Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 20
Liên hoa tô màu hồng nhạt, dạng hoa sen, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mỏng như cánh ve, bánh lót giấy dầu màu vàng nhạt, nhìn giống như hoa thật làm người ta không nỡ nuốt vào.
Bùi Ngọc Kiều mở to mắt: “Đầu bếp nhà huynh có tay nghề thật đó!”
“Lấy đi.” Thẩm Mộng Dung cười, “Sáng nay biết sẽ gặp cô nên ta dặn đầu bếp làm.”
“Thật sao?” Bùi Ngọc Kiều cười hì hì lấy bánh, “Cám ơn.”
Chỉ là nàng không ăn ngay mà cẩn thận bọc lại, động tác nhẹ nhàng như sợ làm hỏng bánh, Thẩm Mộng Dung nhìn rồi nghĩ thầm: Nàng không giống Thần Nhi, con bé thấy bánh là vội ăn ngay.
Cũng là đại cô nương rồi…
Hắn thấy buồn cười, đó đâu phải là tiểu cô nương bảy tám tuổi đâu.
“Sao không ăn?” Hắn hỏi.
“Không đói bụng.” Nàng ngẩng đầu, “Ăn khi không đói sẽ không nếm được hết vị ngon. Rất lãng phí.”
Thẩm Mộng Dung cười rộ lên: “À, có lý!”
Chờ bọn họ nói xong, mọi người mới chào hỏi lẫn nhau.
Thẩm Thời Quang vui vẻ cười nói: “Ngày lành cảnh đẹp, không nên kéo dài nữa, chúng ta lên du thuyền thôi.”
Còn phải thuê du thuyền.
Loại đồ vật bình thường không dùng tới như thế này, đa số mọi người sẽ không mua rồi để không bên bờ.
Thẩm Mộng Dung chỉ tay về phía đông: “Ta đã cho người thuê du thuyền rồi, nó đang đậu ở kia, chiếc bên trái là cho các muội ngồi.”
Mọi người thấy đi qua, quả nhiên bên bờ có hai chiếc du thuyền, Bùi Ngọc Họa cười nói: “Thẩm công tử thật là cẩn thận, chúng ta còn không nghĩ đến.” Nàng chớp mắt hỏi, “Trên thuyền có đàn ngọc không? Hôm nay ta quên mang đến, còn định hỏi Thẩm cô nương có mang theo không.”
Giọng nói của nàng ta hoạt bát vẻ.
Bởi vì ở gần nên qua màn che mặt có thể mơ hồ thấy dung mạo, mặc dù không xinh đẹp bằng hai tỷ muội Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Anh, nhưng ngày thường Bùi Ngọc Họa rất để tâm trang điểm, lại rất thích chưng diện, son phấn đều là loại tốt nhất, nên nàng ta rất có vẻ đẹp đẽ quyến rũ của con gái.
Nhưng mà Thẩm Mộng Dung lại không cảm thấy gì, hắn lạnh nhạt trả lời: “Có.”
Mặt Bùi Ngọc Họa hơi biến sắc, không mở miệng nói chuyện nữa.
Bùi Ứng Hồng hỏi Từ Hàm: “Từ công tử đi cùng chúng ta à?”
“Ừ.” Từ Hàm không nói nhiều.
Hà Thục Quỳnh ngạc nhiên, bởi trước đó Từ Hàm nói là đưa nàng ta tới xong là đi ngay, hắn ta không có hứng thú với Bạch Hà, không ngờ bây giờ ở lại.
Chẳng lẽ là vì…
Nàng ta cắn môi một cái, mắt thấy mọi người lần lượt lên du thuyền, nàng ta tới cạnh Từ Hàm nhỏ giọng nói: “Biểu ca, không phải ca nói đưa muội tới đây liền đi sao? Sao bây giờ không đi?”
Từ Hàm nói: “Có vấn đề gì sao?”
Hà Thục Quỳnh hận đến đau răng, nàng ta biết Từ Hàm đưa nàng ta tới là vì nể mặt mẫu thân, dù sao năm đó bọn họ cô nhi quả mẫu nên ở Từ gia bị xa lánh, may mà có mẫu thân nàng ta đưa tay giúp đỡ. Mấy năm nay, Từ Hàm rất tôn kính mẫu thân, nhưng rất xa cách với nàng ta.
