Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 36
Mùa hè nóng bức mà lá cây phía xa vẫn xanh mướt như cũ, Hà Thục Quỳnh đi từ bên đó tới, bước chân nhẹ nhàng, hai ba bước là tới phòng chính.
“Vân Hà, rót trà lạnh cho ta. Nóng chết ta rồi.” Nàng ta tùy ý sai bảo nha hoàn giống như bản thân nàng ta là người Từ gia.
Từ lão phu nhân giật mình, dù sao thì Hà Thục Quỳnh cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, luôn có lễ nghi đầy đủ, có lẽ là do nóng quá nên tính tình trở nên tùy tiện.
“Thục Quỳnh, mau tới chào thái phu nhân, Nhị phu nhân và mấy vị cô nương Bùi gia.” Từ lão phu nhân nhìn thái phu nhân cười xin lỗi, “Thục Quỳnh là nữ nhi của muội muội ta.”
Hà Thục Quỳnh cười rộ lên: “Dì, con biết cô nương Bùi gia, đã gặp vài lần rồi.” Nàng ta thi lễ với thái phu nhân và Mã Thị, sau đó thân thiết tới cạnh ba cô nương Bùi gia, “Không ngờ các cô tới đây, nếu biết thì ta đã sớm tới đón mọi người rồi.”
Từ lão phu nhân thấy nàng ta thân thiết với ba vị cô nương thì khá là vui mừng: “Lát nữa con ngồi cạnh các nàng đi.”
Hà Thục Quỳnh gật đầu uống trà lạnh.
Thái phu nhân nói với Từ lão phu nhân, “Ta biết ngôi nhà này, trước kia đây là Tần gia, Tần lão gia thanh liêm, làm quan hơn ba mươi năm quan mà vẫn ở chỗ này. Người khác khuyên ông ấy dời chỗ mà ông ấy không chịu, còn nói có tình cảm, hơn nữa ở đây thanh tịnh, không khí thoáng mát, là nơi phúc địa, không ngờ cuối cùng nhà bà lại ở đây.”
Từ lão phu nhân vui vẻ cười híp mắt nói: “Tần lão gia cáo lão hồi hương trở về Tô Châu, ông ấy là đồng môn của Trương đại nho, ông ấy biết hai mẹ con chúng ta muốn vào kinh thành nên mới nhường ngôi nhà này.”
“Thì ra là như thế.” Thái phu nhân hỏi, “Ta thấy có sửa chữa lại?”
“Đúng vậy. Lúc trước sửa sang lại vài gian phòng rồi mở rộng ra thêm. Dù sao Hàm nhi đã lớn rồi, không thể làm con dâu tủi thân được. Mấy ngày nay ta còn đi cửa hàng đặt không ít đồ dùng trong nhà, chờ làm xong sẽ dọn vào.”
Nghe bà ta nói thế, thái phu nhân lại tươi cười: “Bà đúng là hiểu lòng người.”
Bùi Ngọc Kiều nghe những lời này thì nghĩ Từ lão phu nhân nhìn không tệ mà, nhưng vì sao đời trước muội muội lại thê thảm như vậy? Nghe Trạch Lan nói, mọi chuyện đều do muội muội lo liệu, lão phu nhân không quản bất cứ chuyện gì. Thảo nào có lần đi Từ gia, nàng thấy muội muội đang uống thuốc, hỏi bệnh gì thì muội muội không nói, chỉ nói qua loa là bệnh bình thường.
Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là mệt.
Nàng nhíu mày.
Hà Thục Quỳnh đứng lên: “Dì, con dẫn các nàng ra lương đình chơi đánh bài, ngắm hoa, sẵn tiện hóng mát luôn.”
Từ gia không giàu có bằng hầu phủ nên không dùng nổi khối băng giảm nhiệt.
Từ lão phu nhân đồng ý.
Vài cô nương theo Hà Thục Quỳnh ra bên ngoài.
