Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 45


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 45

Mã Nghị ngậm miệng, hắn nghĩ ai nhìn vào cũng thấy hành động này của chàng là nhìn lén, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi, ai bảo chủ tử giống như bị quỷ ám, cô nương đi tắm suối nước nóng mà cũng muốn đi theo.

Hắn cầu mong Tư Đồ Tu nhanh chóng cưới được thê tử, như vậy thì cuộc sống của thuộc hạ như bọn họ dễ dàng hơn một chút, ít nhất không cần phải nhìn chằm chằm Bùi đại cô nương nữa.

Tư Đồ Tu nghỉ chân một lát rồi quay về.

Đúng là không nhìn lén được, ba tỷ muội này cứ dính với nhau thì sao chàng có thể gặp riêng Bùi Ngọc Kiều đây? Đã mấy ngày trôi qua rồi, dù sao nàng cũng phải có câu trả lời cho những lời nói của chàng chứ? Liệu nàng có nhớ chàng hay không?

Chàng nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Ngươi canh giữ thôn trang cho kỹ, sợ là có sơ sót.”

Mã Nghị ho nhẹ một tiếng: “Ý của vương gia là…”

“Ngươi đi làm.”

Tuy Hứa quý phi đã đồng ý, chuyện này trước sau cũng thành, nhưng chàng vẫn muốn tới gặp nàng.

Hai người đi về.

Xa xa nhìn thấy một bóng người lấp ló, vóc người thon dài mặc áo bào màu xanh nhạt, Tư Đồ Tu biết hắn, chàng vô ý thức lùi ra sau bụi lau sậy, trong lòng thấy khó hiểu, Chu Dịch tới đây làm gì? Bây giờ Bùi Ngọc Anh đã đính hôn với Từ Hàm, nàng ấy đã không còn liên quan gì tới hắn nữa, sao hắn lại tới đây?

Nhớ tới đời trước, sau khi Bùi Ngọc Anh gả cho Từ Hàm, tiểu tử này từng đánh nhau với Từ Hàm, toàn bộ người kinh thành đều cho rằng Bùi Ngọc Anh có tư tình với hắn. Lúc đó chàng có hỏi Bùi Ngọc Kiều mới biết được trước kia Bùi Ngọc Anh muốn gả cho Chu Dịch, sau xảy ra chuyện gì đó mà Chu gia và Bùi gia không còn qua lại, còn Chu Dịch cô nương Tôn gia.

Tư Đồ Tu phân phó Mã Nghị: “Ngươi cho người nhìn hắn.”

Mã Nghị đồng ý.

Chu Dịch do do dự dự không biết muốn làm cái gì, hắn đứng đó một khắc đồng mới đi, đợi hắn đi hai người mới bước ra.


Lúc này Bùi Ngọc Kiều đã cởi quần áo ngâm mình trong dòng nước ấm áp, nàng cười híp mắt nói: “Nếu kinh thành có suối nước nóng như vậy thì tốt quá, không phải không phải, nếu trong nhà có thì tốt quá.”

Bùi Ngọc Họa cười nói: “Nằm mơ đi, cho dù có cũng không tới lượt chúng ta.”

Kinh thành có hoàng đế, còn có vương gia, nếu thật sự có nơi tốt như vậy thì đã bị đoạt đi rồi. Chỉ có nơi thôn quê trong núi thế này mới không có người để ý tới, các nàng mới có thể mình thỏa thích. Hơn nữa suối nước nóng này khá nhỏ, nếu lớn hơn thì đã bị hoàng gia lấy rồi, mấy vị vương gia trong kinh thành có ai không có thôn đâu.

Bùi Ngọc Kiều thở dài: “Nói vậy cũng đúng.”

Ba người nói chuyện với nhau, Bùi Ngọc Anh cười nói: “Ngâm nước đi, hôm nay là ngày nghỉ, muội đoán ca ca và Ứng Lân sẽ đến.”

