn trang lục tục dọn thức ăn bày hết một bàn.

Huynh muội tụ lại một chỗ đùa giỡn, Từ Hàm trời sinh lạnh nhạt nên không tham dự vào, chỉ là ánh mắt không rời Bùi Ngọc Anh, mẫu thân đưa thiếp sang Bùi gia, có điều Bùi Ngọc Kiều còn chưa gả, hoặc là chưa kén được rể, nên người lớn chưa chọn ngày tốt, nhưng nói chung là năm nay nàng sẽ gả cho mình.

Biết rõ như vậy mà hắn vẫn rất nhớ nàng ấy. Hôm đó nghe nói cô nương Bùi gia đi Vân huyện là hắn đi theo ngay, đi chỉ vì nhìn nàng ấy một lần cho vơi bớt tương tư. Chỉ là nhìn được rồi thì lại thấy tương tư càng sâu, bởi vì được nhìn mà không được chạm, hắn chỉ có thể đè nén khát vọng trong lòng.

Tương tư cồn cào mà hắn vẫn mang dáng vẻ khiêm tốn, không một chút mạo phạm.

Bùi Ngọc Anh ngẫu nhiên đối mắt với hắn, lại thấy được tình cảm trong đó, nhẹ nhàng như gió mùa hè lướt qua lòng nàng, làm nàng cảm ngọt ngào.

Đến cùng vẫn là người nàng ấy phải sống cùng đến hết đời, tuy chưa giao tâm nhưng nàng ấy rất vừa ý Từ Hàm.

Đúng lúc này, bên ngoài có gã sai vặt đi tới nói vài câu với Bùi Ngọc Anh, giao cho nàng ấy một phong thư, nàng ấy ra dưới mái hiên bên ngoài mới mở thư ra xem.

Vài dòng chữ rồng bay phượng múa, tự nhiên có lực, chỉ nhìn thôi là Bùi Ngọc Anh ấy đã biết ai viết, nàng ấy nhíu mày lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.