Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 47
Bùi Ngọc Anh bình tĩnh xem thư, xem xong bỏ vào tay áo rồi trở về phòng.
Bùi Ngọc Họa hỏi: “Nhị tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Nàng ấy cười hỏi Bùi Ứng Hồng: “Buổi chiều ca ca định làm gì?”
Từ Hàm nhìn Bùi Ngọc Anh, ánh mắt hắn lóe lên.
Bùi Ứng Hồng nói: “Đi lên núi săn thú, buổi tối cho bọn muội ăn món ăn dân dã.”
“Trời nắng mà còn đi săn thú, cẩn thận bị cảm nắng đó.” Hai huynh muội đùa giỡn, Bùi Ngọc Họa rất lo lắng cho ca ca đệ đệ, “Hay là mọi người ở nhà hóng gió, hoặc ra ruộng xem, Ứng Lân còn nhỏ mà, không lẽ ca ca muốn dẫn nó đi, lỡ có chuyện gì…” Lời còn chưa nói xong thì Bùi Ứng Lân đã cắt ngang, “Tỷ tỷ, đệ muốn đi, trong rừng rất vui, có đủ loại chim, chúng ta bắt chim nướng ăn, còn có thỏ rừng, gà rừng…”
Hai người này không có chút văn nho nhã nào, mở miệng là săn bắt, thấy bọn họ như thế, Bùi Ngọc Họa không khuyên nữa, nàng ta quay đầu hỏi Từ Hàm: “Từ công tử cũng đi sao?”
Thoạt nhìn Từ Hàm rất nho nhã, tốt hơn nhiều so với lạnh lẽo trong ấn tượng đầu tiên, có thể là vì đã đính hôn với Bùi Ngọc Anh nên hắn thu bớt lạnh nhạt lại. Bùi Ngọc Họa nghĩ đúng là Từ thám hoa và Thẩm trạng nguyên không có duyên với mình, thật là đáng tiếc, không biết bảng nhãn năm nay như thế nào? Hình như mình chưa gặp bảng nhãn, nghĩ lại nghĩ, rồi nghĩ tới Hoa Tử Dương, nàng ta bĩu môi, nam nhân ấy mà, quá nội tâm không tốt, quá lạnh nhạt không tốt, quá mặt dày cũng không tốt.
Lẽ nào không có người vừa mức?
Từ Hàm nói: “Đi.”
Hắn gặp hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng trên đường, lúc đó bọn họ mời hắn đi săn thú, hắn đã đồng ý rồi.
Bùi Ngọc Anh không kiềm được nhìn hắn, tựa như đang hỏi huynh làm được sao?
Tuy hắn có thân hình cao lớn, nhưng da hắn rất trắng, chính xác là dáng vẻ thư sinh, khó trách nàng ấy nghi ngờ.
Từ Hàm nghiêm mặt nói: “Ta từng học cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là mấy năm nay tập trung cho khoa cử nên có chút lơ là.”
Bùi Ngọc Anh hé miệng cười nói: “Vậy huynh phải cẩn thận chút, ta nghe nói trên núi có không ít sói.”
Nàng ấy đang quan tâm hắn sao? Từ Hàm mỉm cười: “Được.”
Hai người liếc mắt đưa tình, giờ khắc này, dường như muội muội rất vui vẻ, giống như lúc bên cạnh Chu Dịch trước đây, nụ cười luôn khác bình thường, Bùi Ngọc Kiều âm thầm thở dài, chỉ mong đời này Từ Hàm có lương tâm chút, có thể toàn tâm toàn ý với muội muội.
Ba người nam nhi trò chuyện một lát rồi gọi người đứng đầu thôn trang lấy cung tên, dây thừng tớ, sau đó cưỡi ngựa lên núi.
Tới giờ thân mới trở về.
Thắng lợi trở về.
Bùi Ngọc Kiều nghe thấy tiếng hoan hô từ xa của Bùi Ngọc Họa, nàng buông sổ sách trong tay ra, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhìn kìa.” Bùi Ngọc Họa chỉ ra bên ngoài.
Nàng nhìn theo, sau đó cũng hô lên: “Một con lợn rừng thật lớn nha! Ai bắn trúng vậy?”
Nhìn qua khoảng hơn một trăm cân.