“Rủ bọn họ tới ngâm suối nước nóng.”

Bùi Ngọc Họa bĩu môi: “Nam nhi như bọn họ đâu chịu tới nơi này. Trời nóng cỡ nào cũng chỉ tắm nước lạnh. Đâu biết ngâm suối nước nóng ngoài trời sẽ khử nhiệt, còn có nhiều tác dụng tốt khác, đại phu nói rất có lợi với thân thể.” Nàng ta nhìn Bùi Ngọc Kiều ở đối diện đang rất thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.

Lông mi dài run rẩy như cánh bướm, gương mặt nhuộm chút đỏ ửng, mơ màng trong sương mù, đẹp đến không giống người, câu hồn đoạt phách, Bùi Ngọc Họa nổi lên ý đùa giỡn, nàng ta bỗng hắt nước qua nàng.

Bùi Ngọc Kiều giống như đứa trẻ đùa giỡn, hai người ầm ĩ trong suối nước làm tóc tai ướt đẫm.

Trở lại thôn trang, ba người trở về phòng mình, Bùi Ngọc Anh nói: “Lát nữa ca ca ta tới, các ngươi chuẩn bị tốt thức ăn, trời như thế này, đừng nấu món quá khô.”

Người đứng đầu thôn trang đồng ý.

Tuy nước ở suối nước nóng sạch sẽ, nhưng đi về tới phòng lại đổ mồ hôi, Bùi Ngọc Kiều tắm lần nữa rồi thay váy mới, Trúc Linh lấy khăn lau tóc cho nàng. Trời nóng nực, chỉ lau một lát là tóc khô, vẫn còn bất tiện chải đầu, thùy ở sau ót.

“Muội muội nói quan sát vài ngày đã, em thấy người đứng đầu thôn trang ổn không?” Bùi Ngọc Kiều thuận miệng hỏi, đời này nàng chăm chỉ hơn đời trước, cái gì cũng nguyện ý học, Bùi Ngọc Anh nói xong, nàng đã gọi Trúc Linh dặn dò hai nha hoàn chú ý, không chừng có thể phát hiện cái gì.

Trúc Linh nói: “Nhìn có vẻ đàng hoàng, chăm sóc chu đáo các cô nương…” Trúc Linh vừa nói xong một câu, bỗng nghe “Cạch” một tiếng, không biết là vật gì vừa được bắn vào làm các nàng giật mình. Trúc Linh chăm chú nhìn, thì ra là trên khung cửa có một mũi tên bị cắm vào, toàn thân mũi tên đen thùi, đuôi tên có lông vũ vẫn còn rung rung.


Bùi Ngọc Kiều cũng nhìn thấy, nàng ngạc nhiên nói: “Trên đó có phong thư.”

Trúc Linh lấy xuống mở ra nhìn thì thay đổi sắc mặt, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Là của Sở vương điện hạ viết.” Nàng ấy đưa thư cho Bùi Ngọc Kiều.

Giấy Tuyên Thành hơi vàng, phông chữ nổi bật, mạnh mẽ từ trong xương, rất có khí phách của Liễu Tông Sơn tiền triều. Bùi Ngọc Kiều nhớ có lần bọn họ vào cung chúc thọ hoàng thượng, hoàng thượng từng khen thư pháp của Tư Đồ Tu trước mặt mọi người. Lúc đó chàng có nói với nàng, thời niên thiếu chàng từng viết một bài dán lên “Huyền Diệu tháp”, sau đó hoàng thượng cho các vương gia học viết theo một lần.

Đây là một trong số lần rất ít chàng nói về chuyện trước kia.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ đây đúng là chữ chàng tự tay viết, bởi vì nàng rất quen thuộc với chữ của nàng. Thời gian luyện viết thư pháp ở vương phủ, chàng viết trước, sau đó nàng viết theo, chỗ nào không giống, chỗ nào không hết nét, lúc rãnh rỗi chàng sẽ chỉ ra cho nàng thấy.

