Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 38
Bùi Ngọc Kiều nghĩ bây giờ nàng đâu có lòng đi xem thuyền rồng nữa, nàng đang rất lo lắng cho muội muội, xem cái gì mà xem, không muốn xem thì đương nhiên là không quan tâm.
“Có lẽ là nóng quá, không cần mời đại phu, uống nhiều nước là được.” Nàng biết là do lòng mình lo lắng quá nên vậy, bởi vì thân thể nàng rất tốt, ít khi sinh bệnh. Nàng dặn Trúc Linh: “Lát nữa hấp cho ta một lồng sủi cảo, ngâm trà thảo dược nhiều chút, ta sẽ uống hết.”
Trúc Linh do dự nói: “Nhưng mà mụn nước to như vậy…cô nương không khó chịu sao?”
Mụn nước nổi ở môi dưới sẽ ảnh hưởng tới ăn uống.
Bùi Ngọc Kiều nhìn vào cái gương nhỏ được khắc hoa lê xung quanh, đúng là rất to, nhìn rất chướng mắt, nhưng có mời đại phu cũng vô dụng thôi. Đời trước nàng từng bị thế này, đại phu xem xong không cho thuốc gì cả, chỉ dặn là ăn uống thanh đạm, hơn nữa nàng không muốn uống thuốc, đắng lắm.
“Không có gì đâu, chỉ cần không húp cháo thì sẽ không đụng trúng môi.”
Trúc Linh thấy nàng đã quyết định thì không nói nữa. Bùi Ngọc Kiều tới phòng chính thỉnh an, thái phu nhân lo lắng hỏi han, còn gọi Hồ ma ma lấy một lọ mỡ cho nàng.
Thoa một ít là thấy thoải mái hơn nhiều.
Bùi Ngọc Anh đưa tay sờ trán nàng, “Chắc là tỷ trúng nắng rồi, nhìn mặt tỷ hơi đỏ kìa.”
“Phơi nắng.” Bùi Ngọc Kiều nhìn muội muội mà lòng đau khổ. Khi biết Từ gia cầu hôn là nàng lập tức đi tìm thái phu nhân và Bùi Trăn, nhưng bọn họ cho rằng nàng là đứa trẻ ngây thơ nên không coi là chuyện to tát gì, dù sao điều kiện của Từ Hàm hơn người, mà bọn họ đã cân nhắc kĩ càng nên càng không thể chỉ vì Bùi Ngọc Kiều mà từ chối.
Đáng thương nàng không thể nói ra sự thật, cuối cùng đành không công, chỉ là không ngờ muội muội cũng đồng ý, đúng là không ngờ.
Nàng có rất nhiều lời muốn nói với muội muội, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Đại khái là vì vậy nên nổi mụn nước đi.
Từ phòng chính đi ra, Bùi Ngọc Anh cùng nàng tới Vọng Xuân Uyển, đi dạo một vòng thì thấy sáng sủa sạch sẽ. Nàng ấy gật đầu, lấy một cái hà bao ra rồi nói: “Muội làm vào mấy ngày trước, bây giờ mới đầu thu, đến Tết Đoan Ngọ tỷ nhớ mang vào.” Năm nào Bùi Ngọc Anh cũng làm một hai cái cho nàng đuổi trùng trừ tà.
Đường may hà bao ngay ngắn, mặt trên thêu hoa sống động, Bùi Ngọc Kiều nhìn nhìn rồi bỗng nhiên rơi nước mắt.
Không bao lâu nữa là muội muội thành thân mà nàng không giúp được gì.
Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên, nàng ấy vội ôm bả vai nàng: “Tỷ làm sao vậy, tỷ tỷ? Đang yên đang lành tỷ khóc cái gì?”
Nàng càng khóc dữ dội hơn.