“Đại ca bắn đầu tiên, sau đó Từ công tử bắn một mũi tên, lúc đó nó mới không còn sức chạy.” Bùi Ứng Hồng nói: “Hôm nay ăn thịt heo rừng, mau đem đến phòng bếp đi, nhớ khử mùi sạch sẽ. Móng heo hầm, xương sườn ướp, ngày mai ta mang về, tổ phụ tổ mẫu đều thích ăn, phần còn lại các ngươi xem làm được món nào thì làm.”
Người đứng đầu thôn trang dạ một tiếng, bảo người mang heo rừng xuống phòng bếp.
Sắc trời dần tối lại, từng nhà đều có khói bếp bay lên. Tới buổi tối, bọn hạ nhân dọn lên một bàn tiệc thịt heo rừng, hương thơm xông vào mũi, nam nhi không để ý chuyện vặt vãnh, uống ly rượu to ăn miếng thịt lớn, nữ nhi cùng ngồi ngắm trăng, ăn từng miếng thịt nhỏ, ở trong sân đốt đống rơm, gió thổi khói bay khắp nơi.
Khói rơm có tác dụng đuổi côn trùng, bọn họ ngồi trong sân không sợ muỗi chích.
Mọi người cười cười nói nói, ăn một bữa cơm hết nửa canh giờ. Bùi Ngọc Kiều nhìn sắc trời, bỗng nhiên nhớ đến Tư Đồ Tu bảo nàng giờ dậu đến, nhớ đến là không vui vẻ, nhưng nếu không đi thì ai biết chàng có tới tận đây không? Nàng đang nghĩ ngợi thì Bùi Ngọc Anh đã đứng lên, dường như là ăn xong, nàng cũng đứng lên theo, có điều lúc đến phòng thì nàng quay đầu lại nhìn, dường như muội muội đi ra ngoài.
Chẳng lẽ là đi dạo?
Hay là…
Hay là có dịp gặp được Từ Hàm nên hai người nói chuyện riêng?
Nàng suy nghĩ một lát cũng không có ý đi xem, nàng gọi Trúc Linh mang theo đèn lồng đi đến rừng hạnh.
Quả nhiên chàng đang ở đó, không biết lấy đâu ra được cái đệm gấm mà chàng khoanh chân ngồi lên trên, nhìn thấy nàng tới, chàng thản nhiên nói: “Bản vương đợi nàng gần nửa canh giờ.”
Bùi Ngọc Kiều bĩu môi, “Huynh không muốn chờ thì có thể đi.”
Một câu nói chặn họng làm mắt chàng trầm xuống, chàng đưa cánh tay bị thương ra, nhìn trong đêm có vẻ trắng bệch, vết thương ở giữa cũng rõ ràng hơn. Nàng ngồi xuống lấy thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn, vừa bôi thuốc vừa nói: “Lần này là lần cuối cùng ta bôi thuốc cho huynh, cho dù phải chịu tội vì không cẩn thận làm huynh bị thương ta cũng chịu, vì nếu không phải vương gia không đứng đắn thì ta cũng sẽ không lấy kiếm ngắn ra, vậy thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”
Xem ra trên đường đến đây nàng đã nghĩ kỹ phải nói như thế nào rồi, nói rất lưu loát.
Tư Đồ Tu từ chối cho ý kiến.
Bùi Ngọc Kiều hít sâu một hơi, nàng muốn nói những lời đã chuẩn bị sẵn mấy ngày nay, muốn cho Tư Đồ Tu hiểu rằng nàng không muốn làm vương phi, hy vọng chàng có thể buông tha nàng, nào ngờ nàng chưa kịp mở miệng thì Tư Đồ Tu đã nói: “Đi, ngày mai bản vương sẽ đi. Còn nàng, nàng muốn ở Vân huyện đến khi nào?”
Lần nữa bị ngăn cản, Bùi Ngọc Kiều thấy khó mở miệng tiếp.
Rõ ràng là chàng không muốn nghe.
Nàng ngậm miệng không trả lời, giống như không nghe thấy gì.
Bên ngoài có hộ vệ bẩm báo với Mã Nghị, tuy Mã Nghị không muốn quấy rầy hai người, nhưng hắn vẫn tới báo: “Vương gia, Chu Dịch đang ở trước thôn trang, dường như hắn đang chờ người.”