Nhớ tới chuyện cũ, nàng bỗng nhiên phát hiện, thì ra chàng rất có kiên nhẫn, không hề kém nữ phu tử dạy nàng.

Trong thư chỉ có vẻn vẹn một hàng chữ: Lập tức tới rừng cây hạnh gặp bản vương.

Tuy không viết lý do nhưng Bùi Ngọc Kiều có thể cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ, nếu như nàng không đi thì chàng sẽ lập tức xông vào thôn trang.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói với Trúc Linh và Đinh Hương: “Không có người ngoài thấy mũi tên này, các em đừng đi nói lung tung.” Nàng bỏ thư vào trong tay áo, đứng lên nói: “Trúc Linh theo ta, Đinh Hương ở lại, nếu muội muội hỏi ta thì em nói ta ra ngoài lát sẽ về.”

Đinh Hương có chút lo lắng: “Cô nương, có thể gặp nguy hiểm hay không?”

Nàng lắc đầu, rất khẳng định nói: “Sẽ không.”

Chỉ là có một số chuyện phải tự mình đối mặt, lần trước Tư Đồ Tu nói với nàng những lời đó, nàng đã suy nghĩ nhiều ngày, có lẽ chàng thật sự thích nàng, nhưng dù như thế nào thì nàng cũng không muốn gả vào vương phủ lần nữa. Nàng phải nói rõ với chàng, không thể giống những lần trước để chàng được lợi rồi bỏ qua, lần này nàng phải nói cho rõ mới được.

Mặc dù nàng sợ nhưng nàng đã quyết định rồi.


Cánh đồng bát ngát nơi ngoại thành, hương gió bao phủ, mát mẻ hơn kinh thành nhiều. Rừng hạnh một màu xanh biếc, trong tháng sáu, cây ra quả nhiều, tùm chum rũ xuống, nhìn rất ngon miệng.

Nghe tiếng bước chân, Tư Đồ Tu quay đầu lại.

Bùi Ngọc Kiều đứng ở cách đó không xa, nàng mặc áo ngắn thêu hoa hải đường và hoa ngọc lan, phía dưới là chiếc váy màu trắng nhạt. Chắc là nàng vừa từ suối nước nóng trở về nên mặt không son phấn, nhẹ nhàng mát mẻ như hoa trong núi.

Nhưng trên đời này làm sao có hoa dại đẹp như vậy? Tư Đồ Tu nhìn nàng, đôi mắt tối dần, lại ra vẻ như không có gì, chàng nâng cằm nói: “Nhìn thấy bản vương, sao không tới hành lễ?”

Nàng bước qua, ngồi xổm xuống phúc lễ, lúc đứng lên thì lui lại mấy bước, nhỏ giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với vương gia.”

“Ồ?” Là nàng chủ động nói, Tư Đồ Tu thấy ngạc nhiên, cũng tò mò nàng muốn nói cái gì, mắt nàng nhìn chàng chứa đầy sự hồi hộp, sau đó là kiên quyết, bỗng nhiên chàng có cảm giác không ổn, đây sẽ là lời chàng không muốn nghe, chàng âm trầm nói: “Bản vương còn chưa nói, nàng gấp cái gì?”

Bùi Ngọc Kiều không ngờ chàng không cho nàng nói, đủ lời muốn nói vọt tới miệng lại không thể nói ra, nàng thấy uất ức, cắn cắn miệng nói: ” Vương gia nói trước đi.”

Thật ra Tư Đồ Tu đã có chút giận, nàng gặp chàng mà không có chút nào vui vẻ, chỉ có đề phòng, không cần đoán cũng biết nàng muốn nói gì, chắc chắn là nói nàng ngốc, nàng muốn ở nhà, nàng không muốn làm vương phi. Nhưng chàng sẽ để nàng như ý sao? Chàng dùng hết tâm tư để cưới nàng, sao có thể để nàng trốn được?