Bùi Ngọc Anh nhớ tới mấy ngày trước Bùi Ngọc Kiều cằn nhằn không muốn nàng ấy gả cho Từ Hàm, lúc đó nàng ấy không để ý, chẳng lẽ bây giờ tỷ tỷ khóc là vì chuyên này? Thực sự là kỳ lạ, nàng ấy nghĩ đến cùng là vì sao mà tỷ tỷ lại không ưa Từ Hàm như vậy? Nàng ấy cho bọn nha hoàn lui ra rồi nhỏ giọng hỏi: “Tỷ đang lo lắng chuyện muội thành thân?”
Nàng gật đầu.
“Đúng là đứa ngốc!” Bùi Ngọc Anh ôm nàng vào trong ngực, “Lẽ nào con mắt nhìn người của tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân không bằng tỷ? Thật không biết tỷ đang suy nghĩ cái gì?”
Bùi Ngọc Kiều không kìm được nghẹn ngào nói: “Hắn có gì đó với Hà cô nương.”
Bùi Ngọc Anh nói: “Là Hà cô nương tự mình đa tình.” Nàng ấy nói chân tướng với Bùi Ngọc Kiều, nàng thấy ngạc nhiên, nhưng ấn tượng từ đời trước của nàng với Từ Hàm rất tệ, nàng lại nói, “Sau này hắn sẽ lấy tiểu thiếp.”
“Sao tỷ biết?”
“Hắn không phải là người tốt, biết muội không thể sinh con…”
“Không thể sinh con?” Bùi Ngọc Anh giật mình nâng mặt nàng lên, nàng ấy lo lắng nói, “Tỷ bị ma ám? Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?”
Quả nhiên là sợ nàng điên rồi, Bùi Ngọc Kiều vội nói: “Là…là tỷ thấy ác mộng.” Thật sự là vậy, sau khi biết bọn họ định thân thì tối nào nàng cũng gặp ác mộng. Trong mộng, muội muội và Từ Hàm không nói lời nào, bằng mặt không bằng lòng, nàng hỏi muội muội, muội muội không nói gì với nàng. Trong mộng âm u không có một màu sắc nào, giống như mây đen bao phủ tất cả làm người ta không thở được.
Bùi Ngọc Anh thở phào một hơi, “Tỷ thật khờ, ngay cả mơ cũng tin, mơ là trái ngược sự thật. Tỷ xem, thân thể muội khỏe mạnh, làm sao không sinh được con?”
Đúng rồi, đời này muội muội không ngã vào hồ nên có thể sinh con, nhưng điều này không có nghĩa là Từ Hàm tốt, nàng buồn buồn nói: “Cho dù là mơ thì hắn cũng cưới tiểu thiếp.”
“Nếu muội không sinh được thì tất nhiên người ta phải cưới tiểu thiếp rồi.” Bùi Ngọc Anh buồn cười, lại thấy tỷ tỷ ủ rũ, nàng ấy vỗ vỗ bả vai nàng, “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu thật sự Từ công tử không tốt thì còn có thể cùng cách mà. Chúng ta có nhà mẹ đẻ như Đông Bình hầu phủ thì sợ cái gì? Tỷ đó, không biết sao lại lo những chuyện này, ai mà đoán được chuyện tương lai chứ? Theo như tỷ nói, bây giờ muội không gả cho hắn thì muội phải gả cho ai? Ai có thể bảo đảm bên muội cả đời?”
Câu cuối cùng làm cho Bùi Ngọc Kiều không phản bác được.
Vốn là nàng nhìn trúng Thẩm Mộng Dung làm muội phu, nhưng Thẩm Mộng Dung… Hắn, hắn còn muốn xuất gia mà.
Nàng lắc đầu, giống như lỗ hổng của sáo bầu, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh được.
Bùi Ngọc Anh nói: “Muội tặng tỷ một cái hà bao rồi, bây giờ tỷ làm hai cái đi, một cái tặng muội, một cái tặng phụ thân, được không?”
Có chuyện để làm thì cái đầu nhỏ của nàng sẽ không nghĩ lung tung.
Bùi Ngọc Kiều nói được.