Bùi Ngọc Kiều đè lên vết thương của chàng.
Chàng nhíu mày.
“Tiếp tục nhìn.” Chàng phân phó.
Bùi Ngọc Kiều nhớ tới muội muội, muội muội vừa đi ra ngoài, chẳng lẽ là đi gặp Chu Dịch? Vì sao chứ? Nàng vội đứng lên: “Ta phải đi xem!”
Nàng bước chân đi.
Tư Đồ Tu kéo nàng: “Đi đứng lung tung, nàng biết phải đi đâu không? Nói là nói trước thôn trang, nhưng trước thôn trang đâu có nhỏ.” Chàng nói với Mã Nghị: “Tắt đèn lồng, ngươi dẫn đường.” Lại nhìn qua Trúc Linh, “Ngươi ở lại đây chờ chủ tử ngươi trở về, tránh gây ra nhiều tiếng động.”
Mã Nghị đồng ý.
Hắn đi ở phía trước, Tư Đồ Tu kéo Bùi Ngọc Kiều theo ở phía sau.
Tuy không có đèn lồng chiếu sáng nhưng vẫn thấy đường nhờ ánh trăng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Không điều tra được Chu Dịch muốn gì sao?”
Chàng nói: “Đừng lên tiếng, đi xem là biết.”
Đời trước, tuy Từ Hàm có qua lại với chàng nhưng chàng không rõ lắm chuyện phu thê bọn họ giày vò lẫn nhau, có lần Từ Hàm say rượu nói thì chàng mới biết, thì ra Bùi Ngọc Anh không thể sinh con, Từ Hàm thay nàng ấy gạt người trong nhà, vừa uống thuốc điều dưỡng vừa tìm cách giấu, nhưng không thể giấu được bao lâu, một năm sau, Bùi gia và Từ lão phu nhân biết.
Bùi Ngọc Anh tính tình hiếu thắng, nàng ấy ôm tất cả chuyện này lên người mình, nàng ấy chưa từng biểu hiện đau khổ, cũng chưa từng nói yêu thích Từ Hàm, đã vậy còn nói hòa ly, Từ Hàm phải chịu giày vò rất nhiều.
Sau khi Bùi Ngọc Kiều qua đời, Bùi Ngọc Anh chịu một cú sốc lớn, Từ Hàm ở cạnh chăm sóc nàng ấy, dần dần cứu vãn được tình cảm phu thê, sau đó sinh đứa con đầu tiên, đặt tên là Niệm Kiều.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có hiểu lầm gì đó, hoặc là có liên quan tới Chu Dịch.
Mã Nghị bỗng nhiên dừng bước lại.
Biết đã đến rồi, Bùi Ngọc Kiều nhìn về phía trước, nơi này có một cái hồ nhỏ do người trong thôn trang đào nuôi cá, ở phía đông còn dựng một ngôi nhà tranh, lúc này Bùi Ngọc Anh và Chu Dịch đang đứng trước nhà tranh. Hai người đứng đối mặt nhau, trong gió mơ hồ có tiếng Chu Dịch, “Nàng chịu tới gặp ta chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn có ta.”
Quá vô sỉ.
Bùi Ngọc Kiều siết tay, hận không thể đi tới bảo Chu Dịch cút ngay.
Đúng lúc này, Tư Đồ Tu lấy một tay che miệng nàng, một tay kéo nàng đến chỗ sâu hơn, nàng giật mình, không biết chàng muốn làm cái gì, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, xuyên qua lá cây mọc lung tung trước mặt, nàng nhìn thấy khuôn mặt Từ Hàm, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn bình thản, nhìn không ra vui buồn.
Môi nàng mở ra.
Chàng đè miệng nàng chặc hơn, đôi môi lướt tới tai nàng, “Nếu nàng muốn biết rõ thì đừng nhúc nhích.”
Nàng đứng yên lại.
Dựa vào lồng ngực vững chắc của chàng, tim nàng đập bịch bịch, lỗ tai dựng thẳng lên nghe hai người kia nói chuyện.