Nàng ta không rõ rốt cuộc mình không tốt ở chổ nào?
Dù tính tình nàng ta hoạt bát thì cũng không thể hỏi thẳng Từ Hàm, chỉ mong một ngày nào đó Từ Hàm có thể thích nàng ta, cho nên nàng ta vẫn luôn ép mình coi hắn là ca ca, nói tốt công tử khác trước mặt hắn ta, muốn thu hút sự chú ý của hắn ta.
Nhưng đừng nói là Từ Hàm ghen, ngay cả để ý hắn ta cũng chưa từng để ý.
Móng tay đâm sâu lòng bàn tay, Hà Thục Quỳnh phẩy tay áo nói: “Ca muốn ở lại thì ở lại.”
Nàng ta bước nhanh đi.
Phía sau, Bùi Ngọc Kiều cầm liên hoa tô, đi một bước, ngắt một cánh, cuối cùng cũng thấy Thẩm Mộng Dung bước tới, nàng mượn cơ hội nói với hắn ta: “Thẩm công tử, lần này huynh mời ta ăn liên hoa tô, lần sau huynh tới nhà ta, ta mời huynh ăn cái khác.”
Bởi vì nàng ngây thơ nên Thẩm Mộng Dung không đề phòng, nàng không giống các cô nương khác luôn mượn cơ hội tiếp cận hắn ta, hắn ta biết chắc chắn Bùi Ngọc Kiều không có ý gả cho hắn ta, hắn ta cười nói: “Được, muội muốn mời ta ăn cái gì?”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Huynh thích ăn ăn điểm tâm hay ăn cơm?”
“Không phải muội mời ta sao?” Thẩm Mộng Dung buồn cười, “Làm sao có chuyện để khách nghĩ muốn ăn gì?”
“Vậy hả? Ăn cả hai thứ được không? Buổi sáng huynh tới, ta mời huynh ăn cháo hạt kê, bánh chiên tám cạnh, buổi trưa ta mời huynh ăn vịt tre, cá trích hấp, buổi chiều mời huynh ăn điểm tâm, có bánh khóm, bánh cuộn, bánh hoa đào, buổi tối còn có thể uống canh nóng.” Nàng mở mười ngón tay ra đếm: “Canh lòng dê, canh gà viên nấu nấm…”
Nàng vui vẻ nói, Thẩm Mộng Dung nhếch môi cười.
Giống như trở lại trước đây, ở cạnh tiểu muội muội, nói chuyện đơn giản như vậy.
Sau khi lớn lên, hắn ta chưa từng có thời gian như vậy, cũng chưa từng nói chuyện với người nào như vậy.
Bọn họ sóng vai đi, trông rất thân mật, tuy tiểu cô nương che mũ nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng đang vui vẻ, nàng hơi ngước đầu nhìn Thẩm Mộng Dung, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng huơ huơ, Thẩm Mộng Dung mỉm cười, giống như cảnh xuân dịu dàng.
Tư Đồ Tu đứng ở mũi thuyền, siết chặt trâm hoa trong lòng bàn tay.
Chàng chưa từng thấy Bùi Ngọc Kiều nói chuyện với một người đàn ông nào như vậy.
Làm sao được?
Nàng đã quên nàng là thê tử chàng sao? Không tuân thủ nữ tắc, gương mặt chàng trầm xuống giống như bùn cát đáy Bạch Hà.
Mã Nghị và Hạ Tông Mộc nhìn nhau.
Chủ tử nhà mình lên cơn điên sao? Xử lý xong việc công là chỉ lo nhìn chằm chằm một cô nương ngốc, không điên thì là gì nữa?
Hạ Tông Mộc bĩu môi với Mã Nghị.
Mã Nghị không phản ứng, tuy trong lòng hắn ta muốn khuyên Tư Đồ Tu đừng như thế nữa, nhưng trên thực tế hắn ta không dám mở miệng, bởi vì trước đó không lâu hắn ta tận mắt thấy Tư Đồ Tu xử lý vài ám vệ, giết người không chớp mắt. Hắn ta còn muốn giữ đầu mình, không thể trả giá bằng mạng của mình bởi vì chuyện chưa xảy ra được.
