Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 37
Bùi Ngọc Anh kiêu ngạo từ nhỏ, nếu nàng ấy chướng mắt một người thì nàng ấy sẽ không muốn ngó ngàng gì tới người đó, huống chi là Từ Hàm mới gặp mặt vài lần, nàng ấy chẳng màng giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Không biết vì sao Từ công tử nói lời này? Ta tới làm khách, sao lại có hài lòng hay không?”
Cô nương thông minh như nàng sao không biết chuyến đi hôm nay có liên quan đến chuyện hai nhà kết thân?
Từ Hàm càng thấy lạ.
Chỉ là tính tình hắn cũng kiêu ngạo, kể cả năm đó phụ thân mất sớm, hai mẹ con bọn họ ở Từ gia chịu khi dễ thì hắn cũng chưa bao giờ cúi đầu. Nhục nhã đó, đau khổ đó ở trong thân thể nhỏ nhắn của hắn biến thành động lực to lớn, sau đó hắn chăm chỉ học hành mới được Trương coi trọng rồi nhận làm đệ tử, bây giờ lúc Từ gia nhắc tới hắn đã không còn người nào khinh hắn.
Bị nàng ấy đối xử lạnh lùng, Từ Hàm theo bản năng bực bội, thiếu chút nữa phất tay áo bỏ đi.
Nhưng hắn chợt nhớ tới dáng vẻ nàng ấy nhắm mắt nằm nghiêng trong xe ngựa, một khắc kia, nàng ấy mềm yếu bất lực như hoa rơi, hắn đỡ nàng ấy mà tim đập như nổi trống, thậm chí hắn còn hy vọng thời gian lúc đó có thể ngừng lại, nàng ấy cứ dựa vào hắn như vậy, hương thơm nồng nàn ấm áp thấm vào ngực. Hắn thích một Bùi Ngọc Anh kiêu ngạo, cũng thích một Bùi Ngọc Anh yếu đuối như vậy.
Hơn hai mươi năm hắn ở Tô Châu, mỹ nhân Tô Châu danh chấn thiên hạ, nhưng hắn chưa từng có ý trung nhân, có thể là hắn không thích dung mạo tuyệt trần, cũng không thích giọng nói ngọt ngào như bơ.
Bây giờ khó lắm mới coi trọng một người, chẳng lẽ cứ bỏ như vậy sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu là hắn thấy Bùi Ngọc Anh xoay người muốn đi, hắn kéo nàng ấy lại.
Bùi Ngọc Anh bị dọa cho giật mình.
Bên người còn có nha hoàn, hơn nữa chỗ này rất gần phòng chính, bọn họ đang ở dưới mái hiên phòng bên cạnh.
Sao hắn dám?
Sắc mặt Bùi Ngọc Anh trầm xuống, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Xin Từ công tử tự trọng!”
Từ Hàm không buông tay mà nắm chặc tay nàng ấy, “Nếu nàng không cho ta một lý do thì Từ mỗ cũng bất chấp dù cho có làm thái phu nhân hiểu lầm.”
“Huynh muốn lý do gì?” Bùi Ngọc Anh giận dữ.
“Nàng tự biết.” Từ Hàm nhìn chằm chằm vào mắt của Bùi Ngọc Anh, hắn bình tĩnh nói: “Nàng biết.”
Bùi Ngọc Anh vừa thẹn vừa giận.
Ý của hắn là mình từng coi trọng hắn, sao bây giờ bỗng nhiên thay đổi.
Hắn thật sự nhìn ra được sao?
Khuôn mặt cô nương từ từ đỏ, mặc dù giận dữ nhưng lại có thêm vẻ đẹp không nói nên lời.
Từ Hàm thấy mình quá cứng rắn rồi, cứ tiếp tục như vậy, không chừng Bùi Ngọc Anh sẽ không nói lý do, hắn im lặng một lát rồi từ từ nói: “Lần trước nàng không phân tốt xấu đánh ta một bạt tai, lần này… Coi như vì ân tình này mà nàng nói lý do cho ta biết, ta ghét không rõ ràng.”
Giờ khắc này, đôi mắt phượng của hắn đặc biệt chăm chú nhìn Bùi Ngọc Anh, giống như đứa trẻ đang chờ câu trả lời.