Muội muội đi, nàng ngồi một mình nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ chuyện đã xong rồi, dù nàng có làm gì cũng không thay đổi được, chỉ đành hy vọng đời này muội muội có thể sinh con, hai người bọn họ có thể yên lành. Đương nhiên, nếu Từ Hàm không tốt với muội muội thì nàng sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định nàng sẽ giúp muội muội báo thù.
Nghĩ tới đây, nàng thở ra một hơi.
Đinh Hương cầm châm tuyến và vải tới, nàng bắt đầu làm hà bao.
Đến Tết Đoan Ngọ, tặng Bùi Ngọc Anh một cái, tặng Bùi Trăn một cái, Bùi Ứng Hồng cười nói: “Muội muội, muội không tặng ca cái nào sao?”
Bùi Ngọc Kiều nói: “Không phải có tam muội sao?”
Dù sao Bùi Ngọc Họa mới là muội muội ruột Bùi Ứng Hồng.
“Nó có tặng ca một cái, các muội nhìn xem.” Bùi Ứng Hồng đưa cho mọi người xem, trên hà bao có thêu một con vật, không biết là gà hay là hạc, ai cũng buồn cười, Bùi Ứng Hồng thở dài, “Ca rất ngại mang ra ngoài, cái của đệ đệ còn xấu hơn. Ứng Lân, lấy ra xem.”
Bùi Ứng Lân nói: “Không biết rơi ở đâu rồi.”
Bùi Ngọc Họa thẹn quá hóa giận: “Vứt rồi phải không? Tốt xấu gì cũng là tấm lòng của muội mà.”
“Muội còn không thấy ngại, so với Kiều muội muội…Không đúng, muội thêu còn xấu hơn Kiều muội muội, sau này sao thành thân được.” Bùi Ứng Hồng nói không nể mặt.
Bình thường Bùi Ngọc Họa chỉ có hứng thú với cầm kỳ thư họa, nàng ta không bỏ nhiều thời gian cho nữ công, vì vậy thêu rất bình thường, nhưng bị Bùi Ứng Hồng nói như vậy thì nàng ta không phục, nàng ta tức giận đến muốn đánh ca ca, hai người rượt đuổi nhau. Mọi người thấy thì cười không ngừng, thái phu nhân nói: “Đừng quan tâm bọn nó, đúng là hai con khỉ. Lát nữa các con đi Bạch Hà thì nhớ coi kĩ hai đứa nó. Còn Ứng Lân nữa, con còn nhỏ, phải chú ý chút, ta nghe nói mỗi năm đều có người rơi xuống sông.”
Bùi Ngọc Anh nói: “Tổ phụ, tổ mẫu đi chung với bọn con đi.”
“Xem bao nhiêu năm rồi, giờ chẳng muốn xem nữa.” Thái phu nhân cười nói: “Các con còn trẻ, ở đó lại có nhiều cô nương thiếu gia, sẽ rất náo nhiệt, nhưng nhớ phải về sớm, phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn, tổ phụ chờ các con về uống một chầu rượu đó.”
Mọi người cười đồng ý.
Mấy người trẻ tuổi theo Bùi Trăn đi ra ngoài, dọc đường đi ríu ra ríu rít, tuổi trẻ hào hứng, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, Bùi Ngọc Kiều thấy lòng trở nên thông suốt. Giờ này ở đời trước, tình cảm của nàng với huynh đệ tỷ muội đang không tốt, đâu có thân mật như bây giờ, nếu chuyện đã thay đổi thì có lẽ chuyện của muội muội sẽ tốt hơn.
Con người phải nhìn về phía trước, nàng cười rộ lên, nắm tay Bùi Ngọc Anh đi.
Ai ngờ Bùi Ngọc Họa quay đầu nhìn nàng: “Aizz, cái miệng này của tỷ…mặc dù nổi mụn nước không sao, nhưng nổi lớn như vậy…” Nàng ta lấy ra một cái khăn lụa mỏng, “Che mặt đi, bây giờ nhị tỷ đã đính hôn, sớm muộn gì cũng tới lượt tỷ, tỷ cứ vậy ra ngoài, người khác thấy sẽ không tốt.”