Chim tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, Từ gia cũng giống vậy, nơi này nhìn không lớn, nhưng vì Tần lão gia đã ở mấy chục năm nên núi giả hành lang đều có, ở phía đông nam còn đào một cái hồ nhỏ trồng vài bụi hoa sen. Lúc này nụ hoa màu hồng vươn lên từ lá màu xanh, nhìn rất đáng yêu.
Lương đình nằm cạnh hồ sen, bên dưới sáu mái cong treo chuông đồng, chỉ là không có gió nên hoàn toàn yên tĩnh.
Bùi Ngọc Họa dựa trên lan can cười nói: “Còn có cá nữa kìa, cá chép hả?”
“Cá này do biểu ca lấy từ chỗ khác tới, nó là cá chép koi, cô nhìn kĩ sẽ thấy nó không giống cá chép, đầu cá chép koi nhỏ hơn.” Hà Thục Quỳnh vừa giải thích vừa nhìn lướt qua Bùi Ngọc Anh.
Bùi Ngọc Anh không qua đây xem, nàng ấy đứng cách đây không xa nhìn mái hiên lương đình. Bùi Ngọc Anh hơi ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài.
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy mà cũng làm tao nhã đẹp mắt. Hà Thục Quỳnh nhớ tới lời mẫu thân nói với mình: “Con đã biết biểu ca con coi trọng Bùi nhị cô nương thì tốt. Con không phải không biết, chỉ bằng quan hệ giữa hai nhà chúng ta, nếu nó có ý với con thì đã sớm xin cưới con rồi, sao phải đợi tới bây giờ? Con ngoan, nương sẽ chọn cho con một người tốt hơn.”
Trên đời này làm sao có nam nhân nào làm người động lòng hơn Từ Hàm?
Nàng ta đợi hắn đã bao nhiêu năm rồi, từ lần đầu tiên thấy hắn năm chín tuổi là nàng ta đã thích hắn. Bùi Ngọc Anh là cái gì chứ? Không làm gì cả mà tự nhiên cướp tim của hắn?
Sao nàng ta có thể cam tâm?
Nàng ta nắm chặc tay trong tay áo, hận không thể đẩy Bùi Ngọc Anh xuống hồ. Nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn biểu ca sẽ không để ý đến nàng ta nữa, mà cách này không thích hợp đối phó với loại cô nương kiêu ngạo như Bùi Ngọc Anh, ngược lại còn biến khéo thành vụng.
Nàng ta hơi thẳng người ngồi xuống lương đình rồi phân phó nha hoàn: “Gọi đầu bếp làm lương cao, lấy hạt sen làm nhân.” Nàng ta cười với Bùi Ngọc Họa, “Đầu bếp nhà biểu ca làm món này rất ngon, ta và biểu ca đều rất thích ăn, các cô thích ăn nhân gì?”
“Nhân đậu.” Bùi Ngọc Họa thấy nàng ta nhiệt tình thì không khách khí.
Lông mày Bùi Ngọc Anh hơi nhướng lên.
Vì sao mới một lát mà Thục Quỳnh nhắc tới Từ Hàm hai lần?
Lòng của thiếu nữ vẫn luôn nhạy cảm, huống chi vừa rồi Từ Hàm đứng ở cửa cười với nàng ấy, rõ ràng là liếc mắt đưa tình, không phải nàng ấy không cảm giác được tâm ý của hắn, thậm chí một khắc kia nàng ấy còn mặt đỏ tim đập.
Nhưng mà lúc này Bùi Ngọc Anh bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
Thấy Bùi Ngọc Anh không nói lời nào, Hà Thục Quỳnh hỏi: “Nhị cô nương, cô thích nhân gì?”
“Sao cũng được.” Bùi Ngọc Anh thản nhiên nói, “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
“Ôi! Tiếc quá! Ta và biểu ca thích ăn đồ ngọt nhất, bây giờ trời đang nóng, không mát mẻ như mùa xuân và mùa thu, ước gì mỗi ngày đều có bánh ngọt đặt trên bàn. Ngon vậy mà cô không thích ăn.” Hà Thục Quỳnh cười vô cùng hồn nhiên ngây thơ, “Hay là cô thích ăn vị mặn? Vị mặn có mỡ heo và muối, cô ăn không?”