Trung thành là tất nhiên, nhưng đôi khi phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Dù sao cũng không phải là chuyện lớn.
Hoàng tử như Tư Đồ Tu, muốn cưới vợ phải được hoàng thượng đồng ý, cùng lắm lấy cô nương ngốc này về làm tiểu thiếp, có lẽ là mới mẻ đâu?
Hắn ta không rõ.
Hạ Tông Mộc nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Điện hạ…”
“Cho thuyền đi thẳng.” Tư Đồ Tu bỗng nhiên hạ lệnh.
“Dạ.” Hạ Tông Mộc trả lời.
Mã Nghị nghĩ lúc đó hắn ta không nói gì là đúng, làm thuộc hạ không được nhúng tay vào việc của chủ tử.
Các cô nương lục tục lên du thuyền.
Thuyền phu chèo mái chèo, mặt sông nổi lên từng cơn sóng gợn, nhìn liễu xanh hai bên bờ, nghe tiếng sáo trúc xung quanh, Bùi Ngọc Anh cười nói với Bùi Ngọc Họa: “Vừa rồi đòi đàn ngọc, bây giờ có đàn rồi, sao muội không đàn?”
“Lần sau đi, bỗng nhiên không có hứng thú gì.” Bùi Ngọc Họa lười biếng ngồi, tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Tâm tình Hà Thục Quỳnh cũng không tốt, nàng ta đứng ở đầu thuyền gỡ mũ che xuống, mặc cho gió thổi vào mặt.
Trong nhất thời bầu không khí lạnh đi.
Thẩm Thời Quang cười nói: “Các cô thay đổi nhanh vậy? Trước khi tới thì xoắn tay áo tỏ vẻ vui mừng, bây giờ thì ngược lại, ai cũng ngẩn người ra đó.” Nàng ấy ngồi trước đàn ngọc, “Các cô không đàn thì ta đàn, đừng phí cảnh xuân.”
Bùi Ngọc Kiều xách ghế ngồi bên cạnh nàng ta: “Ta chưa từng nghe cô đàn đâu.”
Chỉ có nàng ngây thơ trước sau như một, dường như không có chút tâm sự gì.
Thẩm Thời Quang hỏi: “Cô muốn nghe bài nào?”
“Cô đàn bài nào ta cũng thích. Chắc chắn bài nào cũng hay. “
Tiểu cô nương miệng ngọt, dỗ Thẩm Thời Quang cười không ngừng.
Bùi Ngọc Anh nhíu mày, nàng ấy luôn cảm thấy đại tỷ nhà mình có hơi kì lạ, tỷ tỷ tốt với Thẩm Thời Quang quá, phải biết rằng trước đây khi ra ngoài tỷ tỷ không phải như thế, tỷ tỷ luôn dính với nàng ấy, hơn nữa, tỷ tỷ đối xử với Thẩm Mộng Dung khác người bình thường.
Lần trước tỷ tỷ nói không thích hắn ta, chẳng lẽ tỷ tỷ lừa mình?
Đang lúc nàng ấy nghi ngờ thì tiếng đàn vang lên, trôi chảy dễ nghe, Thẩm Thời Quang thuần thục lướt tay, đàn một khúc “Xuân rộn ràng” vui vẻ hân hoan, dù là ai nghe cũng đều cảm thấy cả người thoải mái, kể cả Bùi Ngọc Họa và Hà Thục Quỳnh cũng nở nụ cười từ từ bước lại.
Bùi Ngọc Kiều nhịn không được nhìn chằm chằm Thẩm Thời Quang, nàng nghĩ thiên hạ thật sự có cô nương hoàn mỹ, nàng ta không kiên cường quá mức giống muội muội, cũng không kiêu căng giống tam muội, dường như nàng ta không có khuyết điểm, cả Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung đều làm người ta hâm mộ, qua lại với bọn họ rất thoải mái.
Thẩm gia rất giỏi khi nuôi dưỡng được một đôi nhi nữ như vậy.
Thảo nào sau này Thẩm gia lão gia được phong làm thầy thái tử, chỉ là khi đó chưa có thái tử, nàng loáng thoáng nghe bên ngoài đồn hoàng thượng muốn lập Hoài Vương Tư Đồ Cảnh làm thái tử.