Trong mắt Bùi Ngọc Anh lại hiện lên giễu cợt, nàng ấy nhớ lại Chu Dịch, hắn ta luôn miệng nói thích nàng ấy, nhưng trong nháy mắt lại đi trêu chọc Hứa Đại Mi, đúng là nam nhân, chỉ biết đung đưa trái phải làm người ta chán ghét. Bây giờ hắn muốn biết lý do thì nàng ấy sẽ nói, “Sao huynh không đi hỏi Hà cô nương? Nàng ta và huynh có tình cảm tốt mà.”
“Biểu muội?” Từ Hàm ngẩn ra, sao lại có liên quan tới Hà Thục Quỳnh? Lẽ nào nàng ta nói gì đó?
Nhìn hắn chỉ có ngạc nhiên mà không có một chút chột dạ, Bùi Ngọc Anh nhớ tới khi đó hỏi Chu Dịch chuyện ngọc bội, hắn nói dối thế nào cũng không tránh được ánh mắt của nàng ấy, nhưng Từ Hàm lại vô tư như thế, dường như đúng là không ngờ tới. Đôi mày thanh tú của Bùi Ngọc Anh nhíu lại nhưng buông ra rất nhanh, nếu Từ Hàm thật sự trong sạch thì sao Hà Thục Quỳnh lại nói vậy?
Chắc chắn là hắn đã làm sai điều gì.
“Từ công tử, ta đã nói cho huynh biết rồi, huynh buông tay ra.” Bùi Ngọc Anh lãnh đạm nói.
Từ Hàm biết nếu bỏ qua chuyện này thì Bùi Ngọc Anh sẽ đi rất xa, mình và nàng ấy không còn khả năng gì nữa.
Nghĩ đến đây là thấy tiếc nuối, hắn trực tiếp kéo nàng ấy đến chính phòng.
Bùi Ngọc Anh sợ ngây người, dùng sức lực cả người để đứng lại, nàng ấy hô lên: “Huynh điên rồi, huynh muốn làm cái gì?”
“Không phải nàng nghi ngờ ta và biểu muội có gì đó sao?” Từ Hàm nhướng mày, “Đi nhìn cho rõ ta và biểu muội có quan hệ gì?”
“Huynh…” Bùi Ngọc Anh là người quyết đoán mà cũng bị hắn dọa sợ, sao có thể nói loại chuyện này trước mặt mọi người? Lẽ nào hắn muốn lại chính phòng đối chất với Hà Thục Quỳnh? Nàng ấy khó có thể tưởng tượng đây là tình cảnh gì, nàng ấy nhỏ giọng nói, “Huynh đừng xúc động, ta chỉ là…”
Không để cho nàng cơ hội thở dốc, Từ Hàm hỏi: “Vậy nàng tin tưởng ta sao?”
Bùi Ngọc Anh im lặng.
Từ Hàm híp mắt lại, hắn nghĩ nàng thật sự cố chấp, hắn buông tay nàng ra rồi nói với nha hoàn bên cạnh: “Gọi biểu muội ra, nói là Bùi nhị cô nương mời, đừng để người khác nghe.”
Nha hoàn lĩnh mệnh đi.
Bùi Ngọc Anh ngẩn người, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
Từ Hàm nói: “Nàng muốn biết rõ ràng thì nàng biết phải làm sao rồi đó.”
Hắn xoay người đi vào phòng bên cạnh.
Hà Thục Quỳnh nghe nói là Bùi Ngọc Anh mời thì trong lòng nàng ta khá đắc ý, e rằng Bùi Ngọc Anh đã nghi ngờ, đến lúc đó mình lại gây xích mích vài câu, dựa vào tính tình Bùi Ngọc Anh thì sẽ chán ghét Từ Hàm, đương nhiên sẽ không còn muốn gả cho hắn. Nàng cười tủm tỉm đi tới, thoải mái ung dung.
Thấy Hà Thục Quỳnh mang tư thế của người thắng cuộc tới, Bùi Ngọc Anh nhíu mày lại nói: “Hà cô nương, ta có chuyện muốn xin chỉ bảo.”
“Nói xin chỉ bảo là nói quá rồi.” Hà Thục Quỳnh khẽ cười nói, “Có điều nếu giúp được thì ta sẽ không từ chối.”