Bùi Ngọc Anh ngước mắt nhìn nàng ta.
Hai mắt Hà Thục Quỳnh cong cong như hình mặt trăng.
Tính tình nàng ta khá giống Bùi Ngọc Họa, không ngây thơ như Bùi Ngọc Kiều, lại không kiên cường như mình, Bùi Ngọc Anh nói: “Được. Ta ăn vị mặn.”
Hà Thục Quỳnh cười nói được rồi phân phó hạ nhân đến phòng bếp.
Chỉ một lát là phòng bếp bưng thức ăn đến, hai mâm lương cao óng ánh trong suốt, một mâm ngọc cao vị mặn, có một mâm để trái cây được cắt và trang trí.
Bùi Ngọc Họa cầm một khối bánh bỏ trong miệng, nàng ta hơi nheo mắt lại: “Không tệ. Lương cao này không kém gì lương cao do hầu phủ chúng ta làm.” Nàng ta nhìn Bùi Ngọc Kiều, “Đại tỷ, hôm nay con sâu tham ăn của tỷ sao vậy? Sao còn chưa ăn?”
Không trách được Bùi Ngọc Kiều, bây giờ cả tâm trí nàng đều đặt vào chuyện của muội muội và Từ Hàm, ngay cả nói cũng không muốn nói, còn ăn, đương nhiên là không muốn ăn.
Bùi Ngọc Họa đã nói thì nàng không muốn ăn cũng phải cầm một khối bánh ăn.
Bùi Ngọc Anh ăn lương cao.
“Lát nữa chúng ta chơi đánh bài.” Hà Thục Quỳnh cười nói, “Trước đây nghe Thời Quang nói nàng đánh bài với các cô thắng rất nhiều bạc.”
“Đúng vậy, Thẩm cô nương thật lợi hại.” Bùi Ngọc Họa bĩu môi nhìn Bùi Ngọc Kiều, “Có điều chỉ hay thắng đại tỷ, hôm nay lại đánh bài, có lẽ hà bao của đại tỷ sẽ trống rỗng luôn.”
“Vậy cũng chưa chắc, ta chơi cái này không được, tuy rằng biểu ca dạy ta rất nhiều nhưng ta chơi không tốt.” Hà Thục Quỳnh cười như tiếng chuông bạc, “Cái gì biểu ca ta cũng biết. Cờ vây, cờ vua, ta đều học từ hắn, hắn nhường ta nhiều nước cờ mà ta cũng thua à.”
Nói tới nước này thì Bùi Ngọc Họa cũng phát hiện không ổn, nàng ta nhíu nhíu mày trêu chọc: “Cô trước biểu ca sau biểu ca, tình cảm thật là tốt. Chẳng lẽ cô hay tới đây? Nhìn cô có vẻ rất quen thuộc.”
“Đương nhiên, hai người chúng ta lớn lên cùng nhau, không ai có tình cảm tốt như chúng ta.” Hà Thục Quỳnh cười hì hì, nhưng đôi mắt lại rất nghiêm túc.
Đôi mắt lấp lánh nước, giống như chứa cả đời thâm tình.
Bùi Ngọc Kiều nhìn, suýt chút nữa nghẹn lương cao, nàng ngẩn người nhìn Hà Thục Quỳnh chằm chằm, dù nàng ngốc thì nàng cũng thấy kì lạ, chẳng lẽ Hà Thục Quỳnh có tư tình gì với Từ Hàm? Cho nên đời trước tình cảm phu thê muội muội mới không tốt? Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy, bây giờ Hà Thục Quỳnh thể hiện ra như vậy là tốt nhất, muội muội thông minh sẽ nghe hiểu lời nàng ta, sau đó muội muội sẽ không gả cho Từ Hàm.