Nói đến tỉ mỉ, Bùi Ngọc Họa luôn là người tỉ mỉ nhất.
Bùi Ngọc Kiều nói: “Được. Cám ơn nhị muội.” Nàng phủ khăn lên mặt.
Vừa tới cửa là Tưởng Lâm tới, nàng ta thấy các nàng sắp ra ngoài thì vỗ ngực nói: “May là tới kịp.” Chỉ là trong lòng nàng ta có cảm giác khó chịu, lúc trước đã nói với các nàng là nàng ta muốn đi chung, vậy mà các nàng không để lời nàng ta vào lòng, rõ ràng là các nàng đang đi, đâu có ý đợi nàng ta.
Trong lòng nàng ta có chút oán hận, nhưng phụ thân không muốn thuê du thuyền cho nàng ta và ca ca, phụ thân nói chỉ có hai người đi thì quá lãng phí, ca ca đi cùng với bạn, nàng ta chỉ có thể tới nơi này.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tưởng Lâm cười nói: “Mọi người ăn mặc thật xinh đẹp, là đồ mới may sao?”
Đây là lời nói thật lòng, ba cô nương xinh đẹp mặc quần áo lộng lẫy, hương thơm thoang thoảng. Trong đó Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa là thiên chi kiêu nữ, nhìn qua nhìn lại đều thấy tinh tế và thanh lịch. Còn Bùi Ngọc Kiều, mặc dù nàng không có phần kiêu ngạo kia, nhưng sóng mắt nàng như nước, dáng người nàng như liễu, xinh đẹp động lòng người.
Tưởng Lâm đứng cùng các nàng là trở nên tầm thường.
Đáng ra nàng ta phải được mặc váy mới giống như các nàng, là loại váy lộng lẫy mới nhất kinh thành, đeo đồ trang sức nổi bật nhất, nhưng mà Tưởng phu nhân rất keo kiệt với thứ nữ, thậm chí mùa hè năm nay không mua thêm bộ đồ mới nào, đồ nàng ta đang mặc là kiểu dáng năm rồi.
Nhưng thế thì sao? Nàng ta không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc người chém giết.
Trong lòng uất ức, sắc mặt tối tăm, nàng ta đi theo sau các nàng, cùng ngồi xe ngựa đi về hướng Bạch Hà.
Đường phố kinh thành hôm nay rất đông, ngựa xe như nước, tất cả tuôn ra hướng cửa thành, lúc các nàng đi ra là lúc hoàng đế, vương gia, vương phi đến Bạch Hà, trong chốc lát tất cả xe ngựa đều dừng lại, dù là ai cũng không được đi tiếp, người cưỡi ngựa, người ngồi xe đều phải ra quỳ tiếp giá.
Trong tiếng chiêng trống, Bùi Ngọc Kiều quỳ xuống. Chỉ trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong đoàn các vương gia cưỡi ngựa có một con ngựa trắng như tuyết, trên ngựa là Tư Đồ mặc áo gấm thêu hình con trăn màu xanh đậm, con trăn trước ngực giương nanh múa vuốt đằng đằng sát khí, sắc mặt chàng lạnh lẽo như băng như ngọc, dường như trên thế gian này không có gì có thể lay động chàng.
Vào giờ phút này, nàng quên cúi đầu.
Không biết có phải do khăn che mặt nổi bật hơn mũ che hay không mà chỉ cần liếc mắt là chàng thấy ngay nàng trong đám người.
Dưới ánh nắng, đôi mắt hạnh lộ ra ngoài có vẻ sâu thẳm, trong suốt dịu dàng, như nước chứa tình, chàng nhìn nàng cười rực rỡ, giống như hoa nở ngày xuân làm điên đảo chúng sinh.
Bùi Ngọc Kiều đỏ mặt, trái tim giống như bị người gõ một cái nên đập liên tục, nàng vội vã cúi đầu buông mắt xuống.