“Cô và Từ công tử là hai bên có tình?” Bùi Ngọc Anh hỏi gọn gàng dứt khoát, nếu Từ Hàm chưa từ bỏ ý định thì nàng phải hỏi rõ ràng, mắc côn sau này lại dây dưa.
Hà Thục Quỳnh đỏ mặt, “Sao nhị cô nương lại nói ra lời này? Ta và biểu ca…”
“Không phải cô nói không ai có tình cảm tốt bằng hai người sao? Ta thật tò mò, nếu như thế thì sao hắn không cưới cô?”
Hà Thục Quỳnh cầm khăn che mặt lại, “Chúng ta là cô nương, sao có thể nói thẳng thừng như vậy? Mặc dù ta và biểu ca là thanh mai trúc mã, nhưng chúng ta chưa bàn chuyện cưới gả, chúng ta chỉ là tình huynh muội. Biểu ca rất tốt với ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này… Thật ra ta rất hy vọng biểu ca có thể tìm một người giống như nhị cô nương vậy đó.”
Thật là nói như đúng rồi vậy.
Từ Hàm đứng ở phòng bên cạnh không nhịn được nữa, hắn từ bên trong đi ra, “Hà Thục Quỳnh, không ngờ cô hèn hạ như vậy.”
Biểu ca vẫn luôn mến mộ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, Hà Thục Quỳnh sợ đến mức lùi lại vài bước rồi té trên mặt đất, nàng ta nghẹn ngào nói: “Sao biểu ca lại ở đây?”
“Là ta mời cô tới, có điều mượn danh nhị cô nương mời.” Từ Hàm nhìn thẳng nàng ta, “Lời cô vừa nói, ngay trước mặt ta, lập lại lần nữa!”
“Biểu ca…” Hà Thục Quỳnh sợ đến khóc lên, ngỡ ngàng thất thố, toàn thân run rẩy.
Nàng ta biết lần này bại lộ thì chắc chắn Từ Hàm sẽ chán ghét nàng ta. Sao nàng ta lại ngu ngốc như vậy? Với tính tình của Bùi Ngọc Anh, nàng ấy tuyệt đối sẽ không chủ động mời nàng ta. Đúng rồi, nàng ta sơ suất quá, cứ cho rằng mình nắm chắc phần thắng.
Bây giờ tất cả đã muộn, nàng ta đờ người ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, người mà nàng ta làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Từ Hàm nói: “Ta không ngờ cô có mưu tính như vậy, trước đó ta nghĩ cô yêu thích ta thì ta chỉ cần lạnh nhạt là được. Cô là nữ nhi sẽ hiểu ý nghĩ của ta. Trên thực tế, dì đã từng nhắc tới, ta đã từ chối luôn lúc đó, cô biết ta không muốn cưới cô. Bây giờ cô lại làm bẩn thanh danh của ta, sau này cô đừng đến đây nữa, tuy dì có ân với ta, nhưng ta với cô, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Hắn nói lời này rất tuyệt tình, không chút kiêng kị có người ngoài đang ở đây. Dù sao thì Hà Thục Quỳnh vẫn là một cô nương, sao mà chịu nổi những lời này, nàng ta cảm thấy những giống như thanh đao sắt bén cắt nàng ta thành những mảnh nhỏ, nàng ta là a một tiếng rồi đứng lên che mặt chạy.
Bùi Ngọc Anh làm người đứng xem, tuy có chút xấu hổ nhưng cũng có chút hả hê.
Nếu không làm thế thì mình thật sự bị Hà Thục Quỳnh tính kế rồi.
Vừa rồi nàng ta té nhào trên đất, vẻ mặt sợ hãi lại chột dạ, rõ ràng những lời trước đó đều là nói bậy. Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Hà Thục Quỳnh, Bùi Ngọc Anh khẽ thở dài. Nữ nhi si tình, chỉ hận hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Cô nương vẫn nên đừng rơi vào lưới tình thì hơn, dù sao không ai biết ngày nào nam nhân sẽ thay đổi.
Thật sự thì người chung tình như phụ thân rất ít.
Nghĩ đến đây thì ý hả hê biến mất, Bùi Ngọc Anh nói với Từ Hàm: “Trước đây ta hiểu lầm, xin lỗi.”
“Nàng đã xin lỗi ta hai lần rồi. Ta hy vọng không có lần thứ ba.” Từ Hàm nhìn nàng.