Gánh nặng trong lòng nàng như được trút bỏ.
Bùi Ngọc Anh giống như không nghe thấy gì, nàng ấy ung dung thong thả ăn ngọc cao, nhưng có thể cảm nhận ý lạnh đang tỏa ra từ người nàng ấy.
Bọn hạ nhân cầm bài diệp tử tới, bốn người chơi một lát. Đến bữa trưa, Từ lão phu nhân cho người gọi các nàng đi ăn cơm. Trên đường gặp bọn Từ Hàm từ thư phòng qua đây. Vẫn giống như trước, ánh mắt của hắn lại rơi vào mặt Bùi Ngọc Anh, phảng phất như nhìn mãi không đủ, chỉ là lúc này Bùi Ngọc Anh không đỏ mặt, nàng hơi nhíu mày nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia tràn đầy khinh thường.
Loại ác cảm này giống như một thanh đao đâm về phía Từ Hàm.
Hắn hơi ngẩn ra, không hiểu sao Bùi Ngọc Anh lại thế.
Lẽ nào mẫu thân… Sẽ không, mẫu thân đã đồng ý cho hắn cưới Bùi Ngọc Anh, nếu không sẽ không tốn tâm tư đi hỏi thăm. Lần trước ở Đậu gia, ý của thái phu nhân là nếu có người hợp ý thì gả Bùi Ngọc Anh trước Bùi Ngọc Kiều cũng được, vì thế hôm nay nhà hắn mới mời Bùi gia tới đây.
Cuối cùng là vì sao?
Chân mày hắn nhíu lại, không có cách nào không để ý chuyện này.
Mấy vị nữ quyến ngồi chung một bàn, Từ gia vì chiêu đãi các nàng mà tốn không ít tâm tư, thức ăn rất tinh xảo, thanh đạm, thích hợp ăn vào mùa hè.
Thái phu nhân có thể cảm giác được thành ý của Từ lão phu nhân. Nếu Từ gia tới cầu thân thì hơn phân nửa là lão hầu gia và Bùi Trăn sẽ đồng ý, như vậy hôn sự này coi như đã định, hơn nữa Từ gia đơn giản, chái gái thứ hai gả tới sẽ không quá vất vả. Mặc dù ít người, nhưng nếu Anh nhi có thể khai chi tán diệp cho Từ gia thì chưa chắc không bằng nhà quyền quý.
Một ngày trôi qua.
Thái phu nhân càng nghĩ càng thấy tốt.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng nói cười với Từ lão phu nhân, không có chuyện “Ăn không nói.” lạnh tanh kia.
Bùi Ngọc Anh thấy bọn họ nói chuyện với nhau, lại nghĩ đến ám chỉ của Hà Thục Quỳnh, tâm tư nàng ấy không yên, nếu thái phu nhân đồng ý thì nàng ấy phải làm thế nào? Nàng ấy sẽ không đồng ý, nàng ấy bước ra bên ngoài, đứng ở dưới mái hiên nhìn ra cửa, trước khi tới còn có tâm trạng vui vẻ, nhưng bây giờ không vui chút nào.
Phía sau có tiếng gọi, trầm thấp lại có chút khàn khàn: “Bùi Nhị cô nương.”
Là Từ Hàm.
Thân thể Bùi Ngọc Anh hơi căng thẳng, nhưng nàng ấy không muốn trốn tránh nên xoay người nói: “Từ công tử.”
Nam nhân mặc áo mùa xuân màu lục, gương mặt tuấn mỹ, trên người có sự chính chắn và hờ hững không nên có ở thiếu niên, đây là điểm nàng ấy thích, nhưng nàng ấy cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đôi mắt Bùi Ngọc Anh bình tĩnh không chút gợn sóng.
Từ Hàm đi thẳng vào vấn đề: “Bùi Nhị cô nương, cuối cùng là vì lý do gì mà bỗng nhiên cô nương bất mãn với Từ mỗ?”