Để dỗ nàng vui vẻ, ngay cả thích nàng chàng cũng nói, chàng thấy uất ức cho bản thân mình, chàng nhíu mày nói: “Nàng còn nhớ nàng nợ bản vương một nhân tình?”

Nàng cảnh giác: “Huynh muốn ta trả thế nào?”

“Nàng qua đây.” Chàng vênh mặt hất hàm sai bảo.

Nàng không nhúc nhích, hai mắt đen to linh lợi nhìn hắn: “Huynh nói trước đi.”

Lại dám không nghe lời chàng, lá gan càng lúc càng lớn, Tư Đồ Tu không muốn lãng phí nước bọt với nàng, chàng trực tiếp bước lên cầm cổ tay nàng, ai ngờ vừa chạm vào làn da mềm mại là nàng lắc mình một cái, cánh tay nàng trơn như cá chạch trượt khỏi tay chàng.

Chàng ngẩn người, “Khi nào thì nàng…”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chàng không thể tin được, cách nàng lắc mình như có chiêu thức, chàng đưa mắt nhìn vòng eo thon thả lại dẻo dai của nàng, “Nàng học võ?”


Bùi Ngọc Kiều tránh thoát được thì âm thầm vui vẻ, nàng khá là đắc ý nói: “Đúng, là phụ thân ta dạy. Vì vậy vương gia hãy tự trọng, đừng đụng chạm ta nữa.”

Múa rìu qua mắt thợ. Tư Đồ Tu cười không để ý. Chàng nắm cổ tay nàng lần nữa, chỉ là lần này nàng không tránh thoát được, cả người bị chàng ôm vào trong ngực. Nàng sốt ruột, vội lấy cây kiếm ngắn giấu bên hông ra, kiếm lóe sáng đặt bên cánh tay chàng.

Tư Đồ Tu nhướng mày, “Nàng dám!”

Bùi Ngọc Kiều nói: “Buông ra!”

Chàng cúi đầu nhìn nàng, nụ cười nhạt nhòa, như là lười để ý.

Hoàn toàn là dáng vẻ không để nàng vào mắt, Bùi Ngọc Kiều nhớ mấy lần trước đây chàng cũng không để ý sự phản đối của nàng mà trêu chọc nàng, lần này cũng không nghe nàng giải thích, chàng luôn cố chấp như vậy, không thèm hỏi ý của nàng, nàng nổi cơn bực, hung ác đâm kiếm vào.

Màu đỏ trên vải màu xanh loang ra, dường như nó là màu rực rỡ nhất.

Chàng không tránh!

Bùi Ngọc Kiều sợ đến ngẩn người, máu trên kiếm rơi đầy đất.

Mã Nghĩ từ xa nhìn thấy, sắc mặt thay đổi, Bùi Ngọc Kiều dám ám sát vương gia! Hắn vội vã muốn đến ngăn cản, Tư Đồ Tu lại khoát tay với hắn, làm hắn dừng bước.

Chàng buông tay xuống, máu chảy tí tách lên mặt đất.

Bùi Ngọc Kiều nhìn chàng, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng từng thấy chàng bị thương, vào năm thứ hai nàng gả cho chàng, chàng bị ám sát, trên chiến trường bị chém một đao, khi đó nàng rất sợ, sợ chàng sẽ chết, sợ chàng đã chết, nàng sẽ cô đơn một mình ở vương phủ.

Nhưng lần này là do nàng làm chàng bị thương.

Nàng rút khăn từ tay áo ra đặt lên vết thương của chàng, chàng rên nhỏ một tiếng, dường như là bị thương rất nặng, chàng từ từ ngồi xuống dựa vào gốc cây.

“Huynh đau lắm hả?” Nàng lo lắng, mắt ứa nước, dường như chỉ đụng vào là rớt xuống.

Lúc này nàng đang quan tâm chàng không có chút nào che giấu, Tư Đồ Tu nói: “Đau, rất đau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.