Bùi Ngọc Anh không biết trả lời như thế nào.
Từ Hàm nói: “Nàng vào đi, nếu không…Thái phu nhân sẽ phát hiện…” Hắn nói từng từ: “Ta không muốn có chuyện bất ngờ nữa.”
Nam nhân hơi cúi thấp đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Hắn muốn nhanh chóng cưới nàng ấy, muốn nàng ấy đến Từ gia ở.
Độc thân lâu rồi, bỗng nhiên khát khao có sự thân thiết.
Bùi Ngọc Anh hơi đỏ mặt, nàng ấy ừ một tiếng rồi đi nhanh, trên đường đi còn dặn nha hoàn bên cạnh, “Nếu tổ mẫu thì nói, không hỏi cũng không sao.”
Bọn nha hoàn đều hé miệng cười gật đầu đồng ý.
Hà Thục Quỳnh bỗng nhiên đi về, sớm có hạ nhân đã báo chuyện này với Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân biết được thì sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh lại cười nói với thái phu nhân và Mã Thị: “Muội muội ta có việc nên gọi Thục Quỳnh về rồi.” Nàng nhìn Bùi gia cô nương, “Nó nói sau này có cơ hội sẽ chơi cùng các con. Các con có qua lại với cô nương Thẩm gia, nó cũng vậy, có lẽ sẽ nhanh gặp nhau thôi.”
Chỉ có Bùi Ngọc Anh biết chuyện gì xảy ra, hai người khác không biết.
Tới giờ thân, Bùi gia chào đi về.
Từ lão phu nhân hỏi Từ Hàm: “Thục Quỳnh hồ đồ như vậy?”
“Đúng vậy, con đã nói sau này nàng ta đừng tới nữa.”
Từ lão phu nhân thở dài, Hà Thục Quỳnh hồn nhiên ngây thơ, Từ lão phu nhân khá thích nàng, nhưng con trai mình không thích thì bà ta cũng không nỡ ép, ai ngờ đến cuối cùng lại rơi vào kết quả này, sau này bà ta biết ăn nói với muội muội như thế nào đây? Bà ta muốn nói con trai đừng tuyệt tình như vậy, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt lạnh lẽo của nó, cuối cùng bà ta không nói được ra lời, có lẽ là qua một thời gian ngắn, đến khi Từ Hàm cưới Bùi Ngọc Anh rồi thì chấp niệm của Hà Thục Quỳnh sẽ biến mất, lúc đó hai nhà sẽ không còn xấu hổ, mâu thuẫn gì cũng không thể hóa giải trong một ngày.
Lúc này Bùi Ứng Hồng đang cầm binh thư vừa mới mượn xem, hắn ta khen Từ Hàm không dứt miệng: “Tổ mẫu, Từ công tử thật sự là bác học đa tài hiếm gặp!”
“Bắt người tay ngắn.” (Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn-hatdao3quatao.wordpress.com) Thái phu nhân nhìn hắn ta cười nói, “Nhìn con xem, chỉ một quyển sách là mua được con.”
Mã Thị cũng cười: “Có điều con thấy Từ gia không tệ.”
Thấy ai cũng khen không dứt miệng, Bùi Ngọc Kiều lại lo lắng, nàng nhớ tới lời nói hôm nay của Hà Thục Quỳnh, tất nhiên là muội muội không chịu gả, đến lúc đó nói với tổ mẫu, tổ mẫu thương muội muội nên sẽ không gả muội muội cho Từ Hàm. Ai ngờ vừa đến tháng năm là Từ gia tới cầu thân, thái phu nhân bàn trước với lão hầu gia rồi mới bàn với Bùi Trăn, đương nhiên ai cũng đồng ý, chỉ còn thương lượng ngày tốt nữa là xong.
Mà Bùi Ngọc Anh không hề phản đối.
Bùi Ngọc Kiều mở to mắt nhìn ác mộng bắt đầu, nàng lo lắng đến mức tối nào cũng không ngủ được, sáng thức dậy cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Trúc Linh sốt ruột đi mời đại phu, nàng ấy nói với Bùi Ngọc Kiều: “Là do trời nóng quá sao? Gần đây không có mưa, nhưng cô nương cứ như vậy… Vài ngày nữa còn phải đi xem thuyền rồng đó, cứ như vậy sao được?”