Mà Tư Đồ Cảnh có quan hệ tốt nhất với Tư Đồ Tu.
Bỗng nhiên nghĩ đến người này, Bùi Ngọc Kiều vội lắc đầu.
Trạch Lan theo chủ tử lên thuyền, nhưng tâm tư nàng ta đều đặt lên những chiếc thuyền khác, nàng ta dựa vào lan can nhìn chằm chằm một chỗ, những người bên cạnh chăm chú nghe đàn, bỗng nhiên nàng ta hô lên: “Cô nương, bên kia có một chiếc du thuyền nữa kìa.”
Bùi Ngọc Anh thấy nàng ta la ó om sòm liền mắng: “Em hét lên như vậy làm gì? Trên Bạch Hà đều là du thuyền mà.”
Giọng nói Trạch Lan nhỏ dần: “Có mấy vị công tử.”
Lời nói làm các cô nương tò mò, Bùi Ngọc Kiều bước ra nhìn, một chiếc du thuyền đang từ từ đến gần, một người mặc áo choàng màu tím nhạt bước ra từ đầu thuyền, đường viền thêu hoa văn vân hạc, không biết được dệt bằng chất liệu gì mà nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như ngân hà bao quanh.
Trên người chàng tỏa ra khí chất tôn quý hơn người.
Bùi Ngọc Kiều chợt thay đổi sắc mặt nắm chặt tay Trúc Linh, nàng không ngờ Tư Đồ Tu sẽ tới.
Trúc Linh lại vui vẻ nhỏ giọng nói: “Cô nương, là thất điện hạ.”
Thấy nàng ấy cười nhẹ nhàng, Bùi Ngọc Kiều vội đến méo mặt, đương nhiên nàng còn nhớ rõ Trúc Linh nói chàng thích nàng, nhưng nàng cảm thấy đó là lời nói không có căn cứ. Thích gì chứ? Chàng sẽ không thích mình đâu, dây dưa như thế chắc chắc có nguyên nhân, chỉ là mình không biết mà thôi.
Nhưng dù như thế nào thì nàng cũng không muốn có quan hệ với hoàng gia, nơi đó thật là đáng sợ.
Nàng lùi ra sau.
Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân biết Tư Đồ Tu, hai huynh đệ đến đầu thuyền hành lễ nói: “Tham kiến Sở vương điện hạ.”
Mọi người giật mình, ai cũng không ngờ có hoàng tử tới đây, Thẩm Mộng Dung, Từ Hàm và mười mấy tùy tùng trên thuyền vội ra hành lễ.
Tư Đồ Tu nhìn lướt qua Thẩm Mộng Dung, lạnh nhạt nói: “Không cần gò bó, bản vương tới đây để du ngoạn.” Chàng nhìn vào bên trong thuyền thì thấy trên bàn đã bày sẵn rượu, chàng cười nói: “Các vị đang vui vẻ, bản vương làm phiền rồi.”
Nói thì nói nhưng lại đi thẳng vào bên trong, dáng người cao lớn ngồi xuống ghế.
Mọi người chỉ đành theo vào.
Lúc này chàng nhìn về phía Từ Hàm, “Trương đại nho vẫn khỏe chứ? Bản vương may mắn được gặp ông cụ một lần vào năm sáu tuổi, huynh là đệ tử ông cụ…” Chàng vừa nói vừa tự mình châm rượu đưa tới trước mặt Từ Hàm.
Rất nể mặt!
Từ trước đến nay Từ Hàm luôn kiêu ngạo, mà hắn ta cũng có bản lĩnh để kiêu ngạo, nhưng dù sao Tư Đồ Tu cũng là thân vương, nên hắn ta không hiểu sao Tư Đồ Tu lại coi trọng mình như thế.
Chỉ có Tư Đồ Tu biết, đây là muội phu tương lai của chàng, cũng là một trong số ít người thấy rõ thế cục và là người huynh đệ luôn đứng bên chàng. Đương nhiên, tình cảm của bọn họ không phải không duyên không cớ, mà là vào năm ấy kề vai chiến đấu sống chết có nhau ở Lĩnh Nam tạo ra.