Chu Dịch nói: “Nàng không thể phủ nhận, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta không tin nàng không có chút tình cảm với ta. Bây giờ nàng vội vã muốn gả cho Từ Hàm, chẳng qua là vì muốn ta tức giận, đúng không? Ta đã nói với mẫu thân rồi, ta không muốn cưới Hứa Đại Mi, Ngọc Anh, chỉ cần nàng chờ một chút.”
Thì ra hắn ta hẹn nàng ấy tới là vì chuyện này, nhưng trong thư hắn nói là vì chuyện Bùi gia, nói Bùi Trăn có liên lụy đến vụ án gì đó. Nàng ấy lo lắng cho phụ thân nên muốn tới nghe xem hắn ta nói gì. Đương nhiên, về những chuyện khác, nàng ấy không hề muốn Chu Dịch xuất hiện ở trước mặt người nhà, nàng không có vấn đề gì, nhưng tỷ tỷ sẽ lo lắng.
Bùi Ngọc Anh tức giận nói: “Huynh có cưới Hứa Đại Mi hay không không có quan hệ gì với ta, Chu Dịch, huynh là phó chỉ huy sứ, chẳng lẽ không cần chút mặt mũi nào?”
Nàng ấy vẫn tuyệt tình như vậy, đôi mắt như chứa tất cả ánh sao lấp lánh làm cho ai nhìn thấy cũng nảy sinh ý chinh phục, Chu Dịch bực nàng ấy không thích mình, bực tính cách quyết đoán của nàng ấy, nhưng hắn ta không thể buông nàng ấy, kể cả khi hắn ta biết nàng ấy đính hôn với Từ Hàm, ban đêm hắn ta cũng nhớ nàng ấy.
Hắn ta đi về phía trước mấy bước, muốn chạm vào nàng ấy.
Bùi Ngọc Anh cảnh giác nói: “Chu Dịch, nếu huynh bước lên thì ta sẽ kêu cứu, ta có dẫn theo tùy tùng, mặc dù không có võ công cao bằng huynh, nhưng huynh không đánh không lại nhiều người như vậy.”
Nàng ấy không hề khuất phục.
Bùi Ngọc Kiều chợt cảm thấy xấu hổ, nàng quá mềm yếu so với muội muội. Nàng bị Tư Đồ Tu khi dễ cũng không đánh trả chút nào, nàng nghĩ tới là giận, mắt thấy một tay của chàng chẳng biết từ khi nào đã vòng quanh hông của nàng, nàng dùng sức bóp một cái, bóp ngay vết thương.
Dù chàng không sợ đau thì lúc này cũng không thể chịu được, đại khái đây gọi là xát muối lên vết thương, còn đau nhức hơn cả lúc bị nàng đâm, đau mà không thể lên tiếng, mặt Tư Đồ Tu lập tức trắng bệch.
Nhưng cánh tay vẫn cố chấp không buông.
Chu Dịch thấy Bùi Ngọc Anh lo liệu mọi thứ chu đáo thì rất tức giận, mục đích hôm nay hắn ta tới đây là làm Bùi Ngọc Anh cảm động, để nàng ấy quay lại.
Kiềm chế bực bội, hắn cố gắng dịu dàng nói: “Ngọc Anh, nàng còn nhớ chỗ này không? Năm ngoái chúng ta cùng nhau ngồi trước hiên ngắm sao, ta nói với nàng, tâm nguyện lớn nhất đời ta là được cưới nàng, bây giờ cũng giống vậy, chỉ cần nàng đồng ý thì ta lập tức thể trở về thuyết phục mẫu thân. Hai ta lại giống như trước đây, có được hay không? Ngọc Anh, ta biết nàng thích ta, cho nên mới để ý chuyện của Hứa Đại Mi, ta đã hiểu rõ, ta sẽ không nghe mẫu thân…”
Hắn ta nói lời yêu thương nồng nàn, Bùi Ngọc Kiều rất tức giận, sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy?
Vào lúc này, Tư Đồ Tu lặng lẽ bẻ gẫy một cành cây ném qua hướng Từ Hàm.
Chu Dịch nghe, quay đầu quát lên: “Ai ở đó?”
Tùy tùng đều ở bên cạnh nhà tranh, chắc chắn không có ai lại gần bụi cây.
Có người